Thời gian ở phân đà Bắc Yên, do Diệp Tiêu đã có cơ sở nên Thủ Chân Tử truyền thụ Thuần Dương Đạo Kinh của Thuần Dương Đạo Môn cho Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu được lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện gia trì, thuộc tính nội lực của hắn đã thay đổi, khi tu luyện Thuần Dương Đạo Kinh như cá gặp nước, tiến triển cực nhanh.
Hơn nữa hắn tu luyện cực kỳ điên cuồng, khiến cả Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng phải nhìn theo.
Bây giờ rất hiếm thấy người trẻ tuổi tu luyện khắc khổ như vậy.
Thật ra riêng điểm này là Diệp Tiêu phát huy theo bản tính, khi ở Thanh Long Hội hắn đã tu luyện khắc khổ điên cuồng như vậy rồi.
Tịch Vân Tử lắc đầu nói: “Chẳng trách tiểu tử này là tán tu mà có tu vi như vậy. Có trời mới biết mấy năm qua hắn sống ra sao, đúng là một kẻ điên vì võ.”
Thủ Chân Tử nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta lại nghe Lăng Vân Tử nói năm xưa ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thời gian vui chơi còn nhiều hơn thời gian tu luyện.
Nếu ngươi chịu tu luyện chăm chỉ như Diệp Tiêu, với thiên phú Thuần Dương Đạo Thể của ngươi, tu vi đâu chỉ nhường này?”
Tịch Vân Tử mỉm cười xấu hổ: “Sống trên đời vốn là khổ rồi, nếu còn không hưởng lạc, đợi đến lúc sắp chết mới nhìn lại chê cuộc sống tẻ nhạt, vậy chẳng phải hối hận bằng chết à?
Hôm nào ta cũng phải dạy cho tiểu tử này một chút, tu luyện chỉ nên có chừng mực là được, sao cứ phải liều mạng.”
Thủ Chân Tử trừng mắt với hắn nói: “Ngươi đừng truyền bá mấy lý luận linh tinh của ngươi, võ đạo như bể khổ không bờ, ngươi ngừng lại một chút là rớt lại phía sau người ta một đoạn.”
Hiện giờ Thủ Chân Tử đang hết sức hài lòng về Diệp Tiêu, hạt giống tốt như vậy đáng để bồi dưỡng.
Nhưng hắn không biết lúc này Diệp Tiêu lại hết sức nóng ruột, vì hắn phát hiện dường như mình đã bị nhốt trong Thuần Dương Đạo Môn.
Kế hoạch mà Sở đại nhân giao cho hắn là gây tranh chấp giữa Đạo môn và Phật môn. Kết quả bây giờ hắn lại bị Thủ Chân Tử hạ lệnh chỉ được ở trong Thuần Dương Đạo Môn tu hành.
Tuy Thuần Dương Đạo Môn hết sức hào phóng với hắn, không thiếu các loại tài nguyên, nhưng nhiệm vụ của hắn thì sao?
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút rồi chủ động tới tìm Thủ Chân Tử, nói với hắn: “Lão tổ, ta thấy các sư huynh khác được ra ngoài. Ta gia nhập Thuần Dương Đạo Môn cũng được một thời gian nhưng chỉ nhận tài nguyên tu luyện, không cống hiến được gì. Ta cũng muốn ra ngoài giúp tông môn tìm kiếm đệ tử thích hợp.”
Thủ Chân Tử xua tay nói: “Ngươi không cần làm mấy chuyện này, ngươi mới gia nhập tông môn bao lâu? Thậm chí còn chưa có đạo hiệu, vội làm gì?
Nhớ cho kỹ, mỗi người có nghĩa vụ của mình, kể cả chưởng môn cũng vậy.
Thủ Chân Tử nói vậy là muốn tốt cho Diệp Tiêu, những đệ tử có thiên phú như hắn mà bị phái ra ngoài làm những tạp vụ phức tạp kia, trễ nải tu luyện, đó mới là lãng phí.
Lúc này Tịch Vân Tử ở bên cạnh lại nói: “Ta thấy tiểu tử này không nhịn nổi rồi, sư thúc cho hắn ra ngoài đi.
Sư thúc đừng quên trước đây tiểu tử này là võ giả tán tu, ngày ngày lăn lộn trên giang hồ.
Bây giờ ngài lại bảo hắn suốt ngày ở đây tu luyện, có lẽ hắn không chịu nổi rồi.
