Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1334: Chúc thọ Hoắc ngũ gia 1




 Sở Hưu và Y Ba Tuần vừa tới Hạo Thiên Đảo đã cảm nhận được khác biệt giữa nơi này và võ lâm Trung Nguyên. Trong đó điểm khác biệt lớn nhất không phải cách ăn mặc và ngôn ngữ mà là bầu không khí. 

 Trong võ lâm Trung Nguyên, đại đa số đều là người của tông môn và thế gia, những người qua lại trên giang hồ cũng thường kéo bè kết phái. 

 Tới Đông Hải này thì tông môn thế gia chỉ là một bộ phận, ngoài ra còn có liên minh lỏng lẻo giữa các hải đảo. Số võ giả tán tu qua lại các hải đảo cũng không ít, cho nên chuyện này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, có thể nói ngươi nhìn đâu cũng thấy một số võ giả buôn bán trao đổi các loại thiên tài địa bảo, thậm chí cả công pháp bí tịch. 

 Một số vật mà võ lâm trưởng lão cho rằng không thể tùy ý truyền thụ, tới đây thì chỉ cần ngươi trả giá đủ cao là mua được. Đương nhiên tin tức cũng vậy. 

 Hơn nữa đám buôn tin giang hồ ở khu vực hải ngoại này đúng là không có liêm sỉ. 

 Phong Mãn Lâu thì ít nhất còn để ý một chút, với một số bí mật họ chỉ bán cho một người. Tới hải ngoại này thì chỉ cần ngươi trả đủ tiền, không gì họ không dám nói. 

 Sở Hưu và Y Ba Tuần đi tới một con đường lớn trên đảo, tìm cửa hàng treo bảng hiệu buôn tin, trực tiếp đi vào. 

 Bên trong có không ít người đang thăm dò đủ thứ tin tức, Sở Hưu nhìn quanh một chút rồi thản nhiên nói: “Có phòng riêng không?” 

 "Có có." 

 Một võ giả đầu trâu mặt ngựa lập tức tới nghênh đón, nịnh nọt dẫn hai người Sở Hưu vào một gian phòng riêng. 

 Cảnh giới thực lực của hắn mới có Tiên Thiên, đương nhiên không nhận ra cảnh giới của Sở Hưu và Y Ba Tuần. 

 Nhưng đã làm nghề buôn tin giang hồ, bất luận là trong võ lâm Trung Nguyên hay hải ngoại, phải dựa vào ánh mắt. 

 Dù sao theo hắn thấy hai vị này đều là người bất phàm. 

 “Hai vị, chẳng hay hai người cần tin tức ra sao?” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tất cả những chuyện đại sự xảy ra ở Thanh Phong Hải trong mấy năm gần đây.” 

 Người buôn tin kia cười khổ nói: “Ngài nói vậy là làm khó tiểu nhân rồi. Thanh Phong Hải lớn như vậy, theo những người buôn tin chúng ta thấy thì ngày nào cũng có đại sự xảy ra, rốt cuộc đại sự này ở cấp bậc gì?”? 

 Sở Hưu không nói gì mà trực tiếp lấy ra một thỏi tử kim, ném lên bàn. 

 Thấy thỏi tử kim kia, ánh mắt tên buôn tin lập tức sáng bừng lên, cất thỏi tử 

 kim vào lòng, không biết móc từ chỗ nào ra một cuốn sách dày nói: “Hai vị muốn tin tức gì, chỗ ta đều có.” 

 Đối với người ở khu vực hải ngoại, tử kim hết sức khan hiếm. 

 Khu vực hải ngoại có rất ít quặng tử kim, cho dù có thì một phần là ở dưới mặt biển, muốn khai thác cực kỳ khó khăn. Cho nên ở hải ngoại sức mua của tử kim còn lớn hơn ở Trung Nguyên nhiều. Sở Hưu chi như vậy đã là bạo tay, đừng nói bảo hắn lấy tin tức mấy năm gần đây, cho dù đòi tin tức trăm năm trước hắn cũng tìm ra được. 

 Sở Hưu và Y Ba Tuần lật xem nửa ngày, cũng hiểu được đại khái tình hình ở hải ngoại. 

 So với tình hình lên lên xuống xuống của võ lâm Trung Nguyên mấy năm qua, khu vực hải ngoại khá yên bình. 

 Hoắc Hành Tôn có danh tiếng rất lớn trong khu vực hải ngoại, lại thêm mấy nghĩa tử của hắn, có nói Chí Tôn Đảo là chí tôn hơi hải ngoại cũng không đủ. Những người khác đều sống dưới uy thế và quy củ này, đương nhiên không có sóng gió gì. 

