Đến tận nửa tháng sau Irina mới nhìn thấy thần khí Tầm ma đỏ hung danh hiển hách trong hoàng cung. Trong nháy mắt đó, hai mắt bà cũng trở nên âm u không có ánh sáng như mắt của hai con phượng hoàng địa ngục trên thanh Tầm ma đỏ sau khi không còn nơi nương tựa.
Từ hoàng cung trở về, Irina lại khôi phục vẻ băng lạnh không nhiễm khói lửa của ngày xưa. Lúc nào cũng yêu thích màu trắng, lúc này bà mặc một chiếc váy ngắn ngang gối kiểu thịnh hành hai mươi năm trước, chầm chậm bước lên cầu thang bằng gỗ bên trong Bí Tinh chi tháp. Bắp chân có độ cong hoàn mỹ tỏ ra rắn chắc và nở nang trong ánh sáng của những cây nến.
Bước chân bà vững vàng và kiên quyết, mỗi một bước đều phát ra tiếng động rõ ràng khi đặt chân xuống bậc thang bằng gỗ lim, âm thanh kéo dài vang vọng giữa không gian hẹp trong tháp, những tiếng bước chân cứ nối tiếp nhau, đều đặn đến mức làm mọi người nổi da gà.
Gương mặt trắng muốt của bà hơi ngước lên, đôi mắt bình thản đã trở nên lạnh buốt chết chóc khi nhìn thấy Tầm ma đỏ trong hoàng cung. Irina nhẹ nhàng đẩy cửa sổ tầng mười bốn của tòa tháp ra, trong bóng đêm, Ronage vẫn đèn đuốc sáng choang, nhìn ra xa thấy giang sơn như tranh vẽ...
Nhưng đó không phải chốn bồng lai của tâm linh bà.
Khi ngay cả tương tư cũng trở thành hư ảo, khi phải mang quá nhiều xiềng xích để sống mà vẫn nhất định không thể gặp nhau, vậy thì còn lí do gì để không rũ bỏ ràng buộc, đi đến thế giới kia nối lại tiền duyên? Có điều chàng đã đi trước một bước, chàng nhất định phải chờ ta trên con đường đi tới cõi u minh!
Gương mặt như tảng băng lạnh vạn năm của Irina lặng lẽ tan chảy lộ ra một nụ cười nhạt, như một đóa hoa mùa hè sặc sỡ nở ra trong những giây phút cuối cùng của tính mạng bà.
Tâm cố chấp của bà không còn một chút do dự nào, giữ nguyên nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh này trên mặt, bà thả người rơi xuống bên ngoài cửa sổ.
"Hãy chờ ta, hỡi tình yêu của ta!" Tiếng gọi hay tiếng cầu khẩn từ trong linh hồn, không biết trên con đường đi đến thế giới bên kia hắn có nghe thấy hay không?
...
Được biết tin Gosa chết, việc đầu tiên hầu tước đế quốc Menied, kỵ sĩ thứ tư, Tổng đốc nam cương Ursa làm không phải khởi xướng phản công mà là giao tất cả công việc trong tay cho cấp phó của mình rồi một người một ngựa ngày đêm kiêm trình chạy về Ronage.
Ba ngày ba đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, dù luôn luôn chú trọng dáng vẻ nhưng lúc này ông ta cũng trở nên cực kì nhếch nhác. Có điều chuyện này không hề thấm vào đâu nếu so với trái tim như bị bóp ghẹt suốt ba ngày vì lo lắng của ông ta. "Irina, nàng nhất định không được làm chuyện điên rồ, nàng biết Gosa chết không phải kết quả ta muốn, nàng nhất định phải biết điều đó".
Ursa cười ngựa lao qua cửa thành Ronage hùng vĩ cao rộng, trái tim đập nhanh bồn chồn thấp thỏm của ông ta không hề thả lỏng mà lại cảm thấy sợ hãi. Ông ta cảm thấy máu trong mạch máu đều đã đông cứng, nhìn góc phố phía trước, sau chỗ rẽ đó chính là phủ hầu tước của ông ta, trái tim ông ta đã nhảy lên đến cổ họng.
Vừa rẽ qua góc phố, đồng tử Ursa co lại cực độ. Một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng như mây trắng, lại sạch sẽ như hoa lan rơi thẳng xuống đất. Không có tiếng hét, không có sợ hãi, chỉ có nụ cười xinh đẹp vẫn giữ nguyên trên mặt bà.