Tu luyện phải tiến hành theo chất lượng, cố cưỡng ép không khéo còn ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.”
Nghe Tịch Vân Tử nói vậy, Thủ Chân Tử cũng cảm thấy có lý. Hắn gật đầu, gọi một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi tới, trầm giọng nói: “Tuyên Nhất, ta giao Diệp Tiêu cho ngươi. Thời gian tới ngươi dẫn hắn ra ngoài, nhớ cho kỹ, phải cẩn thận.”
Cái tên Diệp Tiêu rất nổi tiếng trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn. Đạo sĩ Tuyên Nhất cũng biết đối phương là người duy nhất trong các đệ tử mới được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đích thân mời vào Thuần Dương Đạo Môn.
Cho nên hắn vội vàng đáp: “Sư thúc tổ cứ yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi Tuyên Nhẫn dẫn Diệp Tiêu ra ngoài, Diệp Tiêu hỏi: “Tuyên Nhất sư huynh, bình thường chúng ta cứ đi khắp nơi quanh Bắc Yên tìm kiếm đệ tử à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất kia chần chừ một chút rồi nói: “Sư huynh? Thôi được rồi, bây giờ ngươi còn chưa có bối phận chính thức, cứ tạm gọi như vậy đi.”
Trong Thuần Dương Đạo Môn cũng có bối phận theo từng đời, sau khi Diệp Tiêu nhập môn không khéo còn nhỏ hơn hắn hai đời, phải gọi hắn là sư thúc. Đương nhiên cũng có khả năng sẽ được Lăng Vân Tử nhận làm đệ tử, như vậy lại thành sư thúc của hắn, bối phận chưa rõ, cứ gọi tạm đã.
Đạo sĩ Tuyên Nhất trầm giọng nói: “Đương nhiên không phải đi lung tung rồi. Bắc Yên rộng lớn như vậy, tông môn đã phân chia sẵn, ai tới quận nào tìm kiếm đệ tử thích hợp.
Ngoài các võ giả tán tu ra thì mục tiêu chủ yếu là đệ tử của các thế lực nhỏ.
Có một số người đồng ý đưa đệ tử tới Thuần Dương Đạo Môn, nhưng một số người đứng đầu các thế lực lại không muốn đưa đệ tử nhà mình tới đối thủ, chẳng thà mình tự bồi dưỡng. Người như vậy thì chúng ta chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo, khuyên không được cũng chẳng có cách nào.
Nhưng bây giờ chúng ta cũng phải cẩn thận kẻ khác.”
Ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên thần sắc khác thường, hắn hỏi lại: “Cẩn thận gì?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất hừ lạnh nói: “Đương nhiên là cẩn thận đám hòa thượng của Đại Quang Minh Tự rồi. Bọn chúng chỉ thích cướp người của chúng ta thôi.
Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kéo toàn bộ Kim Cương Viện ra, nhân số của chúng ta kém hơn bọn chúng một chút.
Hơn nữa Đại Quang Minh Tự ở Bắc Địa, gần với Bắc Yên. Tiếng tăm của bọn họ cũng lớn hơn Thuần Dương Đạo Môn chúng ta, được các thế lực tin tưởng hơn.
Nhưng bọn họ không biết nghĩ, đưa đệ tử nhà mình tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng khác nào tuyệt hậu, những người này rõ là nhẫn tâm.
Chẳng thà vào Thuần Dương Đạo Môn ta, vẫn được lấy vợ sinh con, như vậy có phải tốt hơn bao nhiêu không!”
Không sao, sư huynh của ngươi còn rất trẻ, sau khi tu luyện có thành tựu rồi kết hôn cũng không muộn.”
Diệp Tiêu nhìn đạo sĩ Tuyên Nhất một hồi, đúng là đối phương không già, mới hơn ba mươi. Nhưng mặt chữ quốc, mũi củ tỏi, trán to miệng rộng, làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói mình phong thái xuất chúng?
Vốn dĩ Diệp Tiêu còn tưởng trong Thuần Dương Đạo Môn toàn những lão đạo sĩ ngoan cố đến cùng, bây giờ mới thấy, hóa ra võ giả thế hệ trẻ cũng rất thú vị.
Nhưng kẻ địch vẫn là kẻ địch, cần lừa thì hắn vẫn sẽ lừa gạt.