Viên Thiên Phóng vẫn tương đối khách khí với Mai Khinh Liên.
Ngày trước trong nhánh Ẩn Ma, Âm Ma Tông coi như đại phái, là một phân chỉ thực lực cực kỳ cường đại.
Nếu Âm Ma Tông còn tồn tại, uy thế thậm chí không thua kém Vô Tướng Ma Tông hiện tại.
Hơn nữa cho dù Âm Ma Tông không còn nhưng những quan hệ mà Âm Ma Tông tích lũy ngày trước vẫn còn. Những mối quan hệ đó không chỉ có Ngụy Thư Nhai, cho nên khi chưa triệt để vạch mặt, Viên Thiên Phóng sẽ không động tới Mai Khinh Liên.
Viên Thiên Phóng vung tay, tất cả đồ tử đồ tôn của hẳn lập tức tiến vào Trấn Võ Đường.
Trong số những người này có đệ tử chân truyền của hắn, có đồ tôn của hẳn, ai nấy dáng vẻ kỳ quái, tướng mạo dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì
"Tên Sở Hưu kia không có ở đây, giờ Trấn Võ Đường nằm dưới quản lý của lão phu. Con nhóc Âm Ma Tông, thức thời chút đi, mang người đi đi.”
Giờ trong Trấn Võ Đường có không ít tông sư võ đạo, nhưng Bàng Hổ đã bị trọng thương, thực lực Liễu Hồng Diệp trong cảnh giới Chân Đan chỉ coi là bình thường, chỉ còn Lã Phụng Tiên và nàng, lấy gì ra đánh?
Cho nên Mai Khinh Liên ngăn cản Lã Phụng Tiên đang cực kỳ giận dữ, trầm giọng nói: "Được, nếu Viên tiền bối đã đồng ý gánh bớt áp lực của Trấn Võ Đường, vậy chúng ta tặng cho ngươi”
Nói xong Mai Khinh Liên trực tiếp vung tay dẫn toàn bộ mọi người rút lui khỏi Trấn Võ Đường.
Thấy cảnh này Đoàn Cửu Ngao lại gần cười cười nịnh bợ: “Sư phụ quả nhiên là sư phụ, một chiêu một lời đã khiến đám người kia rút lui rồi.”
Có điều lăn này Đoàn Cửu Ngao vỗ mông ngựa sai chỗ.
Viên Thiên Phóng trực tiếp giơ tay tát một phát, khiến Đoàn Cửu Ngao lảo đảo đứng không vững rồi mới hừ lạnh nói: "Xem xem mấy năm nay ngươi tu luyện thế nào, thực lực sa sút tới mức nào rồi?
Tên Bàng Hổ kia chỉ là một võ giả xuất thân thổi phỉ, thế nhưng ngươi bị đánh tới mức chẳng hoàn thủ được, uất ức bằng chết!"
Đoàn Cửu Ngao vẻ mặt uất ức nhưng lại không dám phản bác.
Bàng Hổ kia là người trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, trước đây thực lực đã không yếu.
Hơn nữa mặc dù Bàng Hổ xuất thân dân dã nhưng có con đường võ đạo của riêng mình, đâu có như hẳn, không học được chút bản lĩnh giữ nhà nào của sư phụ, kết quả còn bị đánh.
Viên Thiên Phóng hừ lạnh nói: “Dẫn những người khác tiếp nhận toàn diện Trấn Võ Đường. Chút chuyện nhỏ như vậy nếu ngươi còn không làm được, ta còn căn ngươi làm gì?"
Đoàn Cửu Ngao gật đầu lia lịa, lập tức dẫn người bắt đầu xử lý mọi chuyện.
Đương nhiên cái gọi là xử lý chỉ là làm qua loa mà thôi.
Đoàn Cửu Ngao mặc dù có sư phụ, có điều từ lâu hắn đã xuất sư sang Bắc Yên lăn lộn. Mặc dù hẳn có thực lực nhưng năng lực thực tế chẳng khác gì võ giả tán tu khác.
Còn các sư huynh đệ của hắn cùng đồ đệ của bọn họ đều chung một đức hạnh, không xảy ra sự cố gì đã là không tệ.
Lã Phụng Tiên bị Mai Khinh Liên kéo vào trong phòng, Bàng Hổ được đưa tới cho thần y Phong Bất Bình chữa trị.
“Mai tiền bối, vừa rồi sao ngươi lại kéo ta? Cho dù chúng ta không địch nổi Viên Thiên Phóng cũng không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của Sở huynh bị đem đi như vậy được?”
Mai Khinh Liên gõ cho Lã Phụng Tiên một cái rồi hừ nhẹ nói: “Gọi tiền bối cái gì, không biết nữ nhân không thích bị gọi là tiền bối à? Gọi tỷ tỷ thôi.”
Dạy dỗ tên dốt tịt Lã Phụng Tiên một hồi, Mai Khinh Liên mới nói: “Đừng quá khích, ngươi tưởng lão này ăn chay chắc? Hắn lưu lại mạng cho Bàng Hổ, không động thủ với ta chẳng qua là e ngại thân phận Ẩn Ma của ta mà thôi.
Ngược lại nếu ngươi chọc giận hắn, với tính cách của lão già này không biết được hắn sẽ làm chuyện gì Đến lúc đó trừ ngươi với ta bỏ chạy giữ mạng được, cả Trấn Võ Đường cũng chẳng sống được nữa.
So với chuyện đấu đá với lão già này chẳng bằng mau mau gọi tên Sở Hưu kia về đi."
Lã Phụng Tiên cau mày nói: “Cùng là người của nhánh Ẩn Ma, tên Viên Thiên Phóng này lại dám hành động quá đáng như vậy à, hẳn không sợ Ngụy Thư Nhai tiền bối phẫn nộ hay sao?”
Mai Khinh Liên khẽ lắc đầu, Lã Phụng Tiên không phải người của nhánh Ấn Ma, hắn không biết nội bộ nhánh Ẩn Ma lục đục nghiêm trọng tới mức nào.
Nếu là chuyện bình thường, Ngụy Thư Nhai hoàn toàn có thể đ è xuống được.
Nhưng lần này Sở Hưu làm thịt đệ tử mà người ta thương yêu nhất, Ngụy Thư Nhai ép được nhất thời chứ không ép được cả đời.
Nếu không sao giờ người ta lại tìm tới cửa, hơn nữa Viên Thiên Phóng nhịn lâu như vậy đã ngoài dự liệu của Mai Khinh Liên rồi.
Lã Phụng Tiên không hỏi nhiều về chuyện này, chỉ nói: “Nếu vậy để ta báo cho Sở huynh.”
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: "Không căn ngươi đi, nhánh Ẩn Ma có rất nhiều bí pháp liên lạc. Chỗ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có một trận pháp liên lạc, vừa rồi ta đã bảo Đường Nha âm thầm báo tin. Giờ chắc Sở Hưu cũng đã nhận được tin rồi.”
Vốn Sở Hưu còn định bế quan thêm một thời gian trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thế nhưng mới đến ngày thứ hai Bạch Vô Kỵ đã vội vội vàng vàng chạy lại, đem theo tin tức từ bên Trấn Võ Đường.
Đọc được tin, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống.
“Tự tìm đường chết!"
Viên Thiên Phóng tự tìm đường chết, Hạng Long cũng đang tự tìm đường chết.
Viên Thiên Phóng muốn báo thủ rất bình thường, nhưng Hạng Long lại âm thăm trợ giúp, xem ra hắn thật sự muốn chơi trò giết hổ khôn thịt chó sắn.
Trấn Võ Đường do Sở Hưu bỏ rất nhiều công sức. mới phát triển được, y sẽ không trơ mắt nhìn Viên Thiên Phóng phá hủy Trấn Võ Đường.
Cho nên y căn dặn Bạch Vô Kỵ, để người khác đào bới ba tháng rồi nhổ cọc đi khỏi, Sở Hưu lập tức trở vẽ Trấn Võ Đường
Ngay trong lúc Sở Hưu trở về trấn võ đường, thủ hạ của Viên Thiên Phóng đã khiến Trấn Võ Đường náo loạn không chịu nổi.