Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 63: Chương 63: Nại Hà Nại Hà.





Geriferry phát hiện khả năng khéo ăn khéo nói của mình tỏ ra hoàn toàn vô dụng trước mặt Nại Hà có thể chia sẻ trí nhớ của hắn bất cứ lúc nào. May mà Nại Hà không hề dây dưa quá lâu về việc ăn mặc mà xoay người tiếp tục phân cao thấp với hoa thủy tiên.
Vừa liền sẹo đã quên đau, Geriferry lập tức tiếp tục gọi: "Nại Hà!"
"Ờ".
"Chúng ta đi thôi!"
"Nhưng ta không mang cây hoa này đi được!" Nại Hà bất mãn cong miệng.
Geriferry xem như đã nhìn ra, nếu hôm nay hắn không nghĩ cách đào cây thủy tiên này mang đi thì sợ là Nại Hà sẽ cố chấp đứng ở chỗ này đến hàng năm trời.
"Ngươi rất thích cây thủy tiên này à?" Geriferry đi tới bên cạnh thi thể Vitas, nhặt thanh đại kiếm hai tay của hắn lên.
"Nó tên là thủy tiên à?" Nại Hà gật đầu, "Trong trí nhớ của ta, hoa đều là màu đen và màu tím, không có màu trắng. Thủy tiên, ờ, ta nhớ kỹ rồi, tên rất dễ nghe".
Geriferry lắc đầu, thầm nghĩ, không phải nói chỉ nhớ trưởng thành và bản năng chiến đấu sao? Vậy mà còn nhớ cả hoa nữa, quả nhiên là phụ nữ. Có điều hắn vẫn không hề oán hận, bắt đầu đào đất đá quanh gốc hoa thủy tiên.
"Nại Hà, hôm nay xem như sinh nhật của ngươi, bông hoa này coi như quà sinh nhật tặng ngươi".
"Sinh nhật là cái gì?" Ngoài miệng hỏi, có điều Nại Hà không cần Geriferry dùng miệng lưỡi giải thích, tay Nại Hà lại áp lên trán Geriferry.
"Thật là kỳ quái, vì sao năm nào sinh nhật của ngươi cũng là cùng một ngày?"
Geriferry: "..."
Geriferry chỉ có thể buồn bực tăng tốc đào hoa, dùng một chiếc lá rất to bọc cả gốc hoa và đất xung quanh lại đưa cho Nại Hà.

"Cảm ơn!" Nói xong thấy Geriferry nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Nại Hà lập tức giải thích, "Trí nhớ của ngươi nói với ta, khi có người cam tâm tình nguyện tặng quà cho ngươi thì nên nói cảm ơn".
Tâm tình Geriferry lập tức vui vẻ, thầm nghĩ, rốt cục ngươi cũng học được một điểm tốt từ trên người bố rồi.
"Nhưng trong trí nhớ của ngươi còn có một đoạn như vậy: Nếu có món quà nào ngươi thích mà người khác lại không tình nguyện tặng cho ngươi thì nên cưỡng đoạt chiếm lấy để dùng..."
Geriferry vội tiến lên che miệng Nại Hà, đương nhiên hắn không hề chạm được vào thứ gì, có điều Nại Hà vẫn rất biết điều dừng lại không nói nữa.
"Nại Hà này, sau này ngươi chỉ được học cái tốt, cái xấu ngươi không cần học từ ta, biết chưa?" Geriferry dạy bảo thấm thía, hắn chỉ có thể cảm thán, dạy học quả nhiên không phải chuyện mình có thể làm được.
"Nhưng làm sao ta có thể phân biệt tốt xấu?" Nại Hà lại tung ra một vấn đề mới.
Lần này Geriferry không do dự: "Ngươi chỉ cần biết rằng, trước khi ngươi xuất hiện, tức là từ hôm nay trở về trước, những chuyện ta trải qua trong trí nhớ của ta đều là chuyện xấu. Sau này ta còn sẽ tiếp tục làm một số chuyện xấu, ngươi không cần học ta, chuyện xấu để một mình ta làm là đủ rồi".
