Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1276: Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần




 

 Trải qua Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu đã cảm nhận cơn đau do bị chân hỏa thiêu đốt, y cho rằng mình có thể chịu được cảm giác này. 

 Nhưng ai ngờ chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác nguyên thần bị nội lực chân hỏa thiêu đốt sâu tới tận xương tủy, càng rõ rệt hơn. 

 Đương nhiên, so với lực lượng mà bản thân sắp đạt được thì chút đau đớn đó không tính là gì. Dù sao Sở Hưu chưa từng nghe có võ giả nào đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà không chịu nổi cơn đau dẫn tới thất bại. 

 Dưới thiêu đốt của nội lực chân hỏa, ánh kim nguyên thần của Sở Hưu lại càng cường thịnh, cuối cùng như trực tiếp hòa tan, trở thành một chất lỏng, dung nhập vào thiên địa này. 

 Giờ khắc này, Sở Hưu như được bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền ảo. 

 Y như trở thành một bộ phận của thiên địa này, một con gió, một hạt bụi, một giọt nước. 

 Cảm giác này hết sức kỳ dị, trước đó y dùng ánh mắt của bản thân để quan sát thiên địa này, thấy một cảnh tượng khác. Lúc này hắn lại dùng tầm mắt của một hạt bụi nhìn thiên địa, lại thấy cảnh tượng khác. 

 Giới tử Tu Di, một hạt cát một thế giới. 

 Thiên địa càn khôn, vũ trụ hồng hoang. 

 Âm dương nghịch chuyển, đạo tiêu ma trướng. 

 Ba nhánh Đạo Phật Ma trăm sông đổ về một biển, bất cứ loại lực lượng nào cũng bắt nguồn từ thiên địa này. Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng dẫn dắt thiên địa này. 

 Giờ khắc này, thân thể Sở Hưu bao phủ trong cảm giác huyền ảo đó, thậm chí đau đớn do nguyên thần bị nội lực chân hỏa rèn luyện cũng bị y lãng quên. 

 Đến khi nguyên thần của Sở Hưu trở lại cơ thể, chỉ trong chớp mắt ánh kim nguyên thần đã trực tiếp xuyên qua cơ thể, tỏa ra. Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng tràn vào cơ thể của Sở Hưu, thậm chí tạo thành một vòng xoáy nguyên khí khổng lồ trên bầu trời của Trấn Võ Đường! 

 Cảnh tượng này khiến toàn bộ Yên Kinh Thành kinh ngạc. 

 Những người như Bắc Cung Bách Lý cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng bọn họ cũng phải sửng sốt. Khi bọn họ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không có uy thế cỡ này. 

 Trước đó Sở Hưu đã có thực lực đối phó với chín phần mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, bây giờ y đạt được cả luyện thân và luyện thần, liệu thực lực có lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không? 

 Chuyện này khiến cho cả Bắc Cung Bách Lý cũng cảm thấy kinh khủng. Tên Sở Hưu này mới bao nhiêu tuổi? Tuy Lục Giang Hà đã sang đợt tiếp theo, hắn không coi là võ giả thế hệ mới nhất trên giang hồ nhưng vẫn là người trẻ tuổi. Kết quả bây giờ người trẻ tuổi này đã nhảy lên thành võ lâm chí tôn. Đúng là người khác khó lòng tiếp thu nổi. 

 Trong hoàng cung, tuy Hạng Lê không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng được nghe từ miệng người khác. Nhưng hắn không có phản ứng gì. 

 Đã ngồi vững trên hoàng vị, tuy Hạng Lê không cần Sở Hưu như ngày trước nhưng hắn cũng không ngu ngốc tới mức đi trở mặt với Sở Hưu. 

 Hạng Lê hắn thân là đế vương Bắc Yên, quản lý triều đình. Sở Hưu thì khống chế võ lâm Bắc Yên. Bây giờ hai bên không có xung đột, thậm chí còn cần đến nhau. 

 Hạng Lê cần uy thế và tiếng tăm sau lưng Sở Hưu, giúp hắn ổn định lòng người. Còn Sở Hưu cũng cần lời hứa của Hạng Lê, giúp y danh chính ngôn thuận khống chế võ lâm Bắc Yên. 

 Cho nên có thể nói chỉ cần đầu óc Hạng Lê không đến mức ngu ngốc, hắn sẽ không làm việc ngu xuẩn đó. 

 Cơn bão nguyên khí kinh khủng trên bầu trời của Trấn Võ Đường tồn tại một khắc đồng hổ rồi mới tản mác. 

