Cho nên Phương Phi Phàm đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Sở Hưu, giả tạo thân phận của những người từ Lục Đô, sau đó vận dụng trận pháp của Phong Mãn Lâu, trong vòng một canh giờ đã đưa những tin tức này tới các phân đà của Phong Mãn Lâu trên khắp giang hồ.
Không thể không nói, hiệu suất của Phong Mãn Lâu trên phương diện này rất đáng tán thưởng.
Dù sao giang hồ rộng lớn là vậy, nếu chỉ dùng sức người đưa tin thì khi tin này tới chỗ ngươi đã mất bao lâu? E là tin tức đã nguội rồi.
Cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất của người buôn tin của Phong Mãn Lâu trên giang hồ đó là phân biệt mức độ quan trọng của tin tức. Trong đó một số tin tình báo quan trọng cần ưu tiên đưa về tổng bộ.
Sau khi trở lại Bắc Yên, Sở Hưu không bảo Ngũ Ương lập tức bố trí người bên cạnh Hạng Xung mà gọi người tới dạy cho bọn họ một số kiến thức cơ bản về thế giới bên ngoài, đồng thời thay đổi khẩu âm của bọn họ.
Khẩu âm thời thượng cổ khác với hiện tại. Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ, giang hồ rộng lớn, Bắc Yên Tây Sở Đông Tề, khẩu âm đều có khác biệt, đặc biệt là bên phía Tây Sở, thậm chí có thể mỗi thôn một kiểu khẩu âm.
Nhưng nhiều cường giả như vậy lại có cách nói chuyện giống nhau, chẳng lẽ bọn họ đến từ cùng một thôn? Như vậy quá giả.
Cho nên nhất định phải giúp bọn họ thay đổi khẩu âm một chút.
Nửa tháng sau, trong cung thái tử của Hạng Xung, Ngũ Ương đạo nhân đưa những người của Thương Thành tới trước mặt Hạng Xung, đắc ý nói: “Điện hạ, đây là những người bần đạo tìm tới cho ngài trong thời gian qua.
Bọn họ đều là bằng hữu cũ, từng có giao tình với bần đạo, nhưng cuộc sống trải qua bao gập gềnh.
Nghe bần đạo nói điện hạ rộng lượng bao dung, không quan tâm tới quá khứ của bọn họ, đồng ý thu nhận. Bọn họ cũng hết sức cảm động, đến tìm nơi nương tựa chỗ bệ hạ.
Đương nhiên còn một số người tâm tro ý lạnh, thà ẩn mình trong núi hoang cũng không chịu ra ngoài giang hồ. E là bần đạo không thể thuyết phục những người này.”
Nói xong, Ngũ Ương đạo nhân còn ra vẻ tiếc nuối.
Có lẽ nói dối quen miệng, nên bây giờ Ngũ Ương đạo nhân hết sức tự nhiên, chẳng khác nào bản thân thật sự quen biết nhiều cường giả như vậy.
Lúc này Hạng Xung đã đờ đẫn.
Lúc trước, Lý Thu Dịch có quan hệ với Lâm Phong Ngọc nên mới chịu gia nhập dưới trướng hắn, chuyện này đã khiến Hạng Xung vô cùng vui mừng.
Tiếp đó lại có Ngũ Ương đạo nhân dẫn theo toàn bộ Âm Sơn Phái tới, chuyện
này cũng khiến Hạng Xung mừng quýnh lên.
Hạng Xung ngây ngốc cả nửa ngày rồi mới nói: “Mau mau, đạo trưởng mau giới thiệu chư vị tiền bối cho bản cung.”
Trước đó Ngũ Ương đạo nhân đã học thuộc, lúc này nghe vậy lập tức chỉ một người nói: “Vị này là người sống sót duy nhất của Càn Nguyên Phái, một trong Bát Phái đời trước. Càn Nguyên Thần Chưởng - Tưởng Côn Nhất. Trăm năm trước Càn Nguyên Phái bị hủy diệt, Tưởng huynh bị người ta đuổi giết hơn mười năm, ẩn nấp trong Thập Vạn Đại Sơn, chịu mọi nhục nhã. Bây giờ Tưởng huynh định ra ngoài báo thù, ai ngờ kẻ thù cũng bị diệt môn, đúng là vô cùng thê thảm.