Nại Hà gật đầu cái hiểu cái không, mặc dù trong lòng nàng không hề cho là như vậy.
"Nại Hà, bản thể của ngươi là hình dạng gì?" Bây giờ kẻ tò mò biến thành Geriferry.
"Tập trung tinh thần lực của ngươi vào mắt phải, kích hoạt thuật tinh tường". Nói xong, Nại Hà đặt cây hoa thủy tiên trên tay xuống, lập tức biến mất ngay trước mặt Geriferry.
Thực ra không cần Nại Hà dạy bảo, Geriferry cũng biết nên kích hoạt thuật tinh tường trên mắt phải như thế nào. Có điều Geriferry nhanh chóng biết được vì sao Nại Hà cần hắn kích hoạt thuật tinh tường. Nại Hà không hề biến mất, sau khi thu lại hư ảnh, nàng vẫn cứ trôi nổi trước mặt Geriferry, nhưng cho dù có thuật tinh tường nhưng Geriferry cũng phải nhìn rất chăm chú mới có thể tìm được một chấm sáng chỉ nhỏ bằng một phần ba đốm lửa trong một khoảng hư vô trước mắt. Geriferry biết đây chính là bản thể của Nại Hà tồn tại trên thế giới này, hoặc nói, đây là một chút ý thức linh hồn còn sót lại của nàng.
Trái tim Geriferry chợt nhói đau, chỉ vì Nại Hà trước mắt. Đối với một kẻ đã không còn hoàn toàn mù tịt về linh hồn, đương nhiên hắn biết rõ thứ hiện ra trước mắt chẳng qua chỉ là một mảnh vỡ từ bản thể linh hồn của Nại Hà.
Hắn cúi người nâng gốc hoa thủy tiên của Nại Hà lên, hắn biết, bất cứ một cử động nào cũng sẽ lãng phí sức mạnh linh hồn vốn đã không nhiều của Nại Hà, cho dù nàng tồn tại với một hư ảnh thì cũng không ngừng phải tiêu hao linh hồn lực của nàng.

"Nại Hà, làm thế nào mới có thể giúp ngươi khôi phục bản thể hoặc tìm về trí nhớ trước kia?" Geriferry thoáng nhìn Nại Hà đã khôi phục thành hư ảnh rồi đi về phía trước.
"Cắn nuốt linh hồn mạnh mẽ". Sự lạnh lùng lại khôi phục trên gương mặt Nại Hà.
Làm thế nào mới có thể thu hoạch linh hồn mạnh mẽ? Đương nhiên là giết chết những kẻ có thực lực mạnh mẽ để Nại Hà cắn nuốt linh hồn kẻ đó. Nhưng bây giờ Geriferry có năng lực giết chết người mạnh như vậy sao?
Không có.
Cho nên Geriferry lập tức dụ dỗ: "Nại Hà, dạy kỹ năng ngươi vừa dùng để làm Vitas kinh sợ cho ta, như vậy ta sẽ có thể săn được linh hồn mạnh mẽ cho ngươi".
Nại Hà thản nhiên cười, nàng cầm tay Geriferry: "Cảm thụ một chút, nếu như ngươi có thể kiên trì hai năm trong tình hình này thì sẽ có thể thi triển ra linh hồn chú pháp này".
Sau phút chốc, toàn thân Geriferry co giật. Chỉ trong nháy mắt, ý thức của hắn đã xuất hiện mấy chục chỗ đứt đoạn. Nếu không phải Nại Hà vẫn cố gắng duy trì bản thể linh hồn cho hắn thì ý thức của hắn đã tiêu tan trong lần đứt đoạn đầu tiên rồi, cũng chính là chết.
Geriferry vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, thiêu đốt linh hồn ở mức độ này, đừng nói hai năm, cho dù là hai giây thì hắn cũng không thể chịu đựng được.
