Hạng Long là kẻ đa nghi, nhưng hắn cũng không bố trí người trong quân đội. Lý do là vì hắn biết giang sơn Bắc Yên là dựa vào quân đội, hạ bệ những người này, bức ép họ quá mức, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình.
Cái đinh duy nhất là Hạng Võ, nhưng Hạng Võ dựa vào năng lực của mình để đi lên vị trí này. Những người khác trong Trấn Quốc Ngũ Quân cũng công nhận hắn.
Tuy nói mỗi triều thiên tử mỗi triều thần, nhưng trước mắt Hạng Xung còn chưa trở thành thiên tử mà đã hành động quá đáng như vậy, đến khi hắn lên ngôi liệu đám người bọn mình có còn đường sống không?
Bắc Cung Bách Lý mặt không đổi sắc nói: “Chỉ cần Sở Hưu ngươi không tạo phản, còn lại đều dễ bàn.”
Sở Hưu cười lớn một tiếng nói: “Ta đã nói rồi, ta không hứng thú với giang sơn của Hạng gia. Trấn Võ Đường cũng là một phần của triều đình Bắc Yên, ta chỉ muốn triều đình Bắc Yên được an ổn mà thôi.
Hạng Xung không thích hợp để lên làm hoàng đế, nhưng phía sau còn có người chờ đó. Hạng Lê điện hạ, ngươi nói xem có đúng không?”
Hạng Lê vẫn đứng trong số hoàng tức lại đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời đứng bên cạnh Sở Hưu.
Trước đó, khi đại điển đăng cơ còn chưa bắt dầu, trong lòng hắn rất bối rối, như muốn phát điên.
Nhưng khi ngày này đến thật, hắn đột nhiên bình tĩnh lại.
Sinh tử thành bại, phú quý do trời!
Không làm là chết, làm thì chỉ có thể chết. Vậy thì được, dứt khoát bỏ qua tất cả, đánh cược vào Sở Hưu một lần!
Còn lúc này mọi người thấy không ngờ Hạng Lê lại đúng sau lưng Sở Hưu, ai nấy đều rất kinh ngạc, thậm chí cả Hạng Sùng cũng bất ngờ.
Quan hệ của hai người này quá bí ẩn, nên nói bọn họ vốn không liê
n lạc với nhau được mấy lần.
Cho nên trong mắt những người khác, hai kẻ này vốn không có liên hệ gì với nhau, rốt cuộc bọn họ cấu kết với nhau như thế nào?
Hơn nữa bọn họ từng nghe nói, hình như Sở Hưu từng có thù hận với Hạng Lê, sao bây giờ hắn lại muốn giúp Hạng Lê leo lên hoàng vị?
Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của những người ở đây, y chỉ vào Hạng Lê nói: “Ta tin là chư vị rất quen thuộc với nhị hoàng tử, ta cũng không cần nói nhiều.
Trước đó chư vị đã biết về nhị hoàng tử rồi, vậy bây giờ nếu so sánh với Hạng Xung, rốt cuộc ai là người thích hợp lên làm hoàng đế?”
Những võ giả trong quân đội và giới quyền quý liếc mắt nhìn nhau, thần sắc mỗi người một khác.
Đương nhiên bọn họ rất quen với Hạng Lê, trong quá khứ bọn họ đều cho rằng người kế vị chính là Hạng Lê, cho nên tuy không tỏ ý trung thành với Hạng Lê, nhưng bọn họ rất thân cận với Hạng Lê
Nếu nói làm hoàng đế Bắc Yên, năng lực của hắn không coi là xuất chúng, chỉ có thể đánh giá là không quá ngu mà thôi. Cho nên thực tế mọi người cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua hắn là người có hy vọng kế thừa hoàng vị nhất nên mọi người mới đứng về phía hắn.
Nhưng khi đem ra so sánh với Hạng Xung, mọi người lại cảm giác được ưu điểm của Hạng Lê.
Ưu điểm của Hạng Lê chính là tuy hắn không xuất sắc nhưng cũng không có nhiều tâm tư và thủ đoạn lặt vặt.
Trước đó hắn vẫn coi bản thân là người thừa kế Bắc Yên, cho nên mọi hành động đêu dựa theo tiêu chuẩn của thái tử Bắc Yên, không có sai lầm gì lớn.
