Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 71: Chương 71: Thị trấn ma





Trong ngôn ngữ cổ của thời đại kì tích, Ách Tề Á có nghĩa là "bị lãng quên". Và thị trấn Ách Tề Á tọa lạc tại phía đông dãy núi Billious, được bao quanh bởi dãy núi đông nam đế quốc Callan cũng từng bị lãng quên đúng như ý nghĩa của nó.
Thay vì gọi Ách Tề Á là một thị trấn, không bằng nói Ách Tề Á chỉ là một thôn trang hơi lớn một chút. Bốn phía được bao quanh bởi núi cao, nó cách thành trấn gần nhất cũng hơn một trăm dặm. Cộng thêm sơn đạo khó đi, dã thú tung hoành, thị trấn Ách Tề Á rất ít có liên hệ với ngoại giới, hầu như là một địa điểm tồn tại độc lập với thế giới bên ngoài. Điều này khiến người dân miền núi sống ở đây chân chất và cố chấp, bao đời nay họ vẫn sống ở trấn nhỏ an bình, điềm tĩnh và hòa nhã giống như thế ngoại đào nguyên này, nam săn nữ dệt, tự cấp tự túc.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi, đã biến mất vì một tin tức.
Nửa năm trước, một đội ngũ của những nhà mạo hiểm đặt chân đến trấn nhỏ này, điều này cũng không thể khiến thôn dân ở đây cảm thấy quá mức ngạc nhiên, ngược lại bọn họ còn rất vui mừng, điều này có nghĩa bọn họ có thể dùng các loại thổ sản miền núi đổi lấy muối ăn và hương liệu trong tay các nhà mạo hiểm, hoặc một món trang sức tinh xảo có thể khiến vợ mình vui vẻ trong thời gian dài.
Trên thực tế đây cũng là mục đích của đội ngũ mạo hiểm này. Bọn họ không ngừng đến các thị trấn miền núi xa xôi, đổi lấy dược liệu, xương thú trong tay họ, hoặc ngẩu pín của một loài động vật nào đó dù đã được sấy khô nhưng vẫn còn có tác dụng. Mà mục đích chính cũng là thứ này, phải biết các quý tộc hoang dâm vô độ càng ngày càng trở nên suy kiệt, bất cứ lúc nào bọn họ cũng quan tâm đến loại ngẩu pín của loài thú không biết tên này.
Khi những người đàn ông ở đây được biết mớ pín thú rừng trước kia mình toàn dùng để khao đám chó săn lại có giá trị hơn cả số xương thú mình vẫn cất kỹ, bọn họ liền tha thiết yêu cầu đám nhà mạo hiểm vừa thu hoạch được rất nhiều ở lại thêm vài ngày, như vậy bọn họ sẽ có thể vào núi săn thêm một ít, mang về đổi lấy những món trang sức vợ con mình thích.
Đám nhà mạo hiểm cũng sẵn lòng ở lại nơi non xanh nước biếc này thêm một thời gian, để thời gian chờ đợi không quá nhàm chán, bọn họ bắt đầu đi tham quan trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh thôn trang. Trong một lần tham quan, bọn họ phát hiện một hang núi dưới chân một quả núi lở.
Hang núi này đã tồn tại vài chục năm, trong mắt người miền núi ở đây, đây cũng chính là một hang núi tương đối sâu mà thôi. Người miền núi có sự cảnh giác tự nhiên với nguy hiểm, đồng thời có quan niệm tương đối nhạt đối với tiền tài, chưa từng có người nào nghĩ đến việc vào hang núi tìm hiểu cụ thể.
Sự thật chứng minh trực giác của người miền núi rất chính xác. Nguyên một tiểu đội chiến đấu tiêu chuẩn chín người của những nhà mạo hiểm chỉ còn lại ba người khi đi ra khỏi hang núi, hơn nữa người nào cũng bị thương. Bọn họ không hề giải thích bất cứ điều gì với các thôn dân nhiệt tình, lập tức rời khỏi trấn nhỏ này ngay trong đêm.

