Có người nói con người vốn mang tính thiện, cũng có người nói con người vốn có tính ác.
Nhưng theo Sở Hưu, nhân tính vốn là hỗn hợp của các tư tưởng tâm trạng phức tạp, đủ cả tham sân si hận ái ác dục, thất tình ngũ độc đều đầy đủ.
Bây giờ có nói bản tính của con người là tham lam cũng hợp lý.
Mấy năm qua, Sở Hưu bắt bọn họ nộp tiền cung phụng, e rằng mỗi lần nộp lên là trong lòng bọn chúng lại như cắt thịt, đau xót không thôi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội, rốt cuộc đám người này không nhịn được nữa, lao nhao nhảy ra... tìm đường chết!
Không thể có ngoại lệ, Trấn Võ Đường trấn áp giang hồ Bắc Yên dựa vào đao, cũng dựa vào quy củ.
Lần này mà bỏ mặc là phá hoại quy củ, cho nên vừa đối chọi với Đại Quang Minh Tự xong, Sở Hưu lại phải sang giáp mặt với Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc này trong phân đà Yên Kinh Thành của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử và sư thúc của hắn, Thủ Chân Tử đều không hiểu rõ chuyện này. Đây là quyết định của chính những thế lực nhỏ.
Đợi khi bọn họ bàn bạc xong, còn ép người của Trấn Võ Đường ra mặt, bọn họ mới tới báo cáo với Thuần Dương Đạo Môn, xin bọn họ che chở. Thật ra hành động này là bức ép, vì bọn họ biết Thuần Dương Đạo Môn sẽ không bỏ mặc bọn họ, bằng không Thuần Dương Đạo Môn lấy gì để đặt chân ở Bắc Yên?
Sau khi nghe tin này, Tịch Vân Tử lập tức biến sắc, nổi giận mắng chửi: “Khốn kiếp! Ngu ngốc! Ngu xuẩn!”
Trước kia Tịch Vân Tử luôn không nghiêm túc, thậm chí hiếm khi tức giận.
Lúc này các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn thấy Tịch Vân Tử đổi nhiên nổi giận chửi liền ba câu, ai nấy giật nảy mình.
Không thể trách Tịch Vân Tử nổi giận được, thậm chí hắn còn muốn giết người.
Lúc bình thường những thế lực này muốn phát triển cũng được, khó khăn lắm mới có chút khôn vặt là dùng để tính kế lên đầu bọn họ. Thực ra những thế lực này làm vậy là biến khéo thành vụng, thậm chí có thể nói là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Trước đó hắn đã chứng kiến xung đột giữa Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự. Bây giờ Sở Hưu đang rất khó chịu, nếu đám người này không muốn nộp tiền cung phụng, khi đệ tử của Trấn Võ Đường tới thu tiền có thể dùng thái độ không mềm không cứng nhắc tới Thuần Dương Đạo Môn vài câu. Chắc chắn Trấn Võ Đường sẽ không cưỡng ép.
Chuyện này không được để lộ ra, Trấn Võ Đường cũng không tuyên bố ra bên ngoài, tới cuối cùng là thịt nát nằm trong nồi, ăn thế nào là việc của mình.
Kết quả đám ngu ngốc này lại gióng trống khua chiêng, tụ họp lại phản kháng Trấn Võ Đường, phá hỏng quy củ mà Trấn Võ Đường đã quy định. Làm vậy chẳng khác nào khiêu khích giới hạn cuối cùng của Sở Hưu.
Theo những gì Tịch Vân Tử biết về Sở Hưu, e là lúc này y đã xách đao lên đường đi chém người.
Thủ Chân Tử theo lời đồn thì tính cách cực kỳ nóng nảy, nhưng lúc này lại hết sức bình tĩnh.
Thực ra đa số mọi người trên giang hồ đều là loại lanh chanh, ngu ngốc, đần độn. Kể cả trong Thuần Dương Đạo Môn chúng ta cũng có không ít người như vậy.
Nếu phải đánh phải giết, phải động thủ thì cứ làm thôi. Lão đạo ta theo ngươi tới Bắc Yên, cái đầu già nua của ta cũng chẳng giúp gì được cho ngươi. Chưởng giáo bảo ta tới vốn là để thời khắc mấu chốt ta rút kiếm chém người.