 Y Ba Tuần khép quyển sổ lại nói: “Ít ngày nữa vị Hoắc ngũ gia này sẽ tới đại thọ ba trăm tám mươi tuổi. Tính hắn thích náo nhiệt, cũng thích khoe khoang, cách vài năm là lại tổ chức mừng thọ một lần, gọi tất cả nghĩa tử về, cũng mời tất cả các thế lực lớn ở khu vực Thanh Phong Hải, tổ chức một cuộc vui lớn. 

 Có thể nói đây là thời điểm các thế lực ở Thanh Phong Hải hội tụ đầy đủ nhất. Trong tình thế này, nếu Sở đại nhân có thể được Hoắc ngũ gia ủng hộ, cũng có thể tập hợp toàn bộ Lục Trường Lưu Lục Cửu Thanh Phong Hải.” 

 Nghe Y Ba Tuần nói như vậy, sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái. 

 Hoắc Hành Tôn này đã tận ba trăm tám mươi tuổi, không mấy võ giả Chân Hỏa Luyện Thần sống được tới tuổi này. 

 Theo lý luận thì võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có bốn trăm năm tuổi thọ. Nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, một khi võ giả cảnh giới này qua hai trăm tuổi, thân thể bắt đầu xuống dốc, thật ra khoảng ba trăm tuổi đã bắt đầu cảm giác được mình đã gần đến mức dầu hết đèn tắt, sắp hết tuổi thọ. 

 Hơn nữa ba trăm tuổi còn chưa chết, vẫn có sức chiến đấu, đây là chuyện rất ly kỳ. Ví dụ như Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn. 

 Vị Hoắc ngũ gia này đã gần bốn trăm tuổi mà vẫn sống thoải mái như vậy, cũng coi là thọ. 

 Y Ba Tuần như nhìn ra nghi hoặc của Sở Hưu, hắn cười nói: “Kể từ khi đại nghĩa tử Cừu Thiên Nhai của Hư Ngôn thành danh, hầu như hắn không bao giờ động thủ với người khác. 

 Sau này hắn lại thu liền bốn vị nghĩa tử, ngươi cho rằng hắn còn cơ hội đánh với người khác ư?” 

 Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, chuyện này cũng rất hợp lý. 

 Vị Hoắc ngũ gia này sống an nhàn sung sướng trong thời gian dài như vậy, có năm nghĩa tử, tung hoành ngang dọc khắp Thanh Phong Hải, ít khi phải liều mạng chém giết với người khác, đương nhiên trong người không có nhiều thương tích ngầm, sống lâu một chút cũng rất bình thường. 

 Nhưng Sở Hưu vẫn cảm thấy thiếu tự nhiên, bây giờ y tương đối mẫn cảm với mấy chuyện mừng thọ. 

 Có thể nói chỉ cần y tham gia ngày mừng thọ, hầu như không có kết quả tốt. Chính y cũng nghi ngờ có phải số mệnh mình tương khắc với tiệc mừng thọ hay không? 

 Nhưng lần này Sở Hưu thật lòng muốn tìm người ở hải ngoại để liên thủ, không phải tới gây chuyện. 

 Cho nên Sở Hưu hỏi người buôn tin: “Ngươi có biết vị Hoắc ngũ gia kia thích thứ gì không? Trong các buổi lễ mừng thọ trước, các thế lực ở Thanh Phong Hải dâng tặng thứ gì?” 

 Người buôn tin cười khổ nói: “Với thân phận của Hoắc ngũ gia thì có kỳ trân dị bảo nào mà ngài ấy không lấy được? Hơn nữa Hoắc ngũ gia không chuyên tâm tu luyện võ đạo, ngài ấy cũng chướng mắt với các loại công pháp điển tịch. Cho nên chuyện này là ngài hỏi khó tiểu nhân rồi.” 


 Nhưng lão nhân gia có thể nói thế chứ ai dám không tặng? Hơn nữa tặng quà nhỏ cũng không được. 

 Người ta đưa quà quý, ngươi đưa quà bình thường cũng được, nhưng phải xem thực lực của tông môn ngươi. 

 Một đảo chủ nho nhỏ chỉ đưa một bộ tranh chữ thì Hoắc ngũ gia cũng không bắt bẻ điều gì. Nhưng ngươi là đại đảo chủ mà cũng đưa một bộ tranh chữ, ngoài miệng thì Hoắc ngũ gia không nói nhưng thật ra trong lòng không vui, tiếp đó ngươi sẽ gặp xui xẻo. 

 Mọi người ganh đua so sánh, các thế lực cũng chẳng dám giấu dốt, cho nên khoản chi tiêu này cũng rất lớn.”