Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Có phiền toái gì thì giải quyết phiền toái đó. Chẳng lẽ người sống mà còn phải nhịn tiểu đến chết?
Ngũ Ương đạo nhân, bây giờ ngươi mà đi thì trên giang hồ không có đất cho ngươi dung thân đâu.
Có lẽ có, nhưng rất phiền phức, chẳng bằng ngươi ở lại Bắc Yên đi.
Hoàng vị thuộc về ai, kẻ thắng người bại ra sao, tất cả vẫn là ẩn số cơ mà.”
Ngũ Ương đạo nhân không phải kẻ ngốc, vừa nghe Sở Hưu nói xong câu này, hắn lập tức cả kinh: “Ngươi định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị?”
Sở Hưu trực tiếp gật đầu nói: “Không thì sao? Ngồi chờ chết không phải phong cách của ta.”
Ngũ Ương đạo nhân há miệng định nói gì đó nhưng không thốt lên được một chữ.
Tuy hắn rất muốn nói Sở Hưu thật to gan, nhưng chuyện to gan như thế Sở Hưu cũng đã làm, mà không chỉ một hai lần. Hơn nữa lần nào y cũng thành công.
Một lần là lỗ mãng, hai lần là to gan, đến lần thứ ba thì rõ ràng là đã tính toán từ trước.
Sở Hưu trực tiếp vung tay nói: “Ngũ Ương đạo nhân, ta không lừa ngươi. Ta định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị của Bắc Yên, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ.
Đương nhiên ta không cưỡng ép. Nếu ngươi tin ta, ngươi cứ ở lại Bắc Yên. Chúng ta liên thủ, tương lai trong triều đình Bắc Yên cũng có chỗ cho ngươi.
Nếu ngươi sợ không đánh nổi, ta cũng có thể hiểu. Nhưng sau khi rời khỏi Bắc Yên, e là cuộc sống của Âm Sơn Phái sẽ không được tốt lắm đâu.”
Ngũ Ương đạo nhân cắn răng suy nghĩ, thật ra hắn cũng đang đắn đo.
Trước đây khi đối địch với Sở Hưu, có thể nói hắn đã bị Sở Hưu đánh tới mức phát sợ, cho dù có tin Sở Hưu đã chết, hắn cũng không dám bỏ đá xuống giếng với Trấn Võ Đường.
Chính vì e ngại một người, ngươi cũng nảy sinh lòng tin khó hiểu đối với hắn.
Nếu người khác nhắc tới chuyện này, chắc chắn Ngũ Ương đạo nhân sẽ từ chối ngay mà không cần suy nghĩ. Nhưng Sở Hưu đề cập tới, chuyện này rất đáng suy nghĩ.
Lúc này Sở Hưu lại nói: “Nếu Ngũ Ương đạo nhân đáp ứng liên thủ với ta, vậy chúng ta là người cùng phe, ta có thể cho ngươi một lời hứa. Ân oán năm xưa giữa Âm Sơn Phái các ngươi và Côn Luân Ma Giáo, trực tiếp xóa bỏ.”
Ngũ Ương đạo nhân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi nói thật chứ? Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma?”
Năm xưa Âm Sơn Phái đắc tội với Độc Cô Duy Ngã, cũng là đắc tội với Côn Luân Ma Giáo.
Lúc trước Âm Sơn Phái không bị hủy diệt hoàn toàn đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi. Nhưng ân oán năm xưa vẫn còn, nhánh Ẩn Ma vẫn không chịu buông tha cho Âm Sơn Phái.
Nếu lần này thù hận được giải quyết, thậm chí có thể nói Âm Sơn Phái đã bỏ qua được một nửa nhân quả.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta là người thừa kế của toàn bộ nhánh Ẩn Ma, ngươi nói xem lời ta nói có thể đại biểu cho nhánh Ẩn Ma không?
Hơn nữa cho dù có người phản đối cũng không sao. Ở đây phải xem thực lực, bây giờ trong nhánh Ẩn Ma, sau lưng ta chính là Ngụy lão, thực lực của chúng ta là mạnh nhất. Cho nên ta nói thế nào là thế đấy.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân cắn răng nói: “Vậy thì được. Bần đạo đánh cược ván này, hy vọng Sở đại nhân đừng khiến ta thất vọng!”
