Sở Hưu cũng chẳng muốn nói gì về tâm trạng đắc thế rồi lên mặt của Hạng Xung.
Người trẻ tuổi, kiến thức còn ít, rất bình thường. Sau này lên lên xuống xuống nhiều lần rồi sẽ quen.
Cho nên Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Chẳng hay điện hạ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Hạng Xung thoải mái ngồi bên trên Sở Hưu, không hề có vẻ chiêu hiền đãi sĩ và thận trọng lúc trước.
Hắn vung tay lên nói: “Sở đại nhân, người nổi tiếng không nói mấy lời mờ ám. Hôm nay hai nhánh Đạo Phật đã vào thành, e là tương lai Trấn Võ Đường sẽ không dễ sống.
Bản cung và Sở đại nhân quen biết đã nhiều năm, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ Sở đại nhân. Nhưng đây là quyết định của phụ hoàng, ta cũng không có cách nào khác.
Nhưng Sở đại nhân yên tâm, chỉ cần ngươi chịu phò tá bản cung, tạm thời giải thể Trấn Võ Đường, gia nhập dưới trướng cung thái tử của ta. Chờ tương lai bản cung kế thừa đại thống, bản cung sẽ nghĩ cách giúp ngươi xây dựng lại Trấn Võ Đường. Hơn nữa bản cung tin thời gian này sẽ không quá dài.
Sở đại nhân, nhớ lại nhiều năm trước ngươi còn trên Long Hổ Bảng, chưa nổi danh giang hồ, bản cung đã muốn mời chào Sở đại nhân, nhưng Sở đại nhân lại cự tuyệt.
Bây giờ Sở đại nhân đã nổi danh giang hồ nhưng bản cung cũng từ một hoàng tử thất thế biến thành người thừa kế Đại Yên. Chẳng hay tới giờ bản cung đã có tư cách mời chào Sở đại nhân chưa?”
Khi Hạng Xung nói câu này, trong lòng đã cực kỳ khoan khoái.
Khi hắn chưa trở thành thái tử, Sở Hưu còn cảm thấy Hạng Xung không tệ.
Vị hoàng tử này bị Hạng Lê chèn ép nên không dính phải tính kiêu căng của hoàng thất, ngược lại có vẻ hào sảng phóng khoáng của giang hồ.
Bởi vì khi đó Hạng Xung rất ưa thích giang hồ, ở Bắc Yên hắn bị Hạng Lê chèn ép, bản thân không thấy được hy vọng. Hắn chỉ hận mình không thể làm một du hiệp trên giang hồ chứ không phải sinh trong gia đình đế vương, ngày ngày phải nơm nớp lo sợ, không thấy được tự do và hy vọng.
Nhưng bây giờ câu nói của Hạng Long đã khiến hắn lật mình, trở thành người thừa kế, người khống chế đế quốc trong tương lai. Chênh lệch này lớn tới mức tâm trạng Hạng Xung thay đổi, thậm chí cả Hạng Long cũng không ngờ lại có biến hóa như vậy.
Bởi vì theo kế hoạch của Hạng Long, Hạng Xung chỉ cần đứng nhìn ba bên Đạo Phật Ma hỗn chiến, tổn thương nguyên khí. Giang Sơn Các phục quốc, trở thành tấm bình phong ngăn cản Đông Tề, còn Hạng Xung chỉ cần yên ổn kế thừa hoàng vị là được.
Ai ngờ bây giờ tâm trạng Hạng Xung đã bành trướng tới mức mời chào Sở Hưu, thậm chí còn đưa ra lời hứa như vậy.
Tâm trạng Hạng Xung đã vặn vẹo, trong suy nghĩ của hắn những kẻ coi thường hắn, gia nhập dưới trướng hoàng huynh Hạng Lê đều là loại đáng ghê tởm. Chờ tới ngày hắn đăng cơ, chắc chắn phải thanh toán với đối phương.
Bây giờ hắn đã trở thành thái tử, còn Sở Hưu lại gặp nguy cơ tứ phía. Lần này mình mời chào y có từ chối nữa không? Có dám từ chối không?
Nhìn Sở Hưu ở bên dưới, gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười. Đó là nụ cười học từ phụ thân Hạng Long của hắn, như đã tính toán kỹ càng mọi chuyện. Chỉ có điều nụ cười này đặt lên mặt Hạng Xung có vẻ không được tự nhiên.