Ursa sớm đã tung người bay lên, ông ta cố gắng đưa tay đỡ lấy bóng dáng màu trắng đang rơi xuống cực nhanh đó. Một giây sau bóng dáng màu trắng này lại xuất hiện trên mặt đường cứng rắn dưới chân ông ta, vết máu loang lổ ngấm vào chiếc váy trắng của bà, như hoa mai rơi xuống tuyết, đẹp và thê lương đến cực điểm.
Ông ta từ từ hạ xuống đất, nhẹ nhàng ôm lấy bà, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của bà từ từ giảm xuống từng phút từng giây. Ông ta thâm tình chăm chú nhìn gương mặt bà, ánh mắt không buồn không vui, đó là ánh mắt truy điệu trong hối hận.
Kinh đô có tin đồn: Hầu tước đế quốc, kỵ sĩ thứ tư, Tổng đốc nam cương Ursa không tổ chức phản công quy mô lớn để thu hồi đất đã mất sau khi Thống soái Gosa của quân địch chết mà lại cấp tốc về kinh tranh công mời thưởng. Hoàng đế đế quốc mặt rồng giận dữ, lột bỏ chức Tổng đốc nam cương của Ursa, bắt hắn đóng cửa hối lỗi.
Nghe tin này trăm họ kinh đô không ai không cảm thấy căm phẫn, to giọng chửi mắng Ursa không để ý đến thành trì đất đai bị mất của đế quốc, làm nhục danh hiệu kỵ sĩ thứ tư.
Kinh đô có tin đồn: Phu nhân Irina, vợ của hầu tước đế quốc, kỵ sĩ thứ tư Ursa, người được gọi là người đẹp nhất đế quốc Menied, sốt ruột đứng trên Bí Tinh chi tháp nhìn ra xa để đón chồng khi Ursa về kinh, sơ suất trượt chân rơi xuống, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã hao tàn ngọc vỡ.
Trăm họ kinh đô không ai không thở dài nuối tiếc, to giọng mắng Ursa làm liên lụy khiến vợ gặp báo ứng này.
Còn chân tướng của sự kiện thì không có ai đi tra rõ, cho dù có rất ít người biết được nội tình nhưng họ cũng không dám nói ra. Dù sao thì thể diện của đế quốc vẫn quan trọng hơn danh dự của kỵ sĩ thứ tư.
Kỵ sĩ đế quốc, danh hiệu vinh quang này vốn chính là một tồn tại đặc thù, nói không hề khách khí, chỉ cần không phản quốc thì thậm chí có thể coi rẻ vương quyền.
Nhưng Ursa không hề đứng ra giải thích gì cả, coi như đã ngầm thừa nhận tin đồn ở kinh đô là đúng.
...
Mặt trời giữa trưa chói chang, trên một con đường đất gập ghềnh hai bên trồng đầy những cây phong cành lá tươi tốt, từng tia sáng xuyên qua khe hở giữa tán lá chiếu xuống đất tạo thành những hình vẽ quái dị.
Từ vùng đất đen tối thắng thảm mà về, các kỵ sĩ hộ điện và kỵ sĩ giáp đen của gia tộc Stedman thong thả tiến lên cùng chiếc xe ngựa đen sì đi giữa đội ngũ. Dìu đỡ lẫn nhau, trên người bọn họ loang lổ vết máu, đó là minh chứng của trận giết chóc thảm thiết diễn ra bảy ngày trước.
Đội kỵ sĩ hộ điện lúc đi có năm trăm người bây giờ chỉ còn lại không đủ hai trăm người, còn ba trăm kỵ sĩ giáp đen thì vẫn còn lại hơn hai trăm người như một kì tích. Điều này làm cho các kỵ sĩ hộ điện lúc đầu còn có thái độ nghi ngờ về sức mạnh của những kỵ sĩ giáp đen này không thể không điều chỉnh lại thái độ của mình. Dù sao thì có thể sống sót trở về từ trên chiến trường chính là sự chứng thực tốt nhất cho sức mạnh của mỗi người.