Bây giờ ta rất muốn xem xem, người được tôn là đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi, rốt cuộc có tài hoa đáng kinh ngạc tới mức nào.”
Tịch Vân Tử kinh ngạc nhìn qua phía Thủ Chân Tử. Nghe nói vị sư thúc này tính cách nóng nảy, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn mới là người nhìn nhận thấu đáo nhất.
Không biết rốt cuộc khi bế quan sinh tử hắn trải qua chuyện gì mà tính cách thay đổi lớn đến vậy.
Lúc này trong một trang viên của Phùng gia bên ngoài Yên Kinh Thành, võ giả của vài thế lực đang tụ tập.
Lần này bọn họ liên thủ đuổi võ giả của Trấn Võ Đường tới lấy tiền bảo kê, hơn nữa còn kéo Thuần Dương Đạo Môn ra làm bia đỡ đạn.
Thực ra trong Bắc Yên, số thế lực có đệ tử được Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn không ít, không phải chỉ có mấy nhà bọn họ.
Thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn không có người kế tục, cho nên phương diện chiêu mộ đệ tử không nghiêm ngặt như Đại Quang Minh Tự, chỉ cần không có gì trở ngại là được.
Nhưng những thế lực khác hơi nhát gan, nghe bọn họ nói sẽ liên kết lại phản kháng Trấn Võ Đường, ai nấy sợ tới mức đóng cửa từ chối tiếp khách. Chỉ có mấy người ở đây là to gan.
Nhưng sau khi làm xong chuyện này, bọn họ cũng thấy luống cuống, mới nghĩ mà sợ.
Sở Hưu là sát tinh nổi tiếng trên giang hồ, rốt cuộc Thuần Dương Đạo Môn có chống được y hay không?
Hơn nữa bây giờ tin tức đã đưa đi, sao Thuần Dương Đạo Môn còn chưa tới?
Trong đám người có kẻ vỗ tay hối hận nói: “Ài, trước đây ta đã nói rồi mà, đừng có làm chuyện này, đừng có làm. Cho dù muốn làm cũng phải ổn thỏa một chút, thăm dò thái độ của Thuần Dương Đạo Môn rồi hãng làm.
Bây giờ thì hay rồi, người của Thuần Dương Đạo Môn còn chưa tới, e là bên Trấn Võ Đường đã nhận được tin rồi. Các ngươi nói xem vạn nhất bên phía Thuần Dương Đạo Môn chậm mất một bước thì sao?”
Một ông lão ngồi trên ghế chủ hừ lạnh nói: “Bây giờ mới hối hận à? Muộn rồi!”
Đã làm rồi thì làm gì còn đường hối hận.
Than vãn có tác dụng gì? Lần này làm vậy là đánh cược, cược thắng thì từ nay về sau chúng ta không bị Trấn Võ Đường áp bức nữa.
Thậm chí những người mở đường chúng ta có thể nổi danh trong võ lâm Bắc Yên!”
Lão già này chính là trang chủ Phùng gia trang, lần liên kết này cũng là hắn đứng ra đầu tiên.
Có người chần chừ nói: “Nhưng vạn nhất chúng ta thua cuộc thì sao?”
Phùng trang chủ cười lạnh nói: “Thua cuộc? Thua là bị diệt sạch cả nhà, vạn kiếp bất phục!”
Mọi người ở đây lập tức im lặng, nhưng ngay lúc này một đệ tử Phùng gia trang lại chật vật chạy vào, run rẩy nói :”Trang... trang chủ! Không xong rồi! Sở Hưu dẫn người của Trấn Võ Đường đánh tới!”
Phùng trang chủ kia vẫn khá có can đảm, dẫn người ra khỏi Phùng gia trang.
Thấy Sở Hưu mang hàng loạt võ giả Trấn Võ Đường bao vây toàn bộ Phùng gia trang, Phùng trang chủ vẫn cố gắng chắp tay nói :”Sở đại nhân, bây giờ đệ tử mấy nhà chúng ta đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn. Chuyện tiền bảo kê, chúng ta...”
Không đợi Phùng trang chủ nói xong, Sở Hưu mặt không biểu cảm vung tay,
phun ra một chữ: “Giết!”