Còn vị này là đệ tử của cường giả tán tu của Đạo môn năm xưa, môn đồ duy nhất của Quảng Lăng đạo nhân, Trần Ngọc Sinh. Nhưng Quảng Lăng đạo nhân bị đại lão của nhánh Ẩn Ma, Thập Phương Lão Ma Viên Thiên Phóng, giết chết. Vì trốn tránh truy sát, hắn chỉ có thể thay hình đổi dạng, ẩn nấp trong Nam Hải.
Còn vị này... vị này...”
Ngũ Ương đạo nhân hết sức thuần thục thuật lại cho Hạng Xung bối cảnh mà Sở Hưu đã giao cho mình. Những bối cảnh này đều cực kỳ chi tiết nhưng có một điểm chung, đó là tuy xuất thân và lai lịch đều có dấu vết để tra xét nhưng đều không có chứng cứ.
Ví dụ như Viên Thiên Phóng, Quảng Lăng đạo nhân, đúng là có người như vậy, nhưng tính cách người này rất kỳ quái, ai biết hắn có đệ tử hay không?
Hơn nữa đúng là Viên Thiên Phóng có thù với nhánh Đạo môn, từng giết không ít người của Đạo môn, Quảng Lăng chân nhân cũng chết trên tay hắn.
Nhưng vấn đề là bây giờ Viên Thiên Phóng đã chết dưới tay Sở Hưu, đương nhiên không còn chứng cứ.
Đột nhiên được nhiều cường giả giang hồ tới quy phục như vậy, Hạng Xung kích động tới mức thiếu chút nữa thất thố.
Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan hàng thật giá thật, hơn nữa mỗi người đều có lai lịch bất phàm.
Lúc này, Lâm Phong Ngọc luôn đứng sau lưng Hạng Xung lại nói: “Điện hạ, nhiều người gia nhập với chúng ta như vậy, tuy là chuyện tốt nhưng lại có quá nhiều người trong cùng một lúc. Liệu có đáng nghi ngờ không?”
Lâm Phong Ngọc nhắm vào Ngũ Ương đạo nhân như vậy không phải vì hắn nhìn ra Ngũ Ương đạo nhân có gì không đúng, chẳng qua chỉ là tranh giành sủng ái mà thôi.
Ngũ Ương đạo nhân hừ lạnh nói: “Đáng nghi ngờ? Loại rác rưởi như ngươi thì hiểu cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ tình bạn giữa bần đạo và chư vị ở đây?
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, bần đạo từng có liên hệ với nhiều cường giả thân thế gập gềnh.
Bây giờ điện hạ là người bao dung, bần đạo mời bọn họ đến, giúp bọn họ có chỗ ở, cũng là tăng cường lực lượng cho điện hạ. Có gì đáng nghi?
Loại người tu vi kém cỏi như ngươi cũng dám đứng đây lải nhải, muốn chết à?”
Dứt lời, một luồng khí lạnh âm tà bùng lên quanh người Ngũ Ương đạo nhân, khiến Lâm Phong Ngọc run lên lẩy bẩy.
Ngũ Ương đạo nhân là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, hơn nữa còn là loại có thực lực khá mạnh.
Lâm Phong Ngọc mới là một võ giả cấp thấp cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí chẳng thể ngăn cản khí thế của đối phương.
Nhưng lúc này Lý Thu Dịch thấy người người mắng nam nhân của mình, lông mày lập tức dựng ngược, vung tay, khí thế mạnh mẽ lập tức ép ngược lại Ngũ Ương đạo nhân.
“Muốn chết? Ta xem rốt cuộc là ai muốn chết!
Còn Ngũ Ương đạo nhân đã từng đi theo phụ hoàng mình nhiều năm, cả thực lực và thế lực đều rất mạnh, hôm nay còn giúp mình lôi kéo nhiều cường giả như vậy, càng đáng được hắn coi trọng.
Đương nhiên Hạng Xung không bị chuyện tốt này làm cho kích động tới mức mất hết lý trí.
Tuy Lâm Phong Ngọc nói vậy là nhắm vào Ngũ Ương đạo nhân, nhưng cũng có lý do để nghi ngờ.
Cho nên Hạng Xung cũng phái người tới Phong Mãn Lâu kiểm tra xem thân phận của những người này có phải là thật không.