Sau trận chiến đấu thảm thiết hôm đó, các kỵ sĩ đã thành công cứu được thiếu gia Geriferry của gia tộc Stedman này gần như toàn bộ đều bị thương, về sau mặc dù bọn họ không phải đối mặt với bất cứ một cuộc tấn công nào trên đường nhưng vẫn phải mất thời gian một tuần mới đi ra khỏi vùng đất đen tối được núi cao bao quanh, đi tới chân núi biên giới của đồng minh Thần Thánh.
Nhưng bọn họ vẫn không dám buông lỏng chút nào. Orc, Drow, thậm chí cả hầu tước Vampire cũng tới phối hợp tấn công bọn họ. Chỉ cần có một xíu tu duy chính trị, bất cứ ai cũng sẽ ngửi được mùi của âm mưu, mà tất cả mọi đầu mối đều dẫn tới vị thiếu gia của gia tộc Stedman đã hôn mê 7 ngày chưa tỉnh lúc này đang nằm trên xe ngựa. Tại đế quốc Menied, chỉ cần một bàn tay là đủ để đếm tất cả những kẻ dám sử dụng thủ đoạn với gia tộc Stedman.
Dù sao thì các chính khách đối địch với gia tộc Stedman cũng không muốn để gia tộc Stedman dễ dàng nhận được bất cứ thứ gì, bất luận là danh hiệu kỵ sĩ thứ chín đế quốc hay là công chúa Kafiny, điều này sẽ khiến gia tộc Stedman sẽ có thể đứng vững trên đầu bọn họ vài chục năm nữa. Cho nên anh hùng này phải chết, như vậy gia tộc của hắn sẽ không thể nhận được vinh quang và quyền thế này.
Nghĩ đến vấn đề an toàn, đội ngũ này đã quyết định không đi theo con đường lớn chạy thẳng đến trung tâm đế quốc Menied mà đi dọc theo đường nhỏ dưới chân núi lên hướng bắc. Sau khi tiến vào đồng bằng Zenka nằm ở khu vực tây bắc đế quốc và tập hợp với đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn đến tiếp ứng, đội ngũ mới đi theo đường cái bằng phẳng về hướng đông, tiến về phía Ronage.
"Nực cười, đi trên đường của chính đất nước mình lại không yên tâm bằng đi trên đường của nước kẻ thù!" Thủ lĩnh Green của đoàn kỵ sĩ hộ điện đỡ cánh tay phải đã đỡ hơn nhiều nhìn chiếc xe ngựa do đích thân lão Khuê Nô đánh xe thỉnh thoảng lại nhảy lên vì xóc nảy. Đối với các kỵ sĩ Giáo đình luôn luôn giữ trung lập, bọn họ không quan tâm đến việc hai nước giao chiến thế nào, mục tiêu của bọn họ chỉ là thanh trừ những dị giáo đồ tham gia chiến tranh vì những mục đích mờ ám khác.
Có một câu ngạn ngữ là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm. Sau khi vừa rời núi bọn họ đã được biết tin Irina qua đời, Cado lập tức dẫn các hộ vệ phủ kỵ sĩ tách khỏi đội ngũ đau xót chạy về chịu tang.
Thậm chí nàng cũng không kịp tạm biệt Geriferry, mà thực ra nàng cũng cũng không có cách nào tạm biệt hắn, bởi vì từ lúc hôn mê hôm bị tấn công đến giờ Geriferry vẫn chưa tỉnh lại.
Lão Khuê Nô là người kiểu gì? Mỗi một người sống tại phủ công tước ở đế đô, bất kể là người hầu hay là kỵ sĩ hộ viện, đều sẽ trả lời không hề chần chừ: Bình tĩnh chín chắn, cử chỉ đúng mực. Nhưng bây giờ trên vầng trán nhăn lại của lão Khuê Nô toàn là mồ hôi lấm tấm, trong đôi mắt mờ đục lộ ra vẻ bối rối mà ngay cả các kỵ sĩ giáp đen chỉ biết giết chóc cũng có thể thấy được. Trong bọn họ có vài người vẫn nhớ cảnh năm đó lão Khuê Nô vung tay ném Luci Stedman, con thứ ba của lão công tước, lăn lông lốc trên mặt đất khi vị thiếu gia này dám chửi mắng ông ta. Khi đó chủ mẫu vẫn còn tại thế đã kéo đứa con út tới tìm lão Khuê Nô hỏi tội. Nằm nghỉ ngơi dưới bóng cây, lão Khuê Nô không thèm nhấc mí mắt lên lấy một chút, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
"Ta chỉ chịu trách nhiệm đối với người thừa kế của gia tộc Stedman, những người khác sống chết liên quan quái gì đến ta?" Chính là câu này đã khiến tất cả mọi người trong phủ công tước biết rõ sự kiêu ngạo, bá đạo, hoặc nói là không sợ bất cứ thứ gì của vị quản gia trên danh nghĩa, hầu như không bao giờ làm việc gì này.