Hạng Xung lại là tấm gương phản diện điển hình, càng làm càng sai.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Bắc Cung Bách Lý nói thẳng: “Ta sẽ không tham gia tranh chấp của hoàng thất, Đông Sơn Quân vĩnh viễn trung thành với Bắc Yên, trung thành với bệ hạ.”
Nghe Bắc Cung Bách Lý nói như vậy, Sở Hưu không khỏi nói nhỏ, thông minh.
Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý rất nổi danh trong tam quốc đương thời, là sát thần trên chiến trường.
Nhưng vị này cũng không phải kẻ lỗ mãng, ngược lại còn rất thông minh.
Chỉ cần họ Hạng tranh đoạt hoàng vị, đó là tranh chấp của nội bộ hoàng tộc. Bất kể sau lưng bọn họ là ai, hắn cũng không tham dự.
Dù sao chỉ cần người ngồi trên ngai vàng cuối cùng vẫn họ Hạng, Đại Sơn Quận sẽ tuyên thệ trung thành với triều đình Bắc Yên, trung thành với hoàng đế. Còn rốt cuộc hoàng đế Bắc Yên là ai, thật ra chuyện này không quan trọng.
Thấy Bắc Cung Bách Lý nói vậy, trong lòng Hạng Xung lạnh buốt.
Chuyện khiến Hạng Xung ớn lạnh hơn nữa là những đại tướng quân khác trong Trấn Quốc Ngũ Quân đều biểu thị thái độ của mình giống với Bắc Cung Bách Lý.
Hạng Xung không khỏi đưa mắt sang phía Hạng Võ, vị này là người của Hạng gia, khác với những người ngoài khác.
Nhưng Hạng Võ chỉ cười ha hả nói: “Ta biết ngay mà, lần nào chọn hoàng đế cũng có chuyện, đã thành quen rồi.
Chư vị muốn đánh thì cứ đánh thỏa thích. Đến lúc đó ai thắng sẽ là cửu ngũ
chí tôn, chúng ta đang chờ kết quả đây.”
Trước đó khi ở trong quán rượu, Hạng Võ đã nói với Sở Hưu vài lời oán trách Hạng Xung.
Tuy vị này cũng họ Hạng, nhưng đáng tiếc, xưa nay hắn không coi mình là người trong hoàng tộc Hạng thị.
Hạng Võ không có dã tâm gì lớn. Hắn sống ngoài giang hồ từ nhỏ, lần mò bước ra, như một con chó hoang, nếu có ai dám động tới khay chuối tiêu trong tay hắn, cho dù người này mang họ Hạng, hắn cũng dám cắn.
Thấy Trấn Quốc Ngũ Quân và giới cầm quyền đều không nói một lời, Hạng Xung không khỏi chửi thầm trong lòng. Quả nhiên không thể tin tưởng đám người này được! May mà mình đã chuẩn bị trước!
“Ngũ Ương đạo nhân!” Hạng Xung nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngũ Ương đạo nhân từ phía sau bước ra không nhanh không chậm. Với thực lực và địa vị của hắn bây giờ, trong tình thế này hắn không được đứng trên chỗ cao, chỉ có thể chờ ở bên dưới.
“Điện hạ có gì cần làm?” Ngũ Ương đạo nhân chắp tay nhìn Hạng Xung, thậm chí ánh mắt mang vẻ trêu tức.
Lúc này Hạng Xung lại chẳng hề chú ý tới điểm lạ của Ngũ Ương đạo nhân, hắn lập tức nói: “Lệnh cho tất cả mọi người của cung thái tử ra tay. Cầm lệnh bài của bản cung, triệu tập Trấn Quốc Ngũ Quân, giết chết kẻ phản nghịch!”
Trước đó hắn đã bố trí không ít người vào Trấn Quốc Ngũ Quân, giờ rốt cuộc cũng có đất dụng võ!
Hạng Xung cau mày: “Còn không đi truyền lệnh à, ngươi đang chờ cái gì?”
Sở Hưu đứng ra, lạnh nhạt nói: “Hắn, đương nhiên là chờ mệnh lệnh của ta.”
Gương mặt Ngũ Ương đạo nhân mỉm cười, đi tới bên cạnh Sở Hưu, cung kính chắp tay với Hạng Lê: “Sở đại nhân, nhị hoàng tử.”
Thấy cảnh này, Hạng Xung như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch!