Kí Sự Nghiệp Quật Của Công Cặn Bã

Chương 29: [29]Kí sự 'nghiệp quật'




Bé con trắng trẻo mũm mĩm chưa ngủ được bao lâu bỗng dưng khóc ré lên đến nao lòng, làm cho hai anh em giật mình, vội đong sữa bột pha nước ấm, đổi tã giấy. Nhưng bé con lại không chịu bú sữa, vẫn cứ liên tục khóc ngất lên.
Cố Thận Hành không có cách nào đành phải mở cửa phòng ngủ của Nghiêm Tư Vinh ra vừa gọi người:
- Vinh Vinh, bé con khóc dữ quá, chắc là đòi em dỗ đó, Vinh Vinh? Vinh Vinh? Vinh Vinh?!
Trong phòng trống không, phòng vệ sinh cũng không có ai.
Cố Thận Hành ôm lấy đứa nhỏ vọt ra khỏi phòng, hoảng loạn hỏi em trai:
- Em thấy Vinh Vinh ở đâu không hả?
Cố Dục Hành đang quét dọn phòng khách. Cậu cũng mới vừa tỉnh dậy chưa bao lâu, còn chưa gặp Vinh Vinh đâu. Nghe hỏi vậy, thì trong lòng cậu giật thót, lập tức quăng cây lau nhà trong tay xuống. Cậu chạy quanh nhà để tìm người, lật tung mỗi một góc nhà để kiếm. Gọi điện thì không kết nối, gửi tin nhắn thì mới phát hiện số mình đã bị kéo đen. Kết quả này làm cho hai anh em không thể nào không thừa nhận Vinh Vinh đã rời nhà bỏ đi.
Cố Dục Hành lo lắng muốn chết la hoảng hết cả lên:
- Vinh Vinh còn đang ở cữ chưa xong, không thể bị mệt nhọc được đâu! Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến vậy, còn rơi tuyết nữa! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!
Cậu gọi điện cho tất cả mọi người mà mình quen biết để nhờ tìm người, còn báo cả cảnh sát.
Rốt cuộc, cũng là Cố Thận Hành nhớ ra camera theo dõi trong phòng khách. Hai anh em xem đoạn ghi hình đến tận mười mấy lần, xem suốt đến một giờ trưa. Chỉ thấy Nghiêm Tư Vinh tự mình mặc quần áo gọn gàng, cầm theo di động và thẻ ngân hàng, tiếp theo liền mở cửa một mình bỏ đi.
Cố Dục Hành nhìn trân trân màn hình, vừa phát ra tiếng nói run run:
- Anh cả, Vinh Vinh đây là đã tự bỏ đi rồi hả? Anh ấy bỏ mặc đứa nhỏ luôn rồi sao?
Em bé đang nằm trong lòng ngực cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề này, mà nhiễm lấy cảm xúc đau lòng này làm bé phải bật khóc lớn tiếng. Cố Thận Hành không đáp tiếng nào, chỉ biết đơ người máy móc mà dỗ bé. Anh từ chối trả lời vấn đề này.
Hai người đàn ông cao to kinh hoảng lại ủ rũ thoạt như là chú chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi vậy.
Cố Ngạn Hành nhận được tin liền trực tiếp nghỉ làm chạy về nhà. Hắn chạy vội đến mức cà vạt đều lỏng lẻo lệch sang một bên. Chờ đến khi về đến nhà, chỉ thấy anh cả nhà mình đang ôm đứa nhỏ, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính để mở họp yêu cầu toàn bộ cấp dưới tìm kiếm người, nếu tìm kiếm thông tin tiêu dùng và hành trình di chuyển của một người đàn ông tên Nghiêm Tư Vinh thì phải lập tức báo cáo lại ngay. Còn em trai đang gọi điện nói chuyện với cảnh sát.
Thường ngày, ngôi nhà này còn tính là ấm áp, thì giờ phút này lại rơi vào tình cảnh ảm đạm bi thương cực kì. Kẻ gây nên hiện trạng này lại đã mua xong vali, bắt đầu cuộc sống lang thang của mình.
Nghiêm Tư Vinh vốn định ra nước ngoài trước, đi du lịch thư thả một chuyến. Kết quả trước khi lên máy bay thì tự dưng y lại bị sốt, chỉ đành đi bệnh viện trước.
Bệnh viện lớn hay bệnh viện tư nhân đều bị y bỏ qua. Mà y nghĩ tới nghĩ lui bệnh viện vừa chuyên nghiệp an toàn mà đảm bảo Cố Dục Hành không thể nào biết được thì cũng chỉ có trạm y tế phường mà thôi.
Y chỉ đành nói rõ tình trạng sức khoẻ, nhưng đổi từ bản thân y không khoẻ thành 'vợ' mình vừa mới sinh còn đang ở cữ. Cũng may là bác sĩ này cũng có trình độ chuyên nghiệp cũng không tệ, kinh nghiệm dày dặn chỉ vừa nghe liền chuẩn đoán, đây chỉ là triệu chứng viêm tuyến sữa cấp tính, hậu quả của việc chưa có kịp nặn sữa ra. Nghiêm Tư Vinh nhớ lại, lúc còn ở chỗ kia thì hằng ngày đều phải hút sữa hai lần mỗi ngày. Y bị ba anh em săn sóc cực kì tốt. Thế nên khi rời khỏi nhà ấm, thì đã bị cuộc sống hiện thực vả mặt ngay.