Khi đó còn chưa tới ba tuổi, Geriferry nằm trong lòng lão quản gia mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bạ nội đang tức giận sắp phát điên, sợ hãi đến mức tè ra quần.
Đúng vậy, tình hình của Geriferry rất không ổn, sốt cao, nói nhảm những câu không ai hiểu gì, nhất là toàn thân hắn không ngừng toát mồ hôi lẫn với máu loãng, lau khô rồi lại tiếp tục chảy ra. Điều này khiến lão Khuê Nô vốn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tầm khống chế cũng phải hoảng sợ. Trước hết ông ta mời các tế ti Thần điện mà ông ta luôn luôn xem thường đến thi triển một phép thuật "Khu trừ tà ác" để bác bỏ khả năng Stedman trúng nguyền rủa tà ác. Sau đó ông ta nhờ các pháp sư dùng ma pháp tạo thành một số tảng băng đắp lên trán hắn, kết quả là nhiệt độ cơ thể lại tăng chứ không giảm, mồ hôi máu chảy chàng nhiều hơn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn rõ các lỗ chân lông trên người hắn và lỗ chân lông còn có vẻ tiếp tục mở rộng.
Lúc này Geriferry đang chìm trong một giấc mơ nặng nề. Trong mơ hắn lại nhìn thấy kiếp trước, hắn bị người phụ nữ cặp với hắn đâm một dao vào sau lưng, còn hắn vẫn cho rằng ả yêu mình...
Cảnh trong mơ thay đổi, hắn lại nhìn thấy con mắt yêu dị bên trên Tế đàn đó. Hắn không còn có cảm giác thành kính hay khinh ngờn như lúc đầu, hắn đã nhìn thấy sự cô quạnh, sự đơn độc của một người đã xem thấu muôn vẻ cuộc đời, xem nhẹ yêu hận tình thù ẩn giấu bên dưới lớp vỏ ngoài làm người ta mê say trong con mắt đó. Bởi vì con mắt rất đẹp đó đang bay, đang ca hát ngay trong đầu hắn, dường như gắn liền với máu thịt hắn. Chỉ cần hắn muốn nhìn thấy là nó sẽ xuất hiện, sẽ lơ lửng trong đầu hắn, cực kì rõ ràng.
Sau đó hắn nhìn thấy Cado, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế như hoa lê trong mưa của nàng. Hắn đưa tay về phía nàng định lau nước mắt giúp nàng, nhưng nàng lại đâm kiếm về phía hắn...
"Đừng!"
Sau 7 ngày hôn mê, Geriferry hét lên và bật dậy, hai nắm đấm nắm chặt. Mở mắt ra, hắn không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Alya gần trong gang tấc, trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Cado vung kiếm đam hắn và cả ánh mắt quyết liệt của nàng. Hắn rất đau, đau vô cùng, hắn không rõ nỗi đau trong tâm linh và sự đau đớn của thể xác đã kiệt sức thì bên nào đau hơn, hắn chỉ cảm nhận được một loại đau đớn rất đơn thuần, đau như ngấm vào xương tủy.
Sau đó nước mắt hắn chảy xuống.
"A..."
Alya nhìn nước mắt đỏ tươi chảy ra từ khóe mắt vị thiếu gia quý tộc đang trợn mắt trừng trừng trước mặt mình, không, có lẽ đó là máu loãng chứ không phải nước mắt. Sau đó da dẻ trên thân thể cởi trần của hắn nứt toác để lộ ra cơ thịt đỏ tươi và cả xương sườn màu trắng lờ mờ. Hai nắm đấm của hắn nắm chặt, vì vậy máu loãng trong lòng bàn tay hắn bắn tóe ra đến tận người Alya. Hắn cắn chặt răng, trong hai mắt màu đỏ toàn là máu loãng lộ ra vẻ quyết tâm không cam chịu nhìn thẳng về phía trước