Cậu trai trẻ ấn cái nút ở cạnh giường, từ từ nâng lên một mặt bàn bày đầy dụng cụ y khoa, cùng lúc thân giường nửa người dưới của y lại đang gập lại tách ra, chỉ dừng lại khi tư thế nằm của Nghiêm Tư Vinh nhìn như là bà bầu nằm chờ sanh.
Nhờ ơn cái cây dao phẫu thuật kia, mà hai lớp quần mỏng tanh của Nghiêm Tư Vinh bị cắt không còn ra gì nữa, nên cậu trai trẻ chỉ tiện tay kéo một phát, đã xé xuống quần ngoài và quần lót quăng vào trong thùng rác.
Thân dưới trần truồng cứ loã lồ dưới ánh đèn chói loá quá mức của phòng giải phẫu.
Nghiêm Tư Vinh vừa kinh hoảng vừa giận dữ. Y âm thầm giãy giụa hai tay, cố sức tự trấn an bản thân mình phải bình tĩnh lại.
- Tôi không cần mang thai hộ, về sau cũng không cần, hai ta từ từ thương lượng......
Cậu trai trẻ lại không thèm đả động gì cả, tay vẫn cứ chọn ra một vật thể dạng cây trụ có chiều dài ngắn từ đống dụng cụ y khoa kia ra.
Tất nhiên là tay già đời trong tình trường chỉ nhìn là biết ngay đó là thứ đồ chơi gì rồi, Nghiêm Tư Vinh trơ mắt mà nhìn cậu trai trẻ trét chất bôi trơn lên thứ đồ chơi đó xong, tiếp theo lại đi về phía mình.
- Ánh mắt của anh là sao nha? Tôi lại không tin anh sẽ vô dụng đâu, ai da, xem cái trí nhớ của tôi này, vẫn chưa làm sạch da nhỉ.
Cậu trai trẻ đặt thứ trong tay xuống, xoay người đi lục lọi tìm kiếm trong đống dụng cụ y khoa kia.
Nghiêm Tư Vinh bắt lấy cơ hội này vẫn mở miệng để tự cứu mình:
- Cậu làm vậy với tôi, không sợ sau này tôi đi ra ngoài sẽ trả thù nhà họ Cố sao. Tuy hàng nhà họ Cố khó có ai mà nuốt trôi nổi, nhưng cũng làm hao tổn phần nào nguồn vốn tài chính xoay vòng, mà nhà họ Cố tổn thất vốn không ít. Nếu tôi nói cho Cố Thận Hành biết nguyên nhân là cậu, thì cậu đoán xem cậu ta có 'giận cá chém thớt' lên cậu như nào đây?
Lời này cũng không phải là hăm doạ suông. Cuối quý đầu năm ngoái, có tên giám đốc tại công ty con thuộc nhà họ Cố đã lén thục két, dẫn đến thiếu hụt mấy trăm triệu trong công quỹ; mà tên giám đốc kia ích kỉ tham lam lại là anh họ của Cố Thận Hành, trong lúc bị công an bắt đi còn há mồm bô bô la ó rằng Cố Thận Hành từng đưa một cái đồng hồ trị giá trăm triệu đồng cho gã, cho nên khẳng định là do phó giám đốc đã gài bẫy hại gã ta.
Nhưng thật ra, việc này là có Cố Thận Hành nhúng tay vào, nên dù cho dì ruột của cậu ta có nhờ vả ba và bà nội giúp đỡ ra sao, thì tên anh họ tội nghiệp này nên đi tù bao nhiêu năm vẫn sẽ ở tù bấy nhiêu năm.
Tầng lớp thượng lưu, dù cho có là ruột thịt máu mủ nếu đã chịu đủ rồi thì vẫn có thể tự xuống tay đẩy kẻ đó đi tìm chết rất là dễ dàng. Y cũng tin là người ở trước mắt này sẽ tự tính toán được giá trị bản thân của mình.
Vậy mà, cậu trai trẻ này cũng không thèm ngẩng đầu lên chỉ tiếp tục lục tìm đồ vừa đáp:
- A, không sao hết, quên không nói cho anh biết, tôi tên là Cố Dục Hành. Anh cả rất là chiều tôi á. Tôi chỉ cần tặng lại một món quà xịn xò cho ảnh là ảnh sẽ không trách tôi đâu mà.
Như là đã tìm được thứ cậu ta muốn rồi, cậu trai trẻ chỉnh ghế dựa nâng lên cao dần, ngồi xuống giữa hai chân đang bị tách ra của Nghiêm Tư Vinh.
- Cậu đừng cầm dao giải phẫu!!
