Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 26: Chương 26: Bá Lạc





Alya rất hứng thú nhìn Geriferry trước mặt, bất kể là ngủ say hay là tỉnh táo, Geriferry luôn thích xoa mắt phải bằng các thủ thế khác nhau. Trên đường lão Khuê Nô cũng lên xe xem xét giúp vị thiếu gia này. trong mắt phải màu xanh thẳm chỉ có vài tơ máu, ngoài ra không có bất cứ bụi bặm hay vật lạ gì, sạch sẽ giống như mặt hồ phẳng lặng. Có điều Geriferry vẫn cảm thấy không thoải mái, cho nên hắn vẫn không ngừng dụi mắt.
Sau ba ngày trên người Geriferry lại mọc lên một lớp da trắng nõn, mịn màng như da em bé sơ sinh, chỉ có điều những dấu vết do những vết nứt để lại vẫn chạy khắp toàn thân như mạng nhện. Vì vậy khi nhìn thấy hắn, một vị tế ti Thần điện đi theo đoàn đã kêu lên "Thần tích!", hận không thể lập tức lột lớp da đó xuống nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
Có điều tình hình của Geriferry vẫn không thể lạc quan, thân thể suy yếu, hắn vẫn liên tục hôn mê rồi tỉnh lại. Điều vui mừng duy nhất là rõ ràng tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là do những lúc tỉnh táo hắn vẫn không ngừng nói chuyện với kỵ sĩ thánh quang Alya.
Mỗi lúc rơi vào hôn mê, con mắt đẹp đẽ yêu dị đó luôn xuất hiện trong đầu hắn, nó vẫn bay lượn cô độc nhưng lại không còn cô quạnh. Geriferry tỉ mỉ quan sát mỗi một chi tiết khi nó di động, hình như hắn đã hiểu được điều gì đó, nhưng sau mỗi lần tỉnh lại hắn phát hiện mình vẫn chưa thể hiểu rõ điều gì. Lần sau hắn lại hăng hái bừng bừng, quan sát hết sức chăm chú, hắn tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ biết rõ bí mật của con mắt này. Vì vậy hắn tiếp tục chăm chỉ quan sát con mắt tràn ngập thánh khiết và tà ác trong mơ đó.
Lúc này, cho dù hắn phải chịu đựng cơn đau như linh hồn bị đốt cháy, cho dù hắn phát hiện lại có thứ gì đó bị hút ra từ trong thân thể mình, nhưng hắn vẫn khẳng định đây không phải mơ. Geriferry rất tin tưởng phán đoán này.
"Chẳng lẽ con mắt trên Tế đàn Thần miếu tộc rắn đó đã chui vào trong người mình?" Kiếp trước là một người vô thần, Geriferry rất khó đưa ra kết luận về hiện tượng quái dị này.
Alya nhìn Geriferry dụi mắt tỉnh lại từ trong mơ, ba ngày nay bất luận đêm tối hay ban ngày, nàng không nhớ nổi mình đã nhìn cảnh này bao nhiêu lần, nhưng nàng luôn cảm thấy nhìn chưa đủ. Giờ khắc này trong lòng nàng cũng hưng phấn lên một cách kì lạ, lời nói tự nhiên cũng nhiều hơn. Alya cho rằng Geriferry không giống những thiếu gia quý tộc khác, hắn không có tính khí kiêu ngạo ngang ngược, khi nói chuyện luôn khôi hài mà lại dịu dàng văn nhã. Khi bị hành hạ đau đớn tột cùng, hắn không hề oán trời trách đất mà chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Nhưng lần này Geriferry tỉnh lại, trái tim hưng phấn của Alya chợt nhảy lên, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng khiến những người bên ngoài xe không hiểu ra sao.
"A..."
Tiếng kêu có vẻ hơi ám muội, vì vậy Green đã vội vã xông vào trong xe trước cả lão Khuê Nô. Đầu tiên hắn nhìn thấy Alya sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập giơ ngón trỏ tinh tế của nàng lên chỉ Geriferry đang cởi trần trước mặt. Green nghi hoặc nhìn theo hướng tay nàng chỉ và cũng giật bắn mình. Hắn lập tức xuống xe ngựa rất tự giác, nhường lại không gian có hạn cho lão Khuê Nô vừa lên xe.
Geriferry thấy trên nước da trắng muốt của mình hiện đầy những giọt máu tinh mịn, một loại đau đớn căng nứt từ mỗi một tấc da truyền vào trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ngang tàng đang gào thét, lao nhanh trong cơ thể. Hắn lại nắm bàn tay phải lạnh như băng đó của lão Khuê Nô, tâm tình từ từ ổn định lại. Hoặc nói, mặc dù vẫn bị hành hạ bởi đau đớn từ lúc tỉnh lại nhưng Geriferry lại chưa từng hoảng sợ.
Lão Khuê Nô dùng bản tay trái rảnh rỗi cầm khăn mặt lau những giọt máu li ti trên người Geriferry, nhìn vị thiếu gia vẫn mỉm cười bằng một ánh mắt áy náy.
Nhìn hai người một già một trẻ với ánh mắt căng thẳng và lo lắng trước mặt, Geriferry liền kể một câu chuyện cười.

"Ta từng đọc một câu chuyện trong một quyển sách cấm, có một loại ngựa có thể ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm, khi chạy hết tốc độ trên người sẽ chảy ra mồ hôi máu, những giống như mồ hôi máu trên người ta. Mặc dù loại ngựa này không quá hiếm nhưng người có thể nhận ra chúng lại rất hiếm. Bình thường những người có thể nhận ra loại thiên lý mã này được mọi người gọi là Bá Lạc và được người đời kính trọng. Các ngươi xem, bây giờ ta không chạy cũng chảy mồ hôi máu, nói rõ sau này chắc chắn ta sẽ lợi hại hơn cả thiên lý mã, còn các ngươi thì nên vui mừng vì có cơ hội trở thành một Bá Lạc vĩ đại".
Những câu cuối cùng Geriferry phải cắn răng mà nói, cơ bắp trên người hắn phồng lên khiến những lỗ chân lông trên người nứt ra thành những vết thương nhỏ bé. Trong lúc hắn hưởng thụ cảm giác đau và sung sướng này, một thoáng đau buồn lóe lên trong mắt vẫn bị hai người môt già một trẻ bắt được.
Đầu tiên Alya bật cười một tiếng, sau đó nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, nàng lo lắng muốn chia sẻ bớt một phần đau khổ cho người đàn ông này, nàng bất lực chỉ có thể cùng cười và chảy nước mắt với người đàn ông trước mặt, nước mắt nàng chảy như mưa vì vị thiếu gia quý tộc nàng từng xem thường trước mặt.
"Ta rất vinh hạnh, thưa thiếu gia!" Giọng nói run run của lão Khuê Nô vang lên trong thùng xe. Thiếu gia thật sự lớn lên rồi, đã biết cách suy nghĩ đến tâm tình người khác rồi!
Bắp thịt dưới da lại phồng lên, những vết nứt nối liền vào nhau lộ ra bắp thịt đỏ tươi bên dưới. Toàn thân hắn, trước ngực, sau lưng, cánh tay, bắp chân, khắp nơi đều là những vết nứt đáng sợ như vậy.
Máu loãng đỏ tươi rõ xuống đất qua khe hở dưới sàn xe khiến các kỵ sĩ nhìn thấy mà giật mình!
Lão Khuê Nô chấm dứt lau chùi, nhìn những vết nứt trên người thiếu gia, rơi vào trầm tư. Những vết nứt đó chủ yếu tập trung ở những vị trí có nhiều cơ bắp nhất trên cơ thể người, cũng chính là những vị trí quan trọng nhất mỗi khi cần phát lực. Chẳng lẽ... Nhìn thiếu gia đã hôn mê sau khi kể xong chuyện cười, ánh mắt lão Khuê Nô trở nên nghi hoặc.
Cuộc sống mới của Geriferry ở dị thế gắn liền với sự hành hạ hiếm người chịu nổi.
Sau lần thứ ba Geriferry bình yên vượt qua loại hành hạ này, tinh thần đã tốt hơn, thậm chí hắn còn không hôn mê, hậu quả là đau đớn càng rõ ràng hơn. Nhìn những vết nứt trên người, hắn phát hiện mình quả nhiên có tiềm chất làm siêu nhân.
Trong xe ngựa thỉnh thoảng vẫn cứ có tiếng cười vang lên, nhưng các kỵ sĩ lại nghe thấy có vị đắng chát. "Mình có thể chịu được như vậy không?" Mỗi một người có may mắn được nhìn thấy cảnh Geriferry phát bệnh đều tự hỏi mình như vậy. "Hắn là một thiếu gia quý tộc rất khá!" Sau đó bọn họ không hẹn mà cùng đánh giá cực kì đúng trọng tâm như vậy.
