Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1317: Phiền toái của Đại Quang Minh Tự 2




 

 Thương Thiên Lương nghi hoặc nhìn Sở Hưu một lúc, đi cùng ngươi còn có thể không chết người? Chuyện này thì Thương Thiên Lương cực kỳ nghi ngờ. 

 Hơn nữa hắn cũng rất nghi ngờ liệu có phải số mệnh của Sở Hưu có chữ sát không, cho nên sát khí mới nặng như vậy. Nên bảo y tới tìm Viên Cát tính số. 

 Nhưng với tính cách của Viên Cát đại sư, cho dù hắn có tính ra, chắc chắn hắn cũng chỉ nói Sở Hưu là mệnh cách thiên nhân, thiên hạ vô song. 

 Khi Sở Hưu dẫn người tới Đại Quang Minh Tự, thật ra Đại Quang Minh Tự cũng đã nghe được tin tức liên quan tới Đông Tề. 

 Đông Tề có hành động lớn như vậy, trực tiếp gây ra chiến tranh hai nước, đây không phải là sóng gió trên giang hồ nữa rồi. 

 Trong Đại Hùng Bảo Điện, Hư Vân nhíu mày một cái: “Đúng là ta coi thường Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu rồi, không ngờ hai người bọn họ lại có kế lớn như vậy.” 

 Viên Quảng ở bên cạnh nói: “Theo ta thấy đây không phải quyết định của hai vị chưởng môn kia mà là kế hoạch của Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư. 

 Năm xưa Vân Mộng Tử là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân, cũng là người có hy vọng lên làm chưởng giáo nhất. 

 Còn Hàn Cửu Tư là chưởng giáo Chân Vũ Giáo tám trăm năm trước, cả hai đều rất nóng tính nhưng đồng thời bọn họ làm việc cũng cực kỳ quả quyết, bố trí mưu đồ, dũng mãnh vô song.” 

 Nghe Viên Quảng nói vậy, Hư Từ và Hư Vân nhìn nhau, âm thầm gật đầu một cái. 

 Cũng may bên phía Đại Quang Minh Tự bọn họ là Viên Quảng, một tiền bối đã về hưu từ tám trăm năm trước, không tranh không đoạt. Bằng không cũng là một phiền toái. 

 Hư Tĩnh ở một bên nói: “Nếu vậy Đại Quang Minh Tự chúng ta nên xử trí ra sao? Bên Đạo môn không đưa tin gì tới.” 

 Viên Quảng cười khổ nói: “Theo những gì ta biết về hai người bọn họ, bọn họ sẽ không đưa tin cho ngươi. 

 Đặc biệt là Vân Mộng Tử này, tám trăm năm trước là lúc uy thế của Thuần Dương Đạo Môn còn cường đại, việc bọn họ giỏi nhất chính là ỷ thế đè người. 

 Bây giờ đại thế của Đông Tề đã sắp thành, chuẩn bị thảo phạt triều đình tôn thờ tà ma là Bắc Yên. 

 Chính Ma không đội trời chung, mọi chuyện bày sẵn trước mặt chúng ta rồi, chẳng lẽ chúng ta có thể coi như không thấy?” 

 Mọi người ở đây đều nhíu mày. Chính xác, bây giờ bên phía Đạo môn không liên hệ với bọn họ mới là khó giải quyết nhất. 

 Chẳng phải nhánh Phật môn các ngươi được coi là tông môn chí tôn trong võ lâm Chính đạo hay sao? Giờ chúng ta ra tay tiêu diệt Ma đạo, hơn nữa còn làm ngay trước cửa nhà các ngươi, các ngươi đứng đấy nhìn không thấy xấu hổ à? 

 Cho dù Đại Quang Minh Tự thật sự không biết xấu hổ, nhưng ngày sau bọn họ cũng sẽ bị Đạo môn chế nhạo, mất đi danh tiếng. 

 Mọi người ở đây còn đang đắn đo, bên ngoài đột nhiên có một tiểu sa đi hốt hoảng chạy vào nói: “Phương trượng! Thủ tọa! Không xong rồi! 

 Tên Sở Hưu kia dẫn theo một đám thủ hạ đi thẳng tới sơn môn Đại Quang Minh Tự chúng ta, lúc này đang lên núi rồi!” 

 Vừa nghe câu này, sắc mặt mọi người ở đây đều tối sầm. 

 Phách lối! Quá phách lối! 

 Bây giờ trong tay Sở Hưu ngươi còn có phiền phức ngập trời, chúng ta còn chưa nghĩ ra có nên tới gây chuyện với ngươi không mà ngươi còn dám chủ động chạy tới cửa? Muốn chết phải không? 