"Vậy ngươi đốt cháy linh hồn ta là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cách đó để thúc đẩy sức mạnh linh hồn của ta trưởng thành, như vậy mỗi một lần hấp thụ linh hồn lực của ta sẽ được nhiều hơn một chút, có phải vậy không?" Geriferry nói trước đáp án rồi mới hỏi, hắn đã nhanh chóng suy luận ra điều này, có điều hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Nại Hà lén nhìn Geriferry rồi lập tức hậ thấp ánh mắt, gật đầu, giống như một em bé mắc lỗi.
"Nếu như là như vậy thì ta không trách ngươi, nhưng còn bệnh lạ hành hạ ta da tróc thịt bong ba ngày một lần thì là cái gì? Chẳng lẽ chỉ có lúc đó ngươi mới cho rằng ta tương đối dễ coi?" Geriferry quyết định hoi luôn tất cả mọi nghi hoặc trong lòng từ trước tới nay ra. Hắn biết cho dù hắn không hỏi thì Nại Hà cũng có thể biết được tâm sự của hắn thông qua chia sẻ trí nhớ. Điều tiếc nuối duy nhất chính là Nại Hà có thể chia sẻ trí nhớ của hắn nhưng hắn lại không có biện pháp chia sẻ trí nhớ của Nại Hà, việc này có coi là đối đãi nam nữ không bình đẳng hay không?
"Không phải...", Nại Hà tủi thân nhìn Geriferry, lúc tiến vào trong thân thể ngươi, ta đã chia một chút sức mạnh bản nguyên cho thân thể ngươi, như vậy mới có thể khiến ngươi dần mạnh mẽ để có thể bảo vệ được ta. Nhưng thân thể ngươi quá yếu đuối, gần như không thể thừa nhận sức mạnh này, cho nên..."
"Cho nên ta bị sức mạnh này hành hạ ba ngày một lần?" Geriferry ngắt lời.

"Không phải, sức mạnh này vẫn giữ nguyên trạng thái bản nguyên nguyên thủy nhất, ẩn nấp trong thân thể ngươi. Ta điều động sức mạnh này không ngừng cải tạo thân thể ngươi, nhưng khả năng chịu đựng của ngươi có hạn, chỉ có thể ba ngày một lần".
Geriferry đã phát hiện Nại Hà là một cô bé thành thật, ít nhất bây giờ vẫn là như vậy.
Vừa nghĩ đến luồng sức mạnh tràn ngập thân thể khi bệnh lạ phát tác, không đúng, khi Nại Hà cải tạo thân thể, trong lòng hắn lại cảm thấy kích động, "Sau này mỗi ngày ngươi cải tạo một lần, còn nữa, tăng cường độ thiêu đốt linh hồn lên gấp đôi".
"Có sao không?" Nại Hà hơi lo lắng.
"Ngươi chỉ cần bảo đảm ta không chết là được. Đúng rồi, sức mạnh bản nguyên là cái gì?" Geriferry phát hiện càng hỏi thì mình càng có nhiều nghi vấn.
"Hiểu biết của ngươi đối với sức mạnh có hạn, cho dù ta nói ra thì ngươi cũng không hiểu", Lần này Nại Hà trả lời rất lạnh lùng.
Đối với những chuyện mình không thể hiểu được thì Geriferry cũng chưa bao giờ thích truy hỏi đến cùng.
"Nại Hà, muốn làm người thì trước hết phải học được cách bước đi, không được bay lơ lửng hai chân không chạm đất bên cạnh ta như vậy. Bây giờ thử đi trên mặt đất giống như ta xem?"
Nại Hà: "..."
"A, đúng rồi, Nại Hà, ngươi mau cảm ứng một chút xem xung quanh có dã thú lợi hại hay không, rốt cục con đường này có thể đi hay không?"
Nại Hà: "Đây rõ ràng là con đường vừa rồi ngươi bỏ chạy mà..."
Geriferry: "..."
Bất kể thế nào thì cuối cùng hai người cũng tiếp tục lên đường. Để giảm bớt tiêu hao sức mạnh linh hồn cho Nại Hà, Geriferry không chỉ một lần muốn đuổi Nại Hà vào trong mắt, nhưng lần này Nại Hà hết sức cố chấp, sống chết không nghe.