Hôm nay là ngày thứ mười sau khi rời khỏi vùng đất đen tối, theo quy luật ba ngày phát tác một lần của bệnh lạ, hôm nay và ngày mai Geriferry không cần lo lắng gì cả. Mà thực ra cũng chẳng có ngày nào hắn lo lắng.
"Cứ nứt ra rồi chảy máu, ta đã quen rồi". Hôm qua hắn nói với vị kỵ sĩ thánh quang khóc lóc như vậy.

Hôm nay, do hắn nhất quyết yêu cầu, lão Khuê Nô cõng hắn xuống đất đi dạo một vòng. Geriferry nằm sấp trên lưng lão Khuê Nô, lần đầu tiên được cảm nhận rõ ràng ánh nắng ở dị thế. "Con bà nó, cũng nóng bỏng không khác gì kiếp trước!" Vốn tưởng rằng ánh nắng ở dị thế sẽ sáng hơn, dịu hơn, Geriferry tức giận chửi thầm. Sau đó hắn chào hỏi mỗi một người đến đây cứu hắn, trên gương mặt trắng xanh bệnh trạng tràn đầy lòng biết ơn chân thành.
"Thật sự không giống như là một thiếu gia quý tộc mới mười tám tuổi!" Hình như một vị pháp sư cung đình đang đứng dưới bóng cây đã nhìn thấu cái mặt nạ giả dối đó trên mặt Geriferry.
Alya kéo rèm cửa sổ xe ngựa ra, gương mặt trắng muốt xinh đẹp lộ ra ngoài xe, đôi mắt đẹp di chuyển thao bóng dáng Geriferry, hâm mộ nhìn hắn khi thì hoan hô nhảy nhót trong đám người, khi thì nói năng khéo léo khiến các kị sĩ vỗ tay không ngớt. Alya buồn bực nhìn chân phải đang nẹp gỗ, hầu tước huyết tộc Terry đã ném nàng đập vào đá gãy xương chân phải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bao nhiêu ngày nay nàng vẫn phải ở bên cạnh Geriferry Stedman cởi trần.
Sau một nốt nhạc đệm, xe ngựa tiếp tục tiến lên.
Hai người trong xe ngựa lại rơi vào yên lặng hiếm thấy, trong thùng xe tràn ngập một không khí lo lắng, đặc mà không nặng.
Geriferry nghĩ đến việc sắp sửa gặp mặt nhị thúc, vị đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn của đế quốc. Hắn cố gắng đào lại trí nhớ của thân thể này, nhưng chỉ có những đoạn ngắn khiến người đàn ông uy vũ kia càng trở nên xa lạ.
Alya nghĩ đến việc sắp gặp đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn, như vậy cũng có nghĩa nàng và Geriferry sẽ không được ở cùng một chỗ nữa, không được nhìn người đàn ông này mỉm cười trong đau đớn, nhìn hắn vừa ngủ vừa dụi mắt... Không có cách nào khác sao? Nàng và hắn sẽ còn gặp lại hay là vĩnh viễn không gặp?
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Geriferry, ghi nhớ hình ảnh của hắn trong lòng, đồng thời cũng muốn xem xem trong mắt đối phương có bóng dáng của mình hay không.
Đáy mắt Geriferry bình tĩnh như một đầm nước chết màu lam đậm, đôi lúc có rung động cũng chỉ là nụ cười dối trá, không phản chiếu bóng dáng bất cứ người nào. Alya phiền muộn, mất mát, sau đó ôm đầu, nước mắt im lặng chảy xuống cho sự thất vọng của mình.
Một tiếng ngựa hí.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thân khoác mũ giáp màu nâu chạy về phía bọn họ, trên gương mặt uy nghiêm không giấu nổi nét lo âu. Tại ngã ba phía sau ông ta có năm kỵ sĩ ngồi thẳng người trên yên ngựa, bọn họ tỏa ra sát khí rất nặng làm mọi người khó thở.
Các kỵ sĩ giáp đen tới tấp xuống ngựa nửa quỳ hành lễ chào nam giới vạm vỡ đang phi tới. Trong ánh mắt luôn kiêu ngạo của bọn họ lúc này chỉ có phục tùng. Nam giới vạm vỡ vẫn cưỡi ngựa chạy thẳng tới trước mặt lão Khuê Nô rồi mới tung người nhảy xuống.

"Chú, thằng cháu Geriferry của cháu không có việc gì chứ?" Hayer Stedman đỡ cánh tay lão Khuê Nô, ánh mắt lại nhìn chiếc xe ngựa phía sau ông ta.