 Trạng thái hiện tại của Sở Hưu hết sức kỳ dị, nguyên thần đã ẩn vào trong cơ thể nhưng hai mắt y như ẩn chứa vô số thần mang, tựa như có vô số nhật nguyệt tinh thần xoay chuyển, cực kỳ thần kỳ. 

 Mãi tới nửa khắc đồng hồ sau, trạng thái thần dị này mới biến mất. Sở Hưu mở to mắt thở dài một tiếng, đây là lực lượng vốn có của Chân Hỏa Luyện Thần? 

 Nói chính xác hơn, Chân Hỏa Luyện Thần không phải lực lượng trực tiếp nhất mà là cảm ngộ đối với thiên địa này. Ngươi có thể mượn bao nhiêu lực lượng? Phải xem cảm ngộ của ngươi đối với thiên địa sâu tới mức nào? 

 Sau khi xuất quan, trong Trấn Võ Đường đã ít người hơn nhiều. Người đầu tiên đến chào đón là Mục Tử Y, thấy Sở Hưu xuất quan, hai mắt Mục Tử Y bừng sàng, vui mừng nói: “Sở công tử, ngài bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi à?” 

 Tuy Mục Tử Y biết với thực lực của Sở Hưu, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nhưng cô vẫn không nén nổi niềm vui. 

 Sở Hưu gật đầu: “Coi như thuận lợi, không có gì bất ngờ. Đúng rồi, những người khác đâu?” 

 Mục Tử Y nói: “Còn đang ở ngoài chấn chỉnh trật tự võ lâm Bắc Yên. Những sát thủ Thanh Long Hội mà ta mang tới cũng bị dẫn ra ngoài, phụ trách thu thập tình báo và giám thị. Ta ở lại đây chủ yếu là lo Sở công tử bế quan có gì sai sót.” 

 Thời gian vừa qua Trấn Võ Đường rất bận, cho nên những sát thủ Thanh Long Hội mà Mục Tử Y mang tới cũng tạm thời bị trưng dụng. 

 Tuy Mục Tử Y thấy ngứa mắt với Mai Khinh Liên nhưng cô cũng là người hiểu chuyện, cho nên Mục Tử Y không hề do dự phái sát thủ của Thanh Long Hội làm việc. 

 Những sát thủ Thanh Long Hội này không phải chỉ biết giết người. Thân là sát thủ, năng lực thu thập tình báo và giám sát đều không kém. 

 Đương nhiên cũng có lúc thất thủ, nhưng lúc này tới phiên bọn họ phát huy sở trường. 

 Nếu bị người ta phát hiện thì trực tiếp giết chết đối phương, xử lý tốt thi thể, bản thân vẫn có thể ‘ẩn giấu’ rất hoàn hảo. 

 Sau khi hỏi qua tình hình Trấn Võ Đường gần đây, thấy không có vấn đề gì, Sở Hưu tạm thời rời khỏi, đến Thương Thành. 

 Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu cũng muốn thử sức với cường giả Thiên Địa Thông Huyền, xem rốt cuộc chênh lệch lớn tới mức nào. 

 Đánh với người khác thì dễ xảy ra chuyện, vẫn là dùng Thương Thiên Lương làm bao cát là thích hợp nhất. 

 Trong Thương Thành, khu thành nhỏ vạn người này đã được xử lý xong. 

 Có lẽ sống trong địa điểm đầy cát vàng Lục Đô lâu năm đã gây ra ám ảnh tâm lý. Trong Thương Thành gần như không thấy chút màu vàng nào. Phòng ốc và tường thành đều phủ kín dây leo, trên phố cũng trồng đầy cây xanh. 

 Người của Thương Thành dường như rất cố chấp về thực vật màu xanh. Khoảnh khắc đó Sở Hưu còn tưởng mình tới nhầm Tây Sở. 

 Khu vực Bắc Yên không phải bốn mùa như xuân, ngược lại phân chia mùa màng rất rõ ràng. Mùa đông rất xứng danh vùng đất băng giá. 

 Tuy bây giờ không phải mùa đông nhưng đã là đầu thu, kết quả trong Thương Thành vẫn một màu xanh biếc. Hiển nhiên có người sử dụng trận pháp thúc đẩy những thực vật này phát triển. Đúng là vô cùng xa xỉ. 

 Thấy Sở Hưu tới, Thương Thiên Lương lập tức nhận ra biến hóa trên người Sở Hưu. 

 Huống chi lúc trước hắn cũng đã đoán được. 

 Thương Thành cách Yên Kinh Thành không xa, một cơn bão nguyên khí lớn đến vậy, có mù mới không thấy. 

 Thu hồi cây cuốc, Thương Thiên Lương lạnh nhạt nói: “Ngươi tới là để chịu đòn à?”