Sở Hưu cười nhạt nói: “Xin đạo trưởng cứ yên tâm, những người hợp tác với ta chưa một ai thất vọng.”
Ngũ Ương đạo nhân không nói nhảm, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ ngươi có kế hoạch gì? Bước đầu tiên của chúng ta ra sao?”
Sở Hưu giơ một ngón tay ra nói: “Đương nhiên phải có kế hoạch rồi, nhưng phải thực hiện từng bước một.
Bước đầu tiên là ngươi phải gia nhập vào bên Hạng Xung.
Ai cũng biết thù hận giữa ngươi và ta, ngược lại không mấy người biết hiệp nghị ngầm giữa chúng ta.
Bây giờ ngươi tới nương tựa chỗ Hạng Xung là hợp tình hợp lý, không ai tìm được điều gì đáng ngờ.”
Rất nhiều người biết quan hệ giữa Sở Hưu và Ngũ Ương đạo nhân.
Ban đầu Hạng Long bảo Ngũ Ương đạo nhân tới Trấn Võ Đường kiềm chế Sở Hưu, kết quả là Ngũ Ương đạo nhân bất lực, không thắng được Sở Hưu, Trấn Võ Đường cũng thành thế lực riêng của Sở Hưu, hai bên coi như kết thù kết oán.
Bất cứ ai cũng không ngờ Ngũ Ương đạo nhân lại bị Sở Hưu đánh sợ, thậm chí hai bên âm thầm hợp tác một lần, thù hận kia cũng chẳng còn.
Cho nên khi Ngũ Ương đạo nhân tới cửa gia nhập, Hạng Xung hết sức hưng phấn, trực tiếp kéo tay Ngũ Ương đạo nhân vào trong phòng nói: “Đạo trưởng chịu tới giúp bản cung, quả là may mắn của bản cung. Trước đây bản cung đã rất ngưỡng mộ đại danh của đạo trưởng.”
Tuy bây giờ đã có không ít người hướng vào Hạng Xung, nhưng đây chỉ là số ít người trong triều đình Bắc Yên.
Thật ra những người kia không thật sự quy thuận, chỉ có thể nói là bọn họ tán thành vị trí thái tử Bắc Yên của Hạng Xung, tới lấy lòng hắn mà thôi.
Nếu ngày hôm sau Hạng Long đổi người khác lên làm thái tử, những người đó cũng sẽ bỏ đi ngay lập tức, chẳng khác nào Hạng Lê bây giờ.
Còn lần này Ngũ Ương đạo nhân tới nương tựa theo cách của môn khách, đây là người mình, thái độ của Hạng Xung với hắn cũng hết sức nhiệt tình.
Gương mặt già nua âm trầm của Ngũ Ương đạo nhân ra vẻ tươi cười: “Điện hạ khách khí, vốn dĩ bần đạo luôn làm việc cùng bệ hạ.
Bây giờ bệ hạ đã giao chức vị thái tử cho điện hạ, đương nhiên bần đạo cũng sẽ đế phò tá cho điện hạ. E là bên phía bệ hạ đã không cần tới bần đạo rồi.”
Ngũ Ương đạo nhân nói câu này mang ý là bây giờ Hạng Long đã sắp chết, đương nhiên mình phải thay đổi chỗ dựa, mà Hạng Xung là lựa chọn rất tốt.
Phương thức biểu lộ trung thành trắng trợn như vậy lại khiên Hạng Xung rất hài lòng, hắn thích loại người thành thật như vậy.
Đương nhiên điều này cũng chứng minh trong quá khứ hắn thê thảm tới mức nào, chỉ có thể tới làm môn khách cho một vị hoàng tử thất thế.
Tuy bây giờ thập tam hoàng tử trở thành thái tử nhưng hắn vẫn có cảm giác nguy cơ. Hắn thấy mình mới là thống lĩnh khách khánh của điện hạ, dù sao mình là người mắt sáng thức thời hơn hết, gia nhập với điện hạ đầu tiên.
Đương nhiên, nếu không có Lý Thu Dịch, thậm chí hắn đã chẳng có chức vị như hiện giờ. Một võ giả Tiên Thiên mà thôi, e là đã bị Hạng Xung đá đi từ lâu.
Mà thực tế cũng vậy, bây giờ Hạng Xung giữ hắn lại, còn cho hắn chức vị không thấp, cũng là nể mặt Lý Thu Dịch.