 Đang lúc mọi người ở đây chuẩn bị đi ra, Hư Tĩnh đột nhiên nói: “Phương trượng sư huynh, cẩn thận có bẫy!” 

 Hư Từ gật nhẹ đầu, hắn biết Hư Tĩnh có ý gì. 

 Thật ra cho dù gộp toàn bộ lực lượng trong tay Sở Hưu lại cũng không thể uy hiếp đến Đại Quang Minh Tự. 

 Nhưng bây giờ y lại chủ động tới gây sự trước khi phiền toái tới chỗ mình. Nếu Sở Hưu không bị điên thì là có chỗ dựa. 

 Với tính cách của Sở Hưu, chắc chắn là trường hợp sau. 

 Trước cửa lớn của Đại Quang Minh Tự, tất cả cao thủ của Sở Hưu đứng bệ vệ ở đó, như tới du sơn ngoạn thủy. 


 Không phải lúc nào cũng có cơ hội quan sát Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự ở khoảng cách gần như vậy. 

 Nhưng lúc này đám võ giả thủ vệ Đại Quang Minh Tự lại cảnh giác nhìn đám người Sở Hưu, sắc mặt ai nấy đều ra vẻ thấy chết không sờn. Hiển nhiên nếu đám người Sở Hưu dám xông vào sơn môn, bọn họ cũng có can đảm liều mạng. 

 Cửa lớn chậm rãi đẩy ra, đám người Hư Từ bước tới, nhìn Sở Hưu với vẻ bất thiện. 

 Hư Ngôn là người đầu tiên lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi tới Đại Quang Minh Tự của chúng ta làm gì?” 

 Sở Hưu cười cười nói: “Đại Quang Minh Tự các ngươi đâu phải đầm rồng hang hổ gì? Sao ta không đến được?” 

 Hư Ngôn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, đừng nói mấy lời mỉa mai đấy. Đạo môn liên thủ với Đông Tề áp sát Bắc Yên, bây giờ ngươi đang gặp phiền toái rất lớn, chẳng lẽ ngươi tới Đại Quang Minh Tự ta là để ngắm cảnh hay sao?” 

 Sở Hưu thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói: “Hư Ngôn đại sư nói đúng, ta tới Đại Quang Minh Tự là có liên quan tới chuyện này.” 

 Tất cả mọi người trong Đại Quang Minh Tự đều sửng sốt. 

 Đạo môn liên thủ với Đông Tề tấn công Bắc Yên, ngươi tới tìm Đại Quang Minh Tự chúng ta làm cái gì? 

 Hư Ngôn cười lạnh nói: “Ngươi tới đây chắc không phải định nói với chúng ta cái gì mà Đạo Phật không đội trời chung, khích bác chúng ta rất tay giúp ngươi đấy chứ? 

 Nếu ngươi có suy nghĩ này, ta khuyên ngươi đi về luôn đi. Tuy ngày ngày chúng ta đều đọc kinh Phật nhưng còn chưa đọc tới mức đầu óc mất minh mẫn!” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên ta cũng muốn Đại Quang Minh Tự các ngươi làm thế, nhưng đáng tiếc, chắc chắn các ngươi sẽ không làm theo. 

 Ngược lại, ta còn lo Đại Quang Minh Tự các ngươi ra tay sau lưng Trấn Võ Đường chúng ta. Cho nên hôm nay ta ra mặt trước, dù sao xuống tay trước cũng tốt hơn động thủ sau.” 

 Vừa nghe câu này, mọi người trong Đại Quang Minh Tự chỉ muốn lên tiếng mắng chửi. 

 Bọn họ chưa từng nghe có lý do nào vô căn cứ như vậy! 


 Muốn diệt địch ngoài thì phải bình định thù trong. Bên phía ta đang chống cự Đông Tề và Đạo môn, nhưng nếu sau lưng lại bị người ta đâm đao, ta biết nói lý với ai đây?” 

 Sở Hưu nói với vẻ lý lẽ thẳng thừng như vậy khiến Hư Từ thiếu chút nữa bật cười: “Vậy ngươi nói đi, ngươi tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi định ra tay trước, diệt Đại Quang Minh Tự chúng ta hay sao?” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều có vô số cao thủ thế hệ trước đang bế quan. Ta chỉ mang theo một ít người, không thể diệt Đại Quang Minh Tự được. Dõi mắt ra khắp giang hồ cũng không có ai diệt được Đại Quang Minh Tự. 

 Ta tới chỉ muốn xin một lời hứa của Đại Quang Minh Tự mà thôi.”