Từ đó trấn nhỏ này đã trở nên náo nhiệt, từng đội nhà mạo hiểm, tư quân của quý tộc, thậm chí cả các chiến sĩ hoặc ma pháp sư mạnh mẽ thích đọc lai độc vãng đều lũ lượt chạy tới. Đương nhiên còn có các thương nhân với khứu giác nhạy cảm, bọn họ mở quán rượu và nhà trọ trong trấn nhỏ, có thể nói thế này, bây giờ thị trấn Ách Tề Á mới thật sự được coi là một thị trấn.
Đương nhiên các cô gái ở thị trấn Ách Tề Á rất vui vẻ vì điều này, phải biết các cô gái trời sinh đã thích náo nhiệt và xa hoa. Còn những người đàn ông thì căng thẳng, bởi vì cứ vài ngày lại có người có vợ hoặc con gái bị đám nhà mạo hiểm đưa lên giường.
Mà nguồn gốc của tất cả mọi chuyện là do có một tin tức được truyền lưu trong đám nhà mạo hiểm: Ở chỗ sâu nhất trong hang núi gần thị trấn Ách Tề Á có một thành phố ngầm (Dungeon) còn sót lại từ thời đại của chúng thần.
Bất kể tính chân thực của tin tức này cao đến đâu, nhưng những nhà mạo hiểm chạy tới trước tiên toàn bộ đều ủ rũ ra về, bởi vì trong hang núi này chẳng những có các loại sinh vật dưới đất mạnh mẽ mà còn có vong linh, thậm chí từng có người còn nhìn thấy ác ma (Devil).
Điều này càng dụ dỗ đám nhà mạo hiểm nô nức tìm tới, bởi vì những thứ chưa biết càng có thể khơi dậy dục vọng của mọi người.
Nhưng những nhà mạo hiểm háo hức nhanh chóng bị một sự kiện làm choáng váng.
Xung quanh trấn nhỏ bắt đầu có ma quỷ.
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, phải biết các tử linh pháp sư đã bị ép đến chỗ sâu trong vùng đất đen tối ở phía tây dãy núi Alques từ lâu rồi. Nhưng thật đáng tiếc, đây cũng là một sự thật, mỗi khi màn đêm buông xuống, xung quanh trấn nhỏ sẽ vang lên những tiếng kêu khóc chói tai của vong linh.

Khi trăng máu mọc lên, trấn nhỏ sẽ bị bao phủ mởi một màn sương mù màu xám, và những con zombie (cương thi) và skeleton (khô lâu) thì lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thị trấn.
Đương nhiên, những vong linh cấp thấp này chỉ khiến những nhà mạo hiểm cảm thấy kỳ lạ và kiêng kỵ chứ không phải sợ hãi. Bọn họ khởi xướng tấn công có tổ chức đối với đám vong linh. Sự thật cũng giống như bọn họ dự liệu, những vong linh cấp thấp này quả thật không chịu được một đòn.
Vấn đề là, đã là chiến đấu thì sẽ không thể tránh khỏi bị thương, cho dù chỉ là một vết trầy xước nhỏ trên da cũng khiến họ bị sương xám ăn mòn, thân thể bọn họ bắt đầu thói rữa với tốc độ mắt thường thấy được. Mà cùng lúc đó, thần kinh của bọn họ cũng bắt đầu hỗn loạn, đầu óc vốn tỉnh táo của bọn họ trở nên cáu kỉnh, bọn họ... tất cả những người bị sương xám ăn mòn đều trở nên điên cuồng, gặp người là giết.
Skeleton, zombie, cộng thêm sương xám kỳ lạ, sự sợ hãi chưa biết lặng yên bao phủ cả trấn nhỏ. Những nhà mạo hiểm sức mạnh kém cỏi bắt đầu tháo chạy, còn một số nhà mạo hiểm sức mạnh cao cường hoặc còn trông chờ may mắn thì vẫn ở lại trong lữ điếm và quán rượu tại trấn nhỏ. Những người như vậy không nhiều, nhưng bọn họ đều là nhà mạo hiểm thật sự, bởi vì bọn họ đều rõ ràng một lý lẽ: Phú quý phải tìm trong nguy hiểm.