Dưới sự yêu cầu dữ dội của Nghiêm Tư Vinh, bác sĩ viết đơn thuốc cho y mang về mua uống. Nhưng mấy tiệm thuốc tại bệnh viện lại không có thuốc này, nên y đành phải đến tiệm thuốc tư nhân để mua. Nhân viên nhà thuốc vừa nghe y nói tên thuốc ra liền hiểu, dẫn y đến bên kia quầy thu ngân, còn không ngừng liến thoắng giới thiệu đủ loại thực phẩm chức năng dành cho trẻ sơ sinh.
Nếu như tính nết ngày xưa, khẳng định Nghiêm Tư Vinh không nói thêm lời nào nữa mà thanh toán tiền liền đi. Nhưng nhân viên bán thuốc nói năng ba hoa hết sức, giảng giải toàn dùng những thuật ngữ chuyên nghiệm nào là 'ước chừng chỉ số chất đề kháng có thể thay cho cả sữa mẹ' linh tinh làm y nghe lúc hiểu lúc không.
Nghiêm Tư Vinh nhớ tới đứa bé kia chỉ uống được sữa của y mới được có mấy ngày cuối tuần mà thôi. Y do dự một chốc, liền hốt luôn cả mấy loại thực phẩm chức năng mà nhân viên giới thiệu suốt nãy giờ. Tiếp theo, y xách theo bịch thuốc, rảo bước chầm chậm đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Nơi y thuê cách trạm y tế phương có hơi xa, đế giày đạp lên trên nền tuyết phát ra tiếng 'lạt xạt lạt xạt', trên đường lớn ngoại ô vắng vẻ, y cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ miên man.
Rõ ràng y đã rời khỏi nơi đó rồi. Nhưng bọn họ vẫn để lại bóng dáng thấp thoáng hằn lên cuộc sống bây giờ của y. Y không có cách nào để không nhớ nhung bé cưng trắng trẻo mũm mĩm kia, cứ luôn nở nụ cười với mình cườ. Y cũng không có cách nào để không nghĩ đến, hậu quả sau khi mình bỏ đi, thì ba anh em nhà đó sẽ có phản ứng ra sao đây.
Đi bộ hơn hai mươi phút, y mới về tới chỗ mình thuê ở. Lo bị ba anh em nhà họ Cố tìm được, y cố ý tìm một cái khách sạn có bề ngoài thoạt nhìn có chút cũ kĩ. Đến cả đồ dùng trong phòng, chăn, phòng vệ sinh cũng không hề hợp ý của y chút nào cả. Nhưng mà y cũng không có hơi sức đâu để ý tới nữa. Ban ngày đi tới đi lui suốt, y đã sớm đói bụng. Mà cũng không muốn lại xuống lầu ăn nên y cầm lấy di động, trên màn hình đủ loại sắc màu sặc sỡ phong phú, nhưng y lại không thèm ăn mấy.
Nghiêm Tư Vinh chỉ uống thuốc, tùy tiện chọn đặt một phần cháo nhuyễn, liền uể oải nằm ườn ở trên giường. Hiện giờ, y đã thất nghiệp, đã không còn người nhà. Tương lai sau này cũng chỉ là một mảng mê mang. Y không biết mình nên làm gì giờ.
Tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, mọi thứ đều hoá thành lông gà bay tán loạn phủ đầy hiện thực.
Mùa đông phương bắc luôn là từng cơn gió tuyết lớn cuồn cuộn thổi tới không dứt.
Nghiêm Tư Vinh vừa đến sân bay thì lại bị hoãn chuyến do bão tuyết đổ bộ. Lần này, y thuê khách sạn lấy một căn phòng có thể nhìn thấy một cái sân bóng rổ trống trải.
Sau khi bão tuyết đi qua, thì đây chính là thiên đường của đám trẻ con.
Y ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn đám trẻ con ăn mặc dày cộm bao kín người tròn vo hệt như quả cầu, đang vui sướng chơi ném tuyết rồi còn đắp nặn người tuyết nữa.
Có một bạn nhỏ mặc một thân màu hồng, loạng choạng ngồi xổm xuống, vốc lên một nắm tuyết, duỗi tay nhỏ cố sức gia nhập trận chiến ném tuyết.
Nghiêm Tư Vinh thấy bé không cẩn thận bước hụt, tức thì y cũng không tự chủ được lập tức bật người dậy. Mà cùng lúc này, người lớn vẫn luôn quan sát chú ý mọi hành động chơi đù của đám trẻ liền vọt đến kéo đứa bé rút đầu ra khỏi nền tuyết dày cộm, vừa phủi tuyết đi vừa hôn lại ôm mà dỗ dành. Tay y vừa chạm phải bề mặt kiếng lạnh băng mới chịu thu ánh mắt lại.
Y rất nhớ bé con trắng nõn mũm mĩm mà y đã dốc hết sức mình để sinh ra, nhớ đến nơi được gọi là 'nhà' vừa ấm áp lại thoải mái kia. Nhớ đến sự dịu dàng lại càn rỡ của ba anh em dành cho y trong thời gian mang thai.
Vì vậy, y cực kì nhận thức rõ ràng rằng, rốt cuộc bản thân mình không thể quay về được nữa rồi. Không phải là y không có can đảm để bắt đầu lại một lần nữa.
Chỉ là nhìn vật nhớ người, mới thật sự là không có cách nào để giải quyết nổi.