Nhưng trong thời gian ngắn cũng khó lòng học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Kể cả Sở Hưu cũng phải trải qua một trận chiến sinh tử mới học được.
Nhưng không sao, Sở Hưu cũng không trông mong Diệp Tiêu có thể học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong thời gian ngắn, y chỉ cần Diệp Tiêu lĩnh ngộ được một phần Thiên Tử Vọng Khí Thuật, từ đó mang tới lực lượng đạo uẩn là được. Nói đơn giản hơn là khiến hắn trông có vẻ đạo pháp thiên thành.
“Ngưng thần, nhắm mắt, buông bỏ mọi tạp niệm. Ngươi không cần nhớ chú giải về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, ngươi chỉ cần nhớ kỹ cảm giác này là được. Còn về công pháp, nếu sau này có cơ duyên ngươi sẽ tự lĩnh ngộ.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần theo lời Sở Hưu.
Một khắc sau, một luồng khí tức hết sức huyền diệu bao bọc lấy hắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn như đặt mình vào bản nguyên của không gian này, thiên địa huyền hoàng, âm dương nhị khí, thậm chí những lực lượng như phong vân lôi điện cũng nhảy múa bên cạnh hắn.
Diệp Tiêu còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa gần bằng không.
Lúc này cảm giác của hắn lại là đạo cơ bản nhất trên thế gian này, thiên địa tự nhiên, chính là đạo!
Hắn không thể lý giải những thứ này, nhưng lại bị Sở Hưu cưỡng ép nhét vào đầu.
Sau ba ngày ba đêm, khi Diệp Tiêu hoàn toàn thoát khỏi trạng hái này, thân thể hắn có cảm giác chóng mặt nhưng hai mắt lại tỏa sáng, thậm chí đôi mắt có nhật nguyệt tinh thần luân chuyển.
Nhưng nhìn từ góc độ Sở Hưu, lúc này quanh người Diệp Tiêu đã lấp lóa khí tức đạo ẩn mờ mịt, thậm chí nồng đậm tới mức giả dối.
Nhưng không sao, chờ thêm hai hôm nữa, sau khi Diệp Tiêu thích ứng sẽ tự nhiên hơn nhiều. Khi đó người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Diệp Tiêu là kỳ tài tu đạo.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Thứ Sở Hưu muốn tặng cho Thuần Dương Đạo Môn không chỉ là một kỳ tài tu đạo, còn là kỳ tài thích hợp nhất tu luyện theo Thuần Dương Đạo Môn.
Người nào là thích hợp nhất với Thuần Dương Đạo Môn? Đương nhiên là Thuần Dương Đạo Thể trời sinh như Tịch Vân Tử, có thể khống chế thần binh Thuần Dương tới mức hoàn mỹ.
Sở Hưu không thể ngụy tạo Thuần Dương Đạo Thể, nhưng y có thể gia trì cho Diệp Tiêu một phần lực lượng Thuần Dương.
Hoán Nhật Đại Pháp ngưng tụ thành pháp tướng Đại Nhật Như Lai chính là lực lượng thuần dương tinh thuần nhất, phải nói nó và Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn chính là trăm sông cùng đổ về một biển. Chẳng qua một bên là lực lượng đạo uẩn gia trì, một bên là phật quang gia trì.
Sở Hưu chỉ cần đem lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện bằng pháp môn đạo gia, truyền vào cơ thể Diệp Tiêu, khiến đối phương như có năng lực tương tác bẩm sinh với lực lượng Thuần Dương.
Cứ thế, vài ngày sau cương khí của Diệp Tiêu đã có biến hóa, trở thành một thuộc tính thiên về Đạo môn, cương khí mang theo lực lượng chí dương yếu ớt.
Thân phận ta tìm cho ngươi là tán tu của Bắc Yên, tính cách nóng nảy, ghét ác như thù.
Những kiếm pháp này đều là loại cơ bản, rất thích hợp với thân phận của ngươi.
Trong hành động kế tiếp, bên phía Trấn Võ Đường sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với ngươi. Nhưng sau khi bước vào Thuần Dương Đạo Môn, phải dựa vào chính ngươi.”
Diệp Tiêu cầm mấy môn kiếm pháp như nắm tương lai của bản thân, gật đầu.
...
