Không có cường giả Thiên Địa Thông Huyền uy hiếp, tên Sở Hưu kia còn lật bàn được sao?
Bên ngoài thì Chử Vô Kỵ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng trong lòng lại thầm hô nguy hiểm quá.
Đám người trước mặt đã bị Sở Hưu ghi hận vài lần, ngay Chử Vô Kỵ cũng khá coi thường bọn họ.
Nhưng hắn quên, bọn họ là võ giả xuất thân từ tám trăm năm trước.
Trong thời đại đó, Độc Cô Duy Ngã chưa hùng bá giang hồ, cho nên chí bảo của giới Ma đạo đều được phân chia trong tay các đại môn phái, ai chẳng có chút bảo vật cất dưới đáy hòm.
Chử Vô Kỵ suy nghĩ cả nửa ngày rồi chợt cắn răng nói: “Vậy thì được! Ta làm cùng các ngươi, hy vọng các ngươi không khiến ta thất vọng.”
Tư Vô Nhai cười ha hả nói: “Xin Chử huynh yên tâm, chúng ta làm như vậy cũng là để tương lai toàn bộ giới Ma đạo không bị tên cuồng đồ Sở Hưu kia nắm giữ. Mọi người đồng lòng, chúng ta sẽ không thua!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, lại nhìn sang phía Triệu Nguyên Phong, lạnh nhạt nói: “Vị Triệu các chủ này nghe chúng ta nói nhiều như vậy, không sao chứ?”
Triệu Nguyên Phong lập tức cả kinh, vội vàng nói: “Chử huynh, ngươi tới Ngụy Quận bao lâu như vậy, ta nào có bạc đãi ngươi. Ngươi yên tâm, tính ta vốn kín tiếng, biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói.”
Tư Vô Nhai tùy ý xua tay nói: “Không sao, đây là dương mưu quang minh chính đại, hắn có nói cho Sở Hưu cũng chẳng có gì lớn.”
Sau khi đám người đi khỏi, Triệu Nguyên Phong lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy võ lâm Trung Nguyên thật quá nguy hiểm.
Triệu Nguyên Phong đã hối hận, đúng là khu vực hải ngoại an toàn hơn.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, nếu vẫn ở hải ngoại, không khéo bây giờ hắn đã theo nghĩa phụ cùng xuống địa phủ rồi.
“Đúng là nghiệp chướng!”
Triệu Nguyên Phong lắc đầu, dặn dò các đệ tử thời gian tới làm việc cẩn thận, còn hắn trực tiếp bế quan.
Ba tháng sau, tại khu vực Tây Cực.
Sở Hưu dẫn đám người Trấn Võ Đường và tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma xuyên qua hoang mạc Tây Cực, rốt cuộc cũng thấy dãy núi Côn Luân vắt ngang qua khu vực Tây Cực.
Khu vực Tây Cực vốn thưa người, phần lớn diện tích là hoang mạc, khí hậu thì lúc nóng lúc lạnh, không thích hợp cho con người sinh sống.
Cho nên trong khu vực Tây Cực này chỉ có một thế lực võ lâm Trung Nguyên là Kiếm Vương Thành, ngoài ra chỉ là những tiểu quốc tại Tây Cực.
Còn khu vực Tây Cực nằm ở phía tây, cao hơn mặt biển nhiều, nên mọi người có thể thấy rõ dãy núi Côn Luân được tuyết trắng bao phủ.
Ngay khoảnh khắc chứng kiến dãy núi Côn Luân, Lục Giang Hà lập tức thở dài một tiếng, nhưng không nói gì.
Hắn không phải võ giả được Côn Luân Ma Giáo bôi dưỡng từ nhỏ đến lớn mà là người nửa đường gia nhập.
Nhưng cho dù như vậy, hắn đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng nhất của Côn Luân Ma Giáo.
Kết quả ngủ một giấc kéo dài tới năm trăm năm, núi cũng đã đổ, Côn Luân Ma Giáo không còn. Những bằng hữu, kẻ địch, những người mình không ưa, thậm chí người mà hắn yêu mến cũng không còn. Cho dù Lục Giang Hà là kẻ thiếu đứng đắn, không đa sầu đa cảm, nhưng khi chứng kiến Côn Luân Sơn, trong lòng hắn cũng ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Trước đó Lục Giang Hà vẫn khá bất mãn với Độc Cô Duy Ngã, tuy không đến mức oán hận nhưng vẫn tức chuyện Độc Cô Duy Ngã vì một ‘việc nhỏ’ như vậy mà nhốt mình tận năm trăm năm.