Nghiêm Tư Vinh gần như là hét lên. Y cảm thấy điểm mấu chốt càng thêm lừi bước. Trong lòng chỉ thầm cầu mong đã từ 'tôi sẽ trả thù lại' biến thành 'tôi chỉ muốn nguyên vẹn mà đi ra ngoài'.
Trên thân dưới của y còn có vết thương mới tinh vẫn đang rớm máu, âm ỉ rát đau lại không hề cảm nhận được mấy do đã bị nỗi sợ hãi trước mắt lấn át đi.
Trong lúc này mũi dao phẫu thuật đang chỉa sát vào tinh hoàn của y, cảm nhận được sự sắc lạnh khiến cho thân dưới phản xạ có điều kiện liền có hơi chút nhích lên.
Cậu ta muốn thiến tôi!!!
Nghiêm Tư Vinh bất lực nhắm mắt lại, không biết tự khi nào hốc mắt đã thấm ướt nước mắt.
- Ai, đừng khóc nha, không thấy dao cạo đâu, tôi chỉ tìm thấy dao phẫu thuật à.
Hình như đây là lần đầu tiên mới tự tay làm cho người khác, Cố Dục Hành có chút trúc trắc, mà lưỡi dao thì lại sắc bén, còn lông cơ thể của Nghiêm Tư Vinh vừa mềm lại mỏng hơn dự kiến, chỉ cần có chút bất cẩn liền sẽ cắt ra một vệt máu ngay.
Giường y tế được nâng lên rất cao. Cố Dục Hành cúi đầu cẩn thận cạo lông cho y, như là hai người đang tiến hành một trận giải phẫu hết sức bình thường. Hơi thở ám áp mỏng manh khẽ thổi đến trên thân dưới mẫn cảm, cứ như là bước kế tiếp là sắp phải khẩu giao cũng giống hệt với đám người tình hay làm cho y vậy.
Trong đầu Nghiêm Tư Vinh chầm chậm hiện ra bộ dạng Cố Dục Hành ngậm lấy thân dưới của mình. Nếu thực sự có cơ hội, y nhất định sẽ hung ác túm chặt lấy đầu tóc của người trước mắt này, đè về phía mình, bắt cậu ta chịu đựng thống khổ nuốt sâu đến tận cùng, chờ đến lúc cậu ta khóc lóc sụt sịt ú ớ, liền rút ra ngay bắn lên trên mặt cậu ta. Y chỉ vừa tưởng tượng như vậy, đã dẫn theo chỗ nào đó không hiểu chuyện lại tự cương cứng lên.
- Tiểu Nhạc có từng nói với anh, cậu ấy đặc biệt hâm mộ loại người này như anh chưa?
May mà, Cố Dục Hành thấy vậy, không những không cảm thấy bị xúc phạm. Thậm chí, cậu ta còn nâng tay lên bắt lấy quy đầu, cầm ở trong tay vừa cúi đầu quan sát cẩn thận trái phải một lượt mới bình phẩm:
- Lông cơ thể không nhiều, chỗ này trắng trẻo, chân cũng trắng nõn.
Ngay tức thì trên mặt Nghiêm Tư Vinh ửng đỏ lên vừa tức lại vừa xấu hổ như là chịu nhục nhã vậy. Trắng trẻo thì sao, lông ít thì sao, miễn y có 'hàng to xài tốt'! Nảy sinh phẫn nộ ồ ạt như là bơm căng lên lá gan nhỏ của mình, y cũng không còn ôm thêm hy vọng nào nữa, đột nhiên tự dựng thẳng lưng, kéo theo thân dưới lại chạm vào bờ môi của cậu trai trẻ.
Ngay tức khắc, hai người đều ngây ngẩn cả ra.
Trên môi đụng phải bề mặt non mềm của vật thể cương cứng kia, chóp mũi dường như còn ngửi được thấp thoáng mùi vị tanh tưởi nhạt nhẽo, làm cho sắc mặt của Cố Dục Hành kinh ngạc trợn to mắt chuyển thành dữ tợn chỉ trong một giây, cậu ta lột bao tay xuống vội đi về phía bồn rửa tay.
Được rồi, hình như đa phần bác sĩ đều có chút thói ở sạch.
Không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng nước mới ngừng lại, tên bác sĩ trẻ tuổi cười dữ tợn đi lại đây.
Mình xong rồi.
Nghiêm Tư Vinh khóc không ra nước mắt vừa nghĩ.
Cố Dục Hành trực tiếp cầm lấy một ống nước dạng trong suốt, để ở lỗ sau của y. Lúc nãy cũng đã thoa chất bôi trơn đầy đủ rồi, nhưng tư vị sống sờ sờ nhét vật thể vào trong thân thể lại khó chịu đến mức làm trước mắt đều biến thành màu đen, gần như là không có cách nào tự hỏi, có phải đây chỉ là mới vừa đâm vào một phần đầu đỉnh hay là đâm vào hết rồi. Mà, y đã vùng vẫy giãy giụa kịch liệt. Hai chân bị dây trói cũng bị thít chặt lại tạo ra từng vệt hằn đỏ bầm.
Vào giờ phút này, sự tôn nghiêm thuộc về nam tính, tôn nghiêm thuộc về một tên Top mạnh mẽ, lẳng lặng vỡ nát.
- Khóc đẹp vầy để làm gì hả, có phải là muốn tôi làm thô bạo thêm chút nữa đúng không?
Cố Dục Hành không cần lương tri loài người gì nữa, cậu ta sắp tức điên rồi.
Cậu, không ngờ, lại bị, một cây, 'trái dưa leo' nát, chạm vào!!!
Xé đi lớp hiền hoà giả tạo, Cố Dục Hành xuống tay không cần nể nang, đâm thọc vài cái, xoay tròn liền nhét trực tiếp cả cây sâu vào trong, cũng không thèm tắt đi công tắc tự chuyển động.
Nghiêm Tư Vinh cảm thấy bị đâm đến tận cổ họng như là nghẹn lại. Y căn bản không có cách nào phát ra bất kì tiếng nào, thì ra tiến vào quá sâu thật sự có một bước đâm thẳng đến dạ dày, cảm giác bị thọc xuyên đến nghẹn ngào mất tiếng. Y vẫn luôn cho là tình trẻ bị làm sướng đến mất tiếng, còn sẽ hưng phấn mười phần càng thêm dùng sức đâm mạnh thêm vài cái.
Không chờ y bứt ra khỏi hồi ức, liền cảm nhận được đường ruột bị rót nước lạnh vào. Sức nước vừa mãnh, kèm theo dòng nước ồ ạt. Rót vào trong bụng dưới của y không dứt. Cái bụng xẹp lép cũng đã có chút chút phình lên, quá nhiều nước.
Nghiêm Tư Vinh cố sức co rút lại lỗ sau, nỗ lực không cho bản thân mình xấu mặt. Nước vốn chất lỏng trong suốt, chầm chậm đã làm ướt sũng cả nguyên cả khúc ống nước.
Quá nhiều, y không chịu nổi.
Nghiêm Tư Vinh ở đánh cược, cược cái tên có thói ở sạch này sẽ không ở lại đây.
Quả nhiên, tên có thói ở sạch đáng chết này mở công tắc hệ thống tân tiến này xoay đến mức lớn nhất, lại đặt đuôi ống nước lên tay rô-bốt để nó kẹp chắc, đá một cái thùng rác thông minh tới lại chuẩn xác dừng lại ở phía dưới người y, vừa liếc mắt hung tợn nhìn y một cái, liền cất bước ra khỏi cửa phòng.
Nghiêm Tư Vinh thở phào ra một hơi.
Nhưng thở phào chưa được bao lâu, thì máy tính đã được lập sẵn chương trình đang điều khiển cánh tay rô-bốt trực tiếp cử động, làm cho Nghiêm Tư Vinh bị tra tấn đến đổ một đầu mồ hôi lạnh. Nước lạnh cũng đã đổi thành nước ấm, rửa đến lần thứ ba thì trực tiếp đổi thành nước ấm, vừa ấm nóng lại sướng, cảm giác này đúng là làm cho vị Top mạnh mẽ này không có cách nào chấp nhận nổi.
Nghiêm Tư Vinh bị tra tấn đến uể oải mệt phờ người. Rốt cuộc, Cố Dục Hành mở cửa ra, ai ngờ trong tay cậu ta còn cầm theo một vòng dây bịt miệng gắn viên cầu mềm.
Cố Dục Hành đi tới phía sau y, tháo cà vạt lụa ở trên người Nghiêm Tư Vinh xuống, qua hai ba động tác đã bịt kín đôi mắt của y, tiếp theo đưa ra một bàn tay giữ chặt cằm y.
- Dùng miệng làm cho tôi một lần, tôi liền nhẹ một chút, được chứ? Hửm?
Chậc, tự dưng lại có hứng mà thôi.
Nghiêm Tư Vinh không chịu mở miệng, viên cầu kia chống lấy môi y, đè lên cánh môi muốn đẩy vào trong.
- Không chịu?
Một bàn tay bắt lấy đỉnh cằm y, dùng sức bóp mạnh.
- Cho cho cho!
Giọng nói của Nghiêm Tư Vinh hoàn toàn biến điệu.
Thừa dịp này, viên cầu kia bị đẩy vào buộc phải ngậm lấy.
Đầu tiên lên sân khấu chính là công ba.
Không ngờ nổi mà.jpg