Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1218: Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình 2




 Lúc này Thủ Chân Tử vẫn luôn quan sát Sở Hưu. 

 Khi hắn bế quan sinh tử, trên giang hồ còn không có người như Sở Hưu, thậm chí đừng nói Sở Hưu, khi đó ngay cả Trần Thanh Đế còn chưa nổi danh. 

 Kết quả mới mấy chục năm mà phong vân trong thiên hạ đã thay đổi hẳn. Hôm nay một võ giả tiểu bối mà cũng có năng lực khuấy đảo phong vân trong thiên hạ? 

 Ngay lúc bầu không khí hai bên cực kỳ nặng nề, người của Giang Sơn Các đã đi tới. 

 Thật ra Triệu Nguyên Phong không muốn có liên hệ gì với Sở Hưu. 

 Đương nhiên Triệu Nguyên Phong cũng biết về vị đại đô đốc Trấn Võ Đường, biết về nhân vật nổi danh trên giang hồ thời gian gần đây. Hơn nữa hắn còn biết khá chi tiết. 

 Dù sao trên giang hồ không mấy ai không nhận ra Sở Hưu. Giang Sơn Các chỉ đặt trọng tâm ở hải ngoại chứ không phải không chú ý tới động tĩnh của võ lâm Trung Nguyên. 

 Có điều, tuy lần Giang Sơn Các đến tham gia vào bố cục khổng lồ của Bắc Yên nhưng mục tiêu của Giang Sơn Các chỉ là Ngụy Quận. Chỉ cần quản lý tốt Ngụy Quận, Bắc Yên có ra sao hắn cũng không quan tâm. 

 Cho nên khi thấy tiếng đấu khẩu của đám người Sở Hưu ở ngoài cổng thành, hắn vốn định khiêm nhượng đi vòng qua cửa nhỏ. 

 Nhưng vị trưởng lão Triệu gia lại cau mày, lên tiếng trước: “Chư vị, không vào thì đừng chặn trước cửa chính như vậy.” 

 Vừa nói xong câu đó, Triệu Nguyên Phong thầm hô không ổn. Quả nhiên ánh mắt ba bên cùng chuyển sang phía Giang Sơn Các bọn họ. 

 “Người của Giang Sơn Các?” Sở Hưu lạnh nhạt nói. 

 Trưởng lão Triệu gia ngạo nghễ nói: “Đúng vậy. Nói chính xác hơn chúng là là hoàng tộc Triệu thị. Đợi tới lúc ta gặp hoàng đế bệ hạ của các ngươi, không bao lâu sau chúng ta sẽ phục quốc. 

 Ngươi và Đạo Phật muốn giải quyết ân oán thì sang bên kia giải quyết, đừng có đứng chắn đường!” 

 Khi vị trưởng lão Triệu gia này ra đời Triệu gia bọn họ còn chưa bị diệt quốc, cho nên hắn còn dính một chút thói xấu của hoàng tộc, không như đám người Triệu Nguyên Phong, hầu như không khác gì người giang hồ, khi làm việc cũng chỉ dùng ánh mắt của người trong giang hồ. 

 Trước đó Triệu Nguyên Phong bảo trưởng lão Triệu gia đừng đắc tội với Hạng Long, chuyện này thì trưởng lão Triệu gia hiểu. Cho dù Triệu Nguyên Phong không nói hắn cũng sẽ chú ý, không thể quên lễ nghi hoàng tộc được. 

 Nhưng Triệu Nguyên Phong lại quên không nói với hắn, không chỉ không được đắc tội với Hạng Long, còn không được đắc tội với vị “trọng thần” Sở Hưu có thế lực cực kỳ cường đại ở Bắc Yên. 

 Năm xưa khi Triệu gia vẫn là hoàng tộc, có thể nói thật sự là nhất ngôn cửu đỉnh. Thực ra trong tiểu quốc của hoàng tộc Triệu thị cũng chẳng thể có thế lực gì lớn. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cho nên trong mắt trưởng lão Triệu gia này, Sở Hưu chỉ là thần tử Bắc Yên, còn Triệu gia của Giang Sơn Các lại xuất thân hoàng tộc, có tư cách ngồi ngang hàng với hoàng tộc Hạng thị, đương nhiên không nói về thực lực, ít nhất về mặt thân phận là vậy. 

 Đối mặt với một thần tử của Bắc Yên, trưởng lão Triệu gia cho rằng thái độ của mình đã rất khách khí, thậm chí hắn làm vậy còn là nể mặt Hạng Long. 

 Sở Hưu nhìn đám người của Giang Sơn Các, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Chặn đường? Đám người sa cơ lỡ vận nước mất nhà tan mà cũng dám hô to gọi nhỏ ở đây? 

 Yên Kinh Thành không phải chỗ cho các ngươi lên mặt. Kể cả bệ hạ triệu kiến, ta không muốn cho các ngươi vào thì ai dám mở cửa?” 

 Nghe vậy trưởng lão Triệu gia kia lập tức giận tím mắt;” To gan! Lớn mật! Triều đình Bắc Yên có còn quy củ hay không?” 

 “Quy củ? Bệ hạ ở đây thì lời hắn nói là quy củ. Bệ hạ không ở đây thì lời ta nói chính là quy củ!” 

 Dứt lời, khí thế quanh người Sở Hưu xộc thẳng lên trời, trực tiếp xuất quyền đánh về phía vị lão tổ Triệu gia kia. 

 Hư Ngôn và Tịch Vân Tử đều rất có kinh nghiệm, trốn ở một bên. 

 Cái tên Sở Hưu này rõ là kẻ điên, trước đó bọn họ đều không muốn trêu chọc Sở Hưu vào lúc này. 


 Bây giờ có người chịu tới giúp Sở Hưu phát tiết lửa giận, bọn họ cũng vui vẻ chứng kiến. 

 Thế gian này có rất nhiều người nghĩ quá tốt về bản thân, vị trưởng lão Giang Sơn Các này chính là một trong số đó. 

 Tuy hắn đã nghe danh Sở Hưu, nhưng cách nhìn nhận của hắn và Triệu Nguyên Phong lại hoàn toàn khác biệt. 

 Theo Triệu Nguyên Phong thấy, Sở Hưu là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, cho dù là Trấn Võ Đường của Bắc Yên đã mơ hồ có xu thế đứng độc lập, đối phương cũng tuyệt đối không dễ chọc. 

 Nhưng trong mắt vị trưởng lão Triệu gia, có nói thế nào đi nữa đối phương cũng là thần tử của Bắc Yên, hai chữ quân thần nào phải trò trẻ con? Hắn vốn không nghĩ tới Sở Hưu lại dám xuất thủ ngay trước mặt mình như vậy, không hề cố kỵ, thậm chí còn nói những lời đại nghịch bất đạo như Hạng Long không có mặt thì lời nói của mình chính là quy củ. 

 Cảm nhận được uy thế của quyền này, trưởng lão Triệu gia âm thầm run rẩy. 

 Hắn cũng là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí thời gian bước vào Chân Hỏa Luyện Thần không ngắn. 

 Năm xưa Triệu gia bọn họ bị nước đối địch truy sát như chó mất chủ, may nhờ những cường giả hoàng tộc bảo vệ một chút hương hỏa cuối cùng của Triệu gia trốn về phía đông hải. Vị trưởng lão Triệu gia này chính là một trong những người này. 

 Trên đường bị truy sát, chịu đủ loại áp lực, chỉ cần chống chọi được, hầu như không có kẻ yếu. 

 Nhưng sau này hắn bước vào trưởng lão hội, sống cuộc sống an nhàn sung sướng, đã rất lâu rồi không động thủ với người khác. 

 Lúc này quyền của Sở Hưu đánh tới lại khiến trưởng lão Triệu gia có cảm giác sợ hãi tuyệt vọng như khi bị truy sát vô cùng vô tận năm xưa. 

 Trưởng lão Triệu gia nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người ngưng tụ cương khí màu lam nhạt, xuất chưởng đánh ra. Chưởng lực cường đại như sóng biển mãnh liệt, phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc. 

 Nhưng cú đấm của Sở Hưu lại là lực lượng cực hạn, thân thể được tôi luyện bằng nội lực chân hỏa không gì công phá, cộng thêm quyền ý từ Sơn Hải Quyền Kinh trong Huyền Vũ Chân Công, uy lực như phá núi Thấy chưởng lực của mình sụp đổ dưới nắm đấm của Sở Hưu, trưởng lão Triệu gia cũng biến sắc. 

 Hắn cũng xuất chưởng đánh xuống, nhưng chỉ trong chốc lát hơi nước trong phương viên mấy trăm trượng ngưng tụ, từng giọt nước đọng lại giữa không trung, ngăn phía trước cú đấm của Sở Hưu. 

 Mỗi giọt nước nhìn rất yếu ớt lại ẩn chứa lực lượng càn khôn, sức mạnh của Sở Hưu đánh lên giọt nước không ngờ lại bị hấp thu một cách quỷ dị. 

 Tuy đa số giọt nước không chịu nổi lực lượng của y, bị chấn tan thành hơi nước, nhưng vẫn ngăn được sức mạnh từ cú đấm của Sở Hưu. 

 Sở Hưu nhìn Triệu Nguyên Phong một hồi, lạnh nhạt nói: “Nước vốn không có hình dáng bình thường, chí cương chí nhu? Các chủ Giang Sơn Các, quả nhiên thực lực bất phàm. Có điều người dưới trướng ngươi không hiểu chuyện, ngươi thân là các chủ còn chưa mở miệng mà kẻ khác dám chỗ mõm vào sủa. Còn biết tôn ti trên dưới hay không?”