Vì vậy tại chỗ sâu trong dãy núi Billious thường xuyên xuất hiện một cảnh tượng thế này: Hai người nam nữ gần như trần truồng, một đeo kiếm trên lưng, bê hoa thủy tiên, một trên người chỉ mặc ba chiếc lá cây. Bọn họ thường xuyên trợn mắt nhìn nhau hồi lâu, nhưng không hề có ngoại lệ, lần nào nam giới cũng chịu thua vì không kiên trì nổi.
Đến đêm bọn họ sẽ tìm một khe núi tương đối an toàn để nghỉ ngơi, lúc này Nại Hà mới chui vào trong mắt một lát, sau khi hấp thu linh hồn lực vừa phục hồi no đủ của Geriferry lại lập tức chui ra. Bình thường nàng sẽ dựa vào bên cạnh Geriferry, sau đó điều động sức mạnh bản nguyên ẩn nấp trong cơ thể Geriferry cải tạo thân thể cho hắn. Trong thời gian đó nàng vẫn dựa sát vào thân thể lẫn lộn máu thịt của Geriferry.
Còn Geriferry, mặc dù không thể chạm đến thân thể Nại Hà nhưng hắn có thể cảm thấy nhịp tim của Nại Hà. Nại Hà vốn không có nhịp tim, nhưng chỉ cần nàng muốn để Geriferry cảm ứng được nhịp tim của mình là nàng sẽ có thể làm được.

Khi bình minh đến, thương thế của Geriferry hầu như đã khỏi hơn nửa, lúc này bọn họ sẽ tìm một ít quả dại lót dạ, nếu không thể tìm được quả dại thì còn có thể ăn rễ cỏ, hoặc là kiến.
Nhưng bất kể Geriferry ăn cái gì thì Nại Hà đều sẽ ăn cùng. Là một mảnh vỡ linh hồn tồn tại dưới dạng hư ảnh, nàng cơ bản không cần hấp thu thức ăn, nhưng mỗi một lần, bất kể là kiến hay là sâu bọ, nếu Geriferry không cho là Nại Hà sẽ cướp. Cho dù Geriferry đã nhét vào trong miệng, chỉ cần Nại Hà vẫy tay là đồ ăn sẽ bay từ trong miệng Geriferry ra.
Nếu như là quả dại ngon lành thì cho dù có phải nhịn đói Geriferry cũng sẽ nhường cho Nại Hà ăn thoải mái.
Nhưng điều khiến Geriferry nghĩ mãi không thông là, bất luận Nại Hà ăn thế nào đều không thấy nàng thải ra. Hắn không hiểu mấy thứ này đã bị bản thể còn nhỏ hơn đốm lửa của Nại Hà chứa ở chỗ nào.
Sau khi ăn xong, bọn họ sẽ bắt đầu lộ trình của ngày mới. Đã hoàn toàn lạc đường, bất kể ai trong bọn họ đều không biết mình đang đi đâu. Nhưng không cần biết là sống sót hay là tuyệt vọng, bọn họ đều không muốn dừng chân, bọn họ chỉ muốn đi tiếp.
Cuộc đời mới hay là tuyệt vọng...
Đến lúc không còn đường để đi mới suy nghĩ cũng không muộn.
Nại Hà vẫn đi bên trái hoặc bên phải Geriferry, nàng đã học được bước đi, đương nhiên không phải học dáng đi của Geriferry, nàng học dáng đi của Kafiny trong trí nhớ của Geriferry, dáng đi của công chúa là không thể bắt bẻ.
Còn Geriferry thì mỉm cười nhìn Nại Hà hết đi bên trái lại chuyển sang bên phải hắn.
Kiếm vẫn đeo trên lưng, hoa vẫn bưng trên tay.
Tuyệt vọng... hay là sống sót?
Hết quyển 1: Vùng vẫy tuyệt vọng trong bóng đêm
Mời đón xem quyển 2: Con đường truyền kỳ
PS: Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản.