Thật ra Hạng Lê tới rất đúng lúc, vì cho dù hắn không tới, Sở Hưu cũng sẽ tới tìm hắn.
Kế hoạch của Hạng Long là chèn ép Trấn Võ Đường, còn Hạng Xung là người thừa kế của hắn, bây giờ quan hệ giữa hai bên đã rạn nứt, chắc chắn sẽ kiên quyết thực hiện chính sách của Hạng Long.
Chuyện Sở Hưu tự lật đổ hoàng tộc Hạng thị lên làm hoàng đế rất không thực tế, cho nên vị trí phá cục chính là ở chỗ Hạng Lê.
Sở Hưu gõ bàn một cái rồi trầm giọng nói: “Chắc điện hạ vẫn nhớ ngày trước ta từng thu xếp một số người trong nhánh Ẩn Ma vào trong nội bộ của Bắc Yên?”
Có thể coi là Sở Hưu khá cảnh giác, năm xưa khi y và Hạng Long trở mặt lần đầu, Hạng Xung không chịu giúp y, y đã liên hệ với Hạng Lê, nhờ Hạng Lê bố trí một số người của nhánh Ẩn Ma tiến vào triều đình Bắc Yên.
Đến lúc lật bàn, những người này sẽ có tác dụng rất lớn.
Hạng Lê gật đầu lia lịa nói: “Ta vẫn luôn bố trí chuyện này, tới nay đã sắp xếp không ít người.
Nhưng trước mắt ta đang thất thế, đám khốn kiếp kia đều quay sang phía Hạng Xung. Bây giờ thế lực thủ hạ của ta ít tới mức đáng thương, đã không thể sắp xếp người của nhánh Ẩn Ma vào những vị trí khác trong Bắc Yên.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không sao cả, những người đó có nguy cơ bị phát hiện không?”
Hạng Lê lắc đầu nói: “Tuyệt đối không, những kẻ tự mình hạ lệnh bố trí cũng không biết người ta sắp xếp vào là ai. Khi đó bọn chúng vẫn khá nghe lời, cũng không hỏi hay tìm hiểu.
Bây giờ ta đã thất thế, e là bọn chúng đã quên sạch chuyện này rồi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy không còn vấn đề gì nữa, bây giờ điện hạ cứ trở về là được.”
Hạng Lê ngạc nhiên nói: “Không còn gì nữa à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Không thì điện hạ định làm gì? Ẩn nấp ám sát, bây giờ ngươi làm được không? Tới liều mạng với thế lực dưới trướng Hạng Xung, ngươi làm được không?”
Hạng Lê cười ngượng ngùng rồi nói: “Đương nhiên không làm được.”
Bây giờ lực lượng trên tay hắn chỉ còn một chút xíu, hầu như không làm được gì, không thì hắn đã không tới xin Sở Hưu giúp đỡ.
Sở Hưu nhún vai: “Nếu đã không làm được, vậy ngoài ngồi yên tại chỗ ra, điện hạ còn làm được gì?
Điện hạ, ngươi chỉ cần trở về diễn kịch là được. Cứ tiếp tục ra vẻ thất thế, tâm tro ý lạnh là được, đừng làm người khác nghi ngờ. Ta tin rằng với năng lực diễn kịch của điện hạ, sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Hạng Lê đành lén lút trở về, mặc dù trong lòng hắn vẫn hơi thấp thỏm nhưng trước mắt ngoài tin tưởng Sở Hưu ra, hắn cũng không còn cách nào.
Đợi sau khi Hạng Lê đi khỏi, Mai Khinh Liên mới bước tới nói: “Ngươi nghiêm túc đấy à? Định đẩy Hạng Lê lên hoàng vị?”
“Đương nhiên, không thì ta nói với hắn nhiều lời như vậy làm gì?”
Sở Hưu vung tay, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Nên hành động thôi, Hạng Long đã xuất chiêu, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.”
“Làm gì đây?”
Mai Khinh Liên cũng cực kỳ dứt khoát, nếu Sở Hưu đã có tính toán những người khác trong Trấn Võ Đường chỉ có thể phối hợp. Dù sao Sở Hưu mới là nòng cốt của toàn bộ Trấn Võ Đường.
“Rất đơn giản, giúp ta điều tra xem gần đây Ngũ Ương đạo nhân đang làm gì.”
. . .
Lúc này Ngũ Ương đạo nhân đang chuẩn bị chạy trốn. Không sai, đúng là chạy trốn.
Thời gian gần đây Ngũ Ương đạo nhân rất khiêm nhường, nói chính xác hơn không phải hắn không muốn ngông nghênh mà là hiện thực không cho phép. Gần nhất Bắc Yên rối loạn, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, với chút căn cơ của Ngũ Ương đạo nhân và Âm Sơn Phái, hắn cũng chẳng thể ngông nghênh nổi.
Thật ra Ngũ Ương đạo nhân gia nhập Bắc Yên từ rất sớm, thậm chí khi triều đình Bắc Yên liên thủ với giang hồ Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân đã gia nhập trong Bắc Yên.
Vì Bắc Yên là một trong tam đại đế quốc đương thời, cũng là đất nước duy nhất chịu hợp tác giang hồ, hơn nữa bất luận chính ma dân dã gì, ai tới cũng không cự tuyệt.
Về sau Hạng Long trở mặt với giang hồ Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân vẫn chọn đi theo Hạng Long, nguyên nhân chỉ có một. Hắn không còn đường nào để đi.
Âm Sơn Phái đắc tội với Côn Luân Ma Giáo tương đương đắc tội với nhánh Ẩn Ma. Hơn nữa do vấn đề đạo thống, bọn họ còn bị Đạo môn chán ghét, chĩa mũi kiếm vào. Giang hồ rộng lớn nhưng nếu Âm Sơn Phái to gan khai sơn lập phái, không biết lúc nào Đạo môn và nhánh Ẩn Ma sẽ tới gây chuyện.
Cho nên khi Hạng Long hứa hẹn Âm Sơn Phái có thể trở thành quốc giáo của Bắc Yên, hắn vẫn luôn theo sát bên cạnh Hạng Long.
Nhưng đáng tiếc, đừng nhìn Ngũ Ương đạo nhân tuổi tác không nhỏ, hắn lại bị Hạng Long bày mưu xoay như chong chóng, bị cái bánh vẽ của Hạng Long
câu tới mười mấy năm.
Từ đầu thái độ của Hạng Long đối với những tông môn võ lâm là lợi dụng. Xưa nay hắn không coi đối phương là người mình.
Cho dù Ngũ Ương đạo nhân đợi cả đời cũng chẳng thể nhận được vị trí quốc giáo mà mình mong muốn.
Cũng may Sở Hưu giúp hắn thấy suy nghĩ thật sự của Hạng Long.
Sau lần trước vào triều, Ngũ Ương đạo nhân chứng kiến thủ đoạn của Hạng Long, phản ứng đầu tiên là bỏ trốn.
Vũng nước Bắc Yên càng ngày càng đục, đã không còn đất dung thân cho Âm Sơn Phái.
Ba nhánh Đạo Phật Ma, Âm Sơn phái có thù với hai nhánh, nơi này có khác gì vùng đất Tu La?
Huống chi Hạng Long đã sắp chết, thái độ của tân hoàng sau khi đăng cơ ra sao cũng là một ẩn số. Lúc này còn không đi thì đợi đến lúc này.
Khi đệ tử kia thông báo Sở Hưu tới chơi, Ngũ Ương đạo nhân còn sửng sốt, hắn vô thức tưởng Sở Hưu tới gây chuyện với mình.
Tuy hắn tự thấy thời gian vừa qua mình không đắc tội với Sở Hưu. Thậm chí ngày trước khi những người khác đều bỏ đá xuống giếng với Sở Hưu, Âm Sơn Phái của hắn vẫn giữ trung lập. Nhưng với tiếng tăm của Sở Hưu, đúng là y đột nhiên tìm tới cửa sẽ khiến người ta cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì.
Thật ra Âm Sơn Phái cũng chẳng có cơ nghiệp gì ra dáng trên đất Bắc Yên này. Dù sao khi Âm Sơn Phái quy thuận triều đình Bắc Yên, bọn họ chỉ âm thầm đi tới, không giống Trấn Võ Đường của Sở Hưu, trực tiếp xuất hiện trước ánh sáng.
Nhưng bao năm qua, đệ tử Âm Sơn Phái đã quen với Bắc Yên, bảo bọn họ đi khỏi, thậm chí ngay cả Ngũ Ương đạo nhân cũng không biết nên đi đâu.
Ngũ Ương đạo nhân lạnh nhạt nói: “Không nỡ thì thế nào đây? Chẳng lẽ Sở đại nhân không cảm giác được hoàn cảnh của Bắc Yên hiện giờ?
Phải nói là bây giờ phiền toái của Sở đại nhân mới là lớn nhất, chẳng lẽ Sở đại nhân không lo lắng ư?”