Sở Hưu không tức giận, y chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy ngày trước điện hạ được lựa chọn làm thái tử nên hưng phấn quá mức, ngủ mơ quá nhiều rồi à? Chuyện này không hay đâu, sau này Bắc Yên còn cần điện hạ chống đỡ, phải chú ý chăm sóc thân thể.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, nụ cười trên mặt Hạng Xung cứng đờ.
Hắn biết Sở Hưu nói vậy là có ý gì, y đang ám chỉ hắn nằm mơ giữa ban ngày!
Hạng Xung “cạch” một tiếng đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm, nhưng lời đã ra đến miệng mà hắn vẫn nuốt về.
Tuy niềm vui được lên làm thái tử khiến hắn hưng phấn quá mức, nhưng hắn còn chưa tới mức choáng váng.
Hắn không biết tính toán của phụ thân hắn, nhưng sau đó có trưởng bối trong hoàng hộc Hạng thị nói cho hắn.
Thế lực của Sở Hưu đã đáng ngại tới mức Hạng Long không dám trở mặt, cần dẫn hai nhánh Đạo Phật vào liên thủ kiềm chế. Đương nhiên Hạng Xung cũng không có tư cách trở mặt với y, bằng không người mất mặt chính là Hạng Xung.
Cho nên hắn chỉ cố gắng nén cơn thịnh nộ xuống, cười ha hả nói: “Được được được! Sở đại nhân không hổ là Sở đại nhân, chẳng khác nào Sở đại nhân mấy năm trước, không hề thay đổi chút nào!
Nhưng Sở đại nhân không thay đổi chứ bản cung đã không phải bản cung của mấy năm trước.
Lúc đó bản cung có muốn cầu cạnh một vị tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan cũng tốn bao nhiêu công sức. Còn hôm nay đã có thiên hạ đệ nhất kiếm thánh tới làm sư phụ cho bản cung, thậm chí còn có cường giả cảnh giới Chân
Hỏa Luyện Thần chủ động tới gia nhập!
Nghe nói vị này còn là người quen cũ của Sở đại nhân, vừa hay hôm nay mời ra gặp mặt.
Lý tiền bối, mời ngài ra đây.”
Hạng Xung vừa dứt lời, một bóng người từ bên trong đi ra, không phải ai khác mà chính là Lý Thu Dịch vừa mới trốn khỏi tay Sở Hưu!
Gặp lại Lý Thu Dịch, Sở Hưu cũng sửng sốt.
Nữ nhân này ba lần bảy lượt trêu chọc Sở Hưu, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt y. Rốt cuộc là mụ không sợ chết hay có chỗ dựa nào?
Ánh mắt của Sở Hưu lập tức lạnh đi: “Lý Thu Dịch, lần trước ta để ngươi chạy thoát, ta lười đuổi giết ngươi là mộ tổ nhà ngươi tỏa khói xanh rồi. Bây giờ ngươi còn dám xuất hiện ở Bắc Yên, ai cho ngươi cái gan này? Ai cho ngươi dũng khí này? Ai!”
Sau trận chiến ở Đại Hắc Thiên Ma Giáo lần trước, có thể nói Lý Thu Dịch đã bị Sở Hưu đánh cho phát sợ.
Loại áp đảo hoàn toàn về mặt lực lượng đó khiến mụ cảm thấy bất lực, cuối cùng phải vận dụng bí pháp mới trốn thoát được, thậm chí thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nếu không được người khác cứu, lại tình cờ hóa giải tâm ma, không chừng tu vi của mụ đã bị phế bỏ.
Hắn không có sát ý với Sở Hưu, thậm chí không có cả địch ý. Nhưng Sở Hưu dám cam đoan nếu mình ra tay ở đây, vị Đông Hải Kiếm Thánh này cũng sẽ xuất kiếm.
Sở Hưu nhìn về phía Hạng Xung, nheo mắt.
Những người ở với Sở Hưu lâu năm đều biết, một khi Sở Hưu có biểu cảm như vậy là lúc y định tính kế bẫy người hay giết người.
Những kẻ mắt híp thường rất đáng sợ.