Thái độ của Sở Hưu cứng rắn vượt ngoài dự đoán của của đám người Tư Đồ Khí, thậm chí Tư Đồ Khí bị Sở Hưu làm cho á họng không nói nổi một câu.
Tư Vô Nhai ở bên cạnh thấy bộ dạng của Tư Đồ Khí, không khỏi nhíu mày.
Vị này gặp Sở Hưu chẳng khác nào gặp khắc tinh, bị nói cho không còn sức mà cãi.
Rõ ràng là bọn họ đến chất vấn Sở Hưu, kết quả lại thành Sở Hưu chất vấn bọn họ, đúng là nực cười.
Nếu không phải lực lượng bên mình còn ít, cần lôi kéo thêm nhân thủ cùng hành động, hắn đã không hợp tác với loại kém cỏi như Tư Đồ Khí.
Nếu chuyện nói đạo lý, bàn quy củ mà có tác dụng, trên giang hồ đã chẳng có nhiều giết chóc như vậy. Kết quả vẫn phải dùng nắm đấm và đao kiếm để giải quyết vấn đề thôi!
Tư Vô Nhai đứng ra trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi nói những thứ như vậy đúng là nực cười, ngươi là ngươi, Ma đạo là Ma đạo, uy danh có lớn, thực lực mạnh là có thể làm Ma Chủ, vậy Dạ Thiều Nam đã lên Côn Luân Sơn từ lâu rồi.
Không thể để ngươi làm loạn nhánh Ẩn Ma được, chúng ta cũng không đáp ứng.
Hôm nay nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa thì chúng ta cũng không khuất phục. Chúng ta sẽ liên kết lại, bảo vệ chút quy củ cuối cùng của Ma đạo ta!”
Nghe Tư Vô Nhai nói vậy, Tần Triều Tiên ở bên cạnh đã cảm thấy có vẻ không đúng.
Nếu người khác có thái độ này còn được, đám người tám trăm năm trước như các ngươi lôi kéo nhiều như vậy làm gì?
Tuy các ngươi cũng là người trong Ma đạo, nhưng chuyện trước mắt liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, có quy củ hay không thì liên quan gì tới các ngươi mà ra vẻ kích động?
Nhưng không đợi Tần Triều Tiên kịp phản ứng lại, Sở Hưu bên kia sắc mặt trầm tĩnh gật đầu nói: “Nói nhảm nhiều như vậy chẳng phải kết quả vẫn là phải động thủ ư? Đã thế cứ ra đây là được, sao phải lòng vòng, muốn chết, cứ xông tới!”
Tư Vô Nhai lấy ra một thứ trông như bầu rượu nhưng bên trên phủ đầy ma văn, quát lớn với đám người Tần Triều Tiên: “Chư vị, Sở Hưu cứng đầu không chịu nói lý, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!
Nếu cứ để bọn chúng leo lên Côn Luân Sơn, quy củ của giới Ma đạo vứt đâu? Cho dù tương lai giáo chủ có xuất hiện, chúng ta còn mặt mũi nào đến gặp giáo chủ?”
Sau khi Tư Vô Nhai dứt lời, đám người Tư Đồ Khí lập tức ép một luồng tinh huyết của bản thân ra, dung nhập vào trong Thôn Thiên Ma Hồ.
Đám người Tần Triều Tiên không kịp phản ứng lại, mới nói mấy câu là đã động thủ, rốt cuộc bọn họ phải giúp ai? Trước mắt bọn họ đang đứng đối lập với Sở Hưu, không thể nào giúp Sở Hưu được?
Thôn Thiên Ma Hồ của Tư Vô Nhai có thiếu hụt, một số ma văn trong đó bị tổn hại, phải dùng tinh huyết của võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần làm vật dẫn mới có thể tu bổ ma văn kia.
Trước đó Tư Vô Nhai đã tính toán, mỗi võ giả trong số họ lấy ra một chút tinh huyết, vừa không tổn hại chiến lực bản thân ma vừa tu bổ thiếu hụt của Thôn Thiên Ma Hồ.
Nhưng lúc này Thôn Thiên Ma Hồ còn chưa phát huy được hiệu quả lớn nhất, còn có người chưa xuất thủ.
Ở đây chỉ có vài người, Tư Vô Nhai nhanh chóng đoán ra ai không ra tay.
Hắn vừa định quay đầu lại hỏi, kết quả không đợi hắn quay đầu đã có một luồng khí lạnh và sát khí đánh tới.
Một lưỡi đao như vầng trăng khuyết chém tới, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị chém nổ.
"Chử Vô Kỵ!"
Tư Vô Nhai gầm lên một tiếng, trước người bùng lên làn sương đen, trong đó có tiếng yêu quỷ gào thét vang vọng khắp nơi.
Chín phần mười sức chú ý của hắn đều tập trung vào điều khiển Thôn Thiên Ma Hồ, trong lúc gấp gáp cũng không thể ngăn cản một đao ủ mưu đã lâu của Chử Vô Kỵ.
Uy thế của nguyệt nhận trực tiếp chém vào làn sương đen, ánh trăng và sát khí sắc bén ngưng tụ, không chỉ trực tiếp chém đứt yêu quỷ kia mà còn khiến cho Tư Vô Nhai phun ra một ngụm máu tươi, thân hình không nhịn được lùi về phía sau vài bước.
Hắn không dám buông lỏng tinh thần, một khi thả lỏng thì Thôn Thiên Ma Hồ sẽ hoàn toàn mất hiệu lực.
Đám người Tư Đồ Khí kinh hãi nhìn Chử Vô Kỵ, có thế nào bọn họ cũng không ngờ Chử Vô Kỵ lại phản bội ngay lúc mấu chốt như vậy!
Trước đó Tư Đồ Khí đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không thể nói được rốt cuộc đang có chỗ nào sai.
Bây giờ hắn mới phản ứng lại, từ lúc bắt đầu, đám người Chử Vô Kỵ đã hết sức mờ nhạt.
Theo kế hoạch mà bọn họ bàn bạc trước đó, Tư Đồ Khí sẽ ra mặt đầu tiên chỉ
ra những hành động không hợp quy củ của Sở Hưu, sau đó đến phiên Chử Vô Kỵ đứng ra lên án tính cách bạc bẽo lạnh lùng của y, cuối cùng là Tư Vô Nhai đứng ra tuyên bố phối hợp với đám người Tần Triều Tiên tấn công Sở Hưu, khiến nhánh Ẩn Ma chia cắt triệt để.
Bọn họ có đánh bại được Sở Hưu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Tư Vô Nhai cản được Sở Hưu, đám người Tần Triều Tiên cũng giao thủ với y, như vậy là bọn họ đã trở mặt với Sở Hưu, chỉ có nước đứng về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai tính kế rất hay, lần trước hắn không thể động tới căn cơ của Sở Hưu, vậy lần này chỉ cần thành công, hắn có thể lôi kéo bọn Tần Triều Tiên về phía mình. Tuy đám người Tần Triều Tiên sẽ không nghe lệnh hắn nhưng cũng coi là liên minh, một liên minh đối phó với Sở Hưu.
Kết quả không ai ngờ thái độ của tên Sở Hưu kia lại cứng rắn vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, còn chưa tới phiên Chử Vô Kỵ lên tiếng, bọn họ đã trở mặt.
Chẳng phải Chử Vô Kỵ đã trở mặt với Sở Hưu à? Sao bây giờ hắn lại ra tay với Tư Vô Nhai?
Ánh mắt Tư Vô Nhai lóe lên vẻ hung ác, hắn nhìn chằm chằm vào Chử Vô Kỵ nói: “Từ đầu ngươi đã không đoạn tuyệt với Sở Hưu, đây là âm mưu của các ngươi đúng không?”
Chử Vô Kỵ nhún vai nói: “Đoán được rồi à, tiếc là muộn mất rồi.
Ta có ăn no dửng mỡ đâu mà đi đoạn tuyệt với Sở Hưu trong thời điểm này. Hắn trở thành người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, tương lai ta càng có địa vị, lại đỡ phải lo lắng, sao lại không theo hắn? Sao lại phải trở mặt đoạn tuyệt quan hệ?”