Sau một thời gian ầm ĩ và hỗn loạn, trấn nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Tâm tình những nhà mạo hiểm rất nặng nề, còn sau khi sự kiện vong linh xảy ra, những người dân gốc của thị trấn Ách Tề Á đã lập tức tụ tập đến phía dưới một sườn núi phía đông thị trấn, nơi này là chỗ ở của đại nhân Esra.
Esra là một thợ săn trung niên với tướng mạo tuấn tú, đương nhiên chỉ dựa vào tướng mạo và vũ lực thì Esra không xứng để những người miền núi kính trọng gọi là đại nhân. Chủ yếu là Esra còn là mục sư duy nhất của trấn nhỏ này, bất kể những người miền núi bị thương nặng thế nào, chỉ cần chưa tắt thở là Esra luôn có thể chữa trị được cho họ. Vì thế, trong trấn nhỏ Ách Tề Á không có quý tộc và quan chức, Esra là người có quyền uy nhất trên thực tế, cũng chính là đại nhân.
Tóm lại, trong những đêm trấn nhỏ Ách Tề Á bị vong linh tàn phá, những người miền núi trốn ở chỗ đại nhân Esra đều không hề bị tổn thương. Mà khi đám nhà mạo hiểm định tới đây tìm kiếm sự che chở, nghênh đón bọn họ là ngọn lao và mũi tên của mấy trăm người miền núi. Đại nhân Esra đã nói, nơi này không chấp nhận đề nghị được che chở của bất kì ai ngoài những người dân bản địa Ách Tề Á.
Thời gian này, lịch thần thánh đã được lật đến mùa đông năm 2016.

Ngày này, có hai người một nam một nữ đi từ tây nam dãy núi Billious về phía thị trấn Ách Tề Á.
Đây là một người đàn ông cao trên một mét tám lăm, hắn có một mái tóc dài ngang vai màu vàng trắng đan xen không hề bóng mượt, còn có một đôi mắt hoàn toàn khác nhau, mắt trái màu lam có đồng tử màu vàng sáng, còn mắt phải thì có màu tím yêu dị. Hình như có một loại ánh sáng thần thánh thỉnh thoảng lại lan từ mắt phải hắn ra cả khuôn mặt.
Gương mặt góc cạnh như đao chém của hắn mang vẻ bệnh tật yếu ớt, nếu như cú ý nhìn một chút, bạn sẽ phát hiện thỉnh thoảng khóe miệng bên trái của hắn lại khẽ nhếch lên, đây là một hành động rất có phong cách đàn ông, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng hành động này lại là thói quen tự nhiên xuất hiện vì nội tâm bị giày vò trong thời gian dài.
Hắn khoác một bộ da sói trên người, da dẻ trắng muốt căng mịn, sau lưng đao một thanh kiếm hai tay thỉnh thoảng lại lấp lánh thánh viêm, còn hai tay thì nâng một gốc hoa thủy tiên sớm đã tàn lụi trong gió lạnh mùa đông.
Bên cạnh hắn là một người phụ nữ tuyệt mỹ, một mái tóc dài ngang hông và chiếc áo choàng màu tím sau lưng cùng nhau phiêu đãng. Trên hàng lông mi dài còn lấm tấm những giọt sương, một đôi mắt song suốt như nước mùa thu không ngừng thay đổi giữa màu bạc và màu đen, hai bên má mịn màng trắng muốt thỉnh thoảng lại xuất hiện sắc phấn hồng.
Nàng mặc một chiếc váy dày màu xanh lam, một chiếc áo khoác da chồn chỉ có các tiểu thư quý tộc mới có thể mua được, một chuỗi dây chuyền mã não quý giá lấp lánh chói mắt trên cái cổ cao của nàng.