Lão Khuê Nô chỉ hơi gật đầu, dường như rất thản nhiên nghe nhị thiếu gia của gia tộc Stedman gọi mình là chú. Tuy nhiên cách xưng hô này của Hayer lại khiến các kỵ sĩ hộ điện xung quanh kinh ngạc không thôi, trong lòng đòng loạt suy đoán xem lão quản gia thần bí khó lường này rốt cục là người kiểu gì mà có thể khiến đường đường đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn gọi là thúc, không những thế ông ta còn tỏ ra rất hờ hững nữa.
Vire ngăn cản Hayer đang cực kì sốt ruột muốn trèo lên xe ngựa xem tình hình Geriferry, sau khi thuật vắn tắt tình hình một lượt rồi lại dặn dò thêm vài câu rồi mới để ông ta đi vào.
Dưới hai hàng lông mày rậm là một đôi mắt rất có tính xâm lược làm mọi người nhìn mà sợ hãi. Trên gương mặt góc cạnh như khắc bằng dao toàn là phong trần, lại không có một sợi râu. Tất cả mọi thứ tổ hợp cùng nhau, đã biến thành một gương mặt hốc hác vì lo âu.
"Chú!" Sự thân tình huyết thống đã cắt đứt các loại lời lẽ Geriferry chuẩn bị từ trước, cuối cùng chỉ cô đọng thành một chữ. Hắn vùng vẫy định đứng lên hành lễ chào ông chú vượt qua ngàn dặm xa xôi chạy tới, thậm chí có thể sẽ bị xử phạt vì mình này.
Nhưng hắn lại bị một đôi tay rắn chắc đè lại, sau đó đầu hắn bị kéo vào một bộ ngực rộng rãi khiến hắn cảm thấy rất an toàn.
"Tốt!"
Một chữ đơn giản của người đàn ông to khỏe hình như đã động đến những gian nan đau đớn Geriferry giấu kĩ trong lòng, hắn gục đầu vào ngực người đàn ông này khóc thành tiếng, khóc không kiêng nể gì. Giống như một đứa trẻ bị người khác đánh một trận, đột nhiên gặp một cánh tay khỏe mạnh, tìm được chỗ dựa, sau đó òa khóc trút hết oán hận trong lòng.
Ôm thằng cháu đã mười năm không gặp kể từ khi nhập ngũ, nhìn vô số vết thương lờ mờ trên người hắn, trong đôi mắt hơi ướt át của Hayer toàn là oán độc. "Những chuyện còn lại chú sẽ làm cho cháu!" Lời nói run rẩy lộ ra một vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.
"Chú, lão Khuê Nô đã nói, người khác đánh cháu một cái, cháu phải đánh lại mấy cái. Cháu đã lớn rồi!" Geriferry ngẩng đầu lên, lau vệt nước mắt trên mặt, làm mặt quỷ với Alya bên cạnh rồi lộ ra nụ cười rực rỡ với Hayer.
Nhìn thằng cháu đã cao không kém mình bao nhiêu, Hayer hiểu ý Geriferry, ông ta chỉ thầm thở dài. Sau khi đặt hắn nằm xuống sàn xe ngựa, Hayer xoay người xuống xe.
Một lát sau, hai chiếc xe ngựa bốn bánh rộng rãi chạy đến, Green mở cửa xe dìu Alya bị gãy chân xuống xe, lão Khuê Nô thì cõng Geriferry xuống theo. Bên cạnh xe ngựa, hai người cùng đang bám vào người khác quay sang nhìn nhau.
"Ta tên là Alya Thánh quang, ở Wembley, vương quốc Tề Á!". Trong ánh mắt của Alya tràn ngập chờ mong, chỉ cần người đàn ông trước mặt nói một câu "Ta sẽ đi tìm ngươi" là nàng sẽ chờ đợi mãi, suốt đời suốt kiếp.
(Đoạn trước khi nhắc đến giáo hoàng thì tác giả viết là Wembley, vương quốc Tề Á, còn trong chương này thì lại là Wenger, công quốc Tề Á).

"Ta..." Nhìn người phụ nữ toàn là tình ý trước mặt, Geriferry nghẹn lời, dường như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng lại không thể nào nói ra. Lúc này đối mặt với người phụ nữ ngây thơ ở dị thế, hắn lại không có cách nào. Hoặc nói, trong lòng hắn chỉ có bóng dáng Cado. Cuối cùng hắn chỉ nói được hai chữ "Bảo trọng!" rồi ra hiệu cho lão Khuê Nô lên xe, khiến ngay cả Hayer đến giờ vẫn chưa lập gia đình nhìn cảnh này cũng phải nổi giận.