Sơn Dương Phủ, Lâm Trung Quận, Bắc Yên. Sở Hưu rất quen thuộc với nơi này vì đây là vùng đất đầu tiên của Bắc Yên mà y đặt chân đến sau khi rời khỏi Ngụy Quận.
Hôm nay đệ tử của Phương gia ở Sơn Dương Phủ làm lễ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, tổ chức rất lớn, ngay cả người phụ trách phân đà Thuần Dương Đạo Môn ở Bắc Yên là Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng có mặt. Gia chủ Phương gia cố tình mời các thế lực lớn nhỏ ở Sơn Dương Phủ đến, dáng vẻ hết sức đắc ý.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử ngồi trong đại sảnh của Phương gia, vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.
Vốn dĩ chuyện thu nhận đệ tử không phiền toái như vậy, nhưng thiên phú của đệ tử Phương gia này khá tốt, quan trọng nhất là khả năng tương tác của đối phương với Thuần Dương Cương Khí hết sức mạnh mẽ, chẳng khác nào sinh ra để tu luyện Thuần Dương Cương Khí.
Có thể nói đệ tử Phương gia này là tin vui lớn nhất kể từ khi Thuần Dương Đạo Môn đến Bắc Yên.
Cho nên dẫu bọn họ biết thật ra gia chủ Phương gia chỉ muốn mượn uy thế của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ để khoe khoang, bọn họ cũng phải đáp ứng, coi như nể mặt đối phương.
Dù sao sau này con trai ruột của đối phương cũng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn tu hành, coi như hậu bối của bọn họ, bọn họ cũng phải để ý tới tâm trạng của hắn.
Dù sao cũng chỉ có một lần mà thôi, đệ tử thiên phú như vậy chắc chắn sẽ không ở lại Bắc Yên mà được đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu hành, có lẽ hơn mười năm tới cũng không xuống núi.
Gia chủ Phương gia kia luôn miệng chào khách khứ, cứ có người là đắc ý giới thiệu một hồi, nghe người khác khen tặng, khóe miệng kéo dài tới tận lỗ tai.
Ông trời phù hộ cho Phương gia bọn họ, sinh được một con trai có thiên phú cao như vậy, được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, từ nay về sau Phương gia bọn họ sẽ lên cao như diều gặp gió.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động, thậm chí còn có âm thanh đao kiếm va chạm. Chuyện này khiến sắc mặt gia chủ Phương gia nhanh chóng thay đổi.
Hôm nay là ngày tốt của Phương gia bọn họ, ai dám tới đây gây sự?
Không đợi gia chủ của Phương gia phái người đi điều tra, hai người đang giao thủ đã trực tiếp đánh vào trong đại sảnh.
Đương nhiên nói chính xác hơn đây không phải giao thủ mà là truy sát.
Người bị truy sát toàn thân đẫm máu, là một gã cao to tướng mạo hung ác, chỉ có một mắt, cầm một thanh Trảm Mã Đao cao cỡ một người.
Còn kẻ đuổi giết hắn chính là Diệp Tiêu.
Nhưng lúc này dáng vẻ của Diệp Tiêu hoàn toàn khác lúc ở Thanh Long Hội, không phải sát thủ máu lạnh mặc bộ áo đen.
Hắn mặc y phục võ sĩ màu xanh, bên trên còn vài miếng vá.
Tay cũng cầm một thanh kiếm bằng thép ròng bình thường, thần sắc quang minh lẫm liệt, phẫn nộ quát: “Trần Ngũ Giao! Để ta xem ngươi còn trốn đi đâu!”
Hơn nữa khác với những tên cướp khác, thường theo quy củ chỉ lấy hàng chứ không đoạt mạng.
Tên Trần Ngũ Giao này lại là loại tâm địa độc ác, lấy hàng rồi nhưng đôi khi vẫn giết người.
Bây giờ xem ra, vị hiệp sĩ trẻ tuổi này không ưa cách hành xử của Trần Ngũ Giao nên ra tay tấn công Giao Long Trại của hắn, còn truy sát hắn tới tận đây.
Nhưng chuyện khiến mọi người khó hiểu là nếu Trần Ngũ Giao muốn chạy trốn có thể chạy vào Thương Mang Sơn ở nơi tiếp giáp giữa Bắc Yên và Ngụy Quận, sao lại chạy trốn tới Phương gia?