Nhưng bây giờ, thậm chí hắn còn thấy cảm kích Độc Cô Duy Ngã.
Nếu Độc Cô Duy Ngã không nhốt hắn trong Huyết Hồn Châu, không khéo bây giờ tới phiên những tiểu bối khác trong Côn Luân Ma Giáo đến phúng viếng hắn.
Mai Khinh Liên đứng sau lưng Sở Hưu, nói khẽ: “Lên Côn Luân Sơn luôn à?”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh: “Chử Vô Kỵ đưa tin tới, có người mắc câu rồi.
Trước khi lên Côn Luân Sơn, phải giải quyết đám người đó đã!”
Muốn lên Côn Luân Sơn, trước hết phải qua Long Môn Quan.
Con đường dẫn tới Côn Luân Sơn buộc phải qua một chỗ, là một quan ải tự nhiên, tên là Long Môn Quan.
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo vẫn còn, từng xây dựng lại quan ải này, phái người tới trấn thủ coi như sơn môn, hành động này có thể nói là cực kỳ khí thế.
Dù sao sơn môn của những tông môn khác cùng lắm chỉ phái vài đệ tử tới trấn thủ, có khi chỉ có một tấm bảng hiệu ngoài cửa.
Lúc này bên dưới Long Môn Quan, Tư Vô Nhai và bọn Tư Đồ Khí đang ở đây, ngoài ra còn có đám người Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông.
Có thể nói trước mắt trong nhánh Ẩn Ma, không phải ở bên phía Sở Hưu thì đều ở bên này, hai bên đã tập kết tất cả mọi người.
Tần Triều Tiên nhìn sang phía Tư Đồ Khí, lạnh nhạt nói: “Tư Đồ Khí, ta cảnh cáo ngươi, lần này chúng ta tới đây không phải để đối địch với một mình Sở Hưu mà vì tương lai của toàn bộ nhánh Ẩn Ma.”
Tư Đồ Khí mỉm cười nói: “Tần tông chủ yên tâm, thời điểm này rồi đương nhiên chúng ta không làm loạn đâu.
Các ngươi nghĩ tới tương lai của nhánh Ẩn Ma, ta cũng là người của nhánh Ẩn Ma, chẳng lẽ ta không để ý tới tương lai của nhánh Ẩn Ma?”
Tần Triều Tiên liếc sang Tư Vô Nhai một cái truyền âm nói: “Vậy các ngươi cấu kết với đám người Tư Vô Nhai là có ý gì?
Chúng ta và bọn họ không phải người chung đường, hơn nữa nói đúng ra còn là kẻ địch nữa!
Ai mà biết rốt cuộc năm trăm năm trước đời sau của bọn họ bị Chính đạo tiêu diệt hay bị Thánh giáo chúng ta tiêu diệt?”
Tư Đồ Khí nói: “Tần tông chủ lo lắng quá rồi, bọn Tư Vô Nhai không nghĩ nhiều như vậy đâu.
Bây giờ tông môn của bọn họ không còn nữa, trừ phi làm một tán tu vô dục vô cầu ra, bọn họ buộc phải chọn một bên, làm Minh Ma hoặc làm Ẩn Ma.
Bọn họ không có liên hệ gì với bên Bái Nguyệt Giáo, cho nên bọn họ lựa chọn nhánh Ẩn Ma chúng ta, đây là chuyện tốt.
Dù sao Tần tông chủ chỉ cần biết là bọn họ đứng về phía chúng ta là được.”
Tần Triều Tiên nhìn đám người Tư Vô Nhai, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Từ đầu đám người này đã không phải người chung đường với bọn họ, nếu không bọn họ đã chẳng nhân lúc Sở Hưu gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có điều lần này Tần Triều Tiên đồng ý đến không phải là nhắm vào Sở Hưu mà vì chuyện Sở Hưu lên Côn Luân Sơn liên lụy quá lớn.
Đây là Thánh địa của giới Ma đạo, đại biểu cho huy hoàng cuối cùng của giới Ma đạo bọn họ.
Khi Sở Hưu tới trước Long Môn Quan, trên không trung đã tạo thành lốc xoáy, lực lượng cuồng bạo như long xà múa lượn trên không trung, lại như đang nghênh đón Sở Hưu.
Ở đây, bất luận Tư Đồ Khí hay Tư Vô Nhai, Tần Triều Tiên đều nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt đều mang vẻ sợ hãi.
Bất luận thân phận của bọn họ ra sao, cũng bất luận bọn họ đang tính toán như thế nào, thân phận của bọn họ đều là võ giả, cũng đều đạt tới cảnh giới
Chân Hỏa Luyện Thần.