Thấy thế Green đành phải dìu Alya với nước mắt đã đảo quanh trong viền mắt lên một chiếc xe ngựa khác, vẻ mặt hắn buồn bã, hình như cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ly biệt này. Bọn họ sẽ đi theo đại đội nhân mã về phía đông hai ngày rồi chuyển lên bắc, sau khi đi qua đế quốc Safi, vượt qua sông Alrutz sẽ đến núi Kim Cương, trụ sở của Giáo đình thần thánh. Sau khi đưa Alya đến đoàn kị sĩ thánh quang, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành, họ sẽ trở lại đế đô Ronage của Menied bằng đường cũ.
"Thiếu gia, cô gái kia là một người rất khá đấy!" Lão Khuê Nô đặt Geriferry xuống chiếc giường mềm mại trong thùng xe rộng rãi, xem như nhắc nhở nhưng thật ra là xem thường thiếu gia của mình.
"Lão Khuê Nô, ngươi yên tâm đi, tương lai chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều cháu trai tha hồ bế!" Geriferry giấu một thoáng thương cảm ly biệt vừa rồi xuống dưới đáy lòng. Nếu như nói hắn không có thiện cảm với Alya, người lúc nào cũng ở bên cạnh để nói chuyện với hắn trong lúc hắn sống chết chưa biết thì đó là nói dối, có điều đối với nàng, hắn vẻn vẹn chỉ có thiện cảm.
"Một phụ nữ xinh đẹp và nặng tình nặng nghĩa như vậy mà cháu từ bỏ dễ dàng, đúng là đáng tiếc". Hayer lên xe nhìn đứa cháu trước mặt, vẻ mặt vẫn không cam lòng.
"Đàn ông chưa lập gia đình không có tư cách đánh giá phụ nữ trước mặt cháu!" Geriferry đắc ý nhìn ông chú, chế giễu vị thanh niên lớn tuổi nghe nói từng bỏ chạy để khỏi phải lấy vợ này.
Bị cháu trai cười nhạo, Hayer không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thân thiết, điều này làm cho ông ta lại tìm được tình cảm gia đình đã đã lâu không xuất hiện, rất lưu luyến.
"Chú, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Tộc Drow đêm tối, Orc và cả một hầu tước huyết tộc, người nào có khả năng làm được như vậy?" Hỏi xong Hayer quay đầu nhìn về phía Geriferry, "Cả thằng nhóc này nữa, cứ ở nhà cho lành, chỉ vì hư danh mà chạy tới Dolores, mày cho rằng đó là một cuộc đi săn à?"
Geriferry cảm thấy hổ thẹn, tâm tình này thể hiện rõ trên mặt hắn.
"Lão nô sẽ làm thỏa đáng!" Lão Khuê Nô kịp thời giúp Geriferry thoát khỏi khó xử, "Còn ngươi, chưa có lệnh của hoàng đế mà tự tiện điều binh, chuẩn bị viết đơn thỉnh tội đi! Mặt khác, sau khi tới pháo đài Putin thì phái hai ngàn kỵ sĩ hộ tống chúng ta về kinh, ngươi thì về nơi đóng quân đi. Dù sao cũng là tướng lĩnh cầm quân một phương của đế quốc, rời khỏi nơi đóng quân thời gian dài, đám chó bên cạnh bệ hạ kia cắn người không bao giờ biết thương xót đâu".
Có lẽ là đã lâu không nói nhiều như vậy, lão Khuê Nô cảm thấy mệt. Ông ta nâng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, mùi thơm của trà hoa Toldo chính tông của đế quốc tràn ngập khoang miệng.
Nhìn nhị thiếu gia nổi tiếng điềm tĩnh của gia tộc Stedman lộ vẻ lo lắng trên mặt, khóe miệng lão Khuê Nô lộ ra một thoáng châm chọc, khuôn mặt hơi ửng đỏ có lẽ là vì vừa uống trà, "Cho dù trên đường gặp chuyện gì cũng không ai có thể ngăn lão nô mang tiểu thiếu gia về nhà!"
Hayer hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ, thậm chí cả trong tương lai, ông ta vẫn ngưỡng mộ sức mạnh của vị quản gia già này, thậm chí ngay cả tư cách hoài nghi cũng không có. Hayer chưa bao giờ nghi ngờ điều này.