Nếu chỉ nhìn đến đây, người phụ nữ này rõ ràng là một tiểu thư quý tộc ung dung, sang trọng, rất có giáo dục, nhưng...
Nhưng hai má nàng không ngừng cử động, cái miệng xinh xắn toàn là dầu mỡ, còn có cái chân hươu nướng toàn là dấu răng đã trở nên đông cứng trong gió lạnh và đôi giầy da hươu dở ông dở thằng đã hoàn toàn phá hủy hình tượng công chúa của nàng.
Không có gì phải nghi ngờ, người phụ nữ này chính là cô nàng Nại Hà lúc nào cũng muốn trở thành người xinh đẹp nhất, hiền thục nhất, nhưng lại không khống chế được cơn thèm ăn. Còn người đàn ông bên cạnh nàng thì là Geriferry, sau khi rời khỏi tuyệt cốc, bọn họ lại lặn lội trong dãy núi đủ ba tháng mới ra được đến đây.

Đương nhiên, cuộc sống hàng ngày của bọn họ cũng không đến nỗi quá vất vả, điểm này có thể thấy được qua cái chân hươu nướng trên tay Nại Hà. Phải biết trước kia đồ ăn trên tay Nại Hà luôn chỉ có trái cây chua loét hoặc những con sâu bọ vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Từ điểm này cũng có thể thấy được, sau khi sức mạnh được nâng cao, Geriferry cũng khiến chất lượng cuộc sống của hai người được nhảy vọt về chất.
Lúc này Nại Hà đang đi bên cạnh Geriferry đột nhiên dừng lại, vứt bỏ cái xương đùi hươu đã không còn chút thịt nào, những giọt sương trên lông mi lập tức hóa thành nước mắt, nàng nhìn Geriferry ai oán: "Ta đói..."
Vừa nghe thấy câu này, hai chân Geriferry lập tức nhũn ra vì đói. Hắn đặt mông ngồi xuống mặt đất lạnh như băng, chứng minh hắn mới là kẻ thật sự đói đến mức không đi được nữa. Từ sau khi Geriferry săn được một con hươu con và nướng chín, Nại Hà từng thề không ăn bất cứ đồ ăn nướng nào chỉ nếm thửu một miếng, và số đen của Geriferry đã đến.
Phải biết đó là nguyên một con hươu, theo kế hoạch, đây là đồ ăn ba ngày của Geriferry, và sự thật là sau khi Nại Hà thử một miếng liền giành lấy cả con hươu. Nàng ăn không nhanh, từng miếng một rất thục nữ, có điều nàng lại ăn không ngừng bất kể ngày đêm.
Từ đó, để thỏa mãn cơn thèm ăn hình như vĩnh viễn không có kết thúc của Nại Hà, Geriferry không thể không chạy khắp nơi săn bắt tất cả những sinh vật có thể nướng ăn, vấn đề rời khỏi dãy núi lại bị xếp xuống vị trí thứ hai.
Cứ thế, lộ trình một tháng bị bọn họ kéo dài thành ba tháng.
Bất kể thế nào, khi nhìn thấy thị trấn nhỏ của loài người dưới chân núi sau mấy năm trời rời xa nhân thế, Geriferry vẫn cảm thấy cực kì vui mừng. Hắn lại hứa hẹn với Nại Hà vô số điều hiện nay và có lẽ cả sau này đều không thể thực hiện được, sau đó rốt cục Nại Hà cũng vui vẻ ra mặt, nàng lại bắt đầu cất tiếng hát.
Geriferry lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi đứng lên, hắn luôn cho rằng dỗ Nại Hà nghe lời còn khó khăn hơn nhiều so với giết một con rắn gà. Giết rắn gà cùng lắm cũng chỉ chảy máu, nhưng Nại Hà thì không quan tâm đến lí lẽ, có chảy máu, chảy mồ hôi hay chảy thứ gì khác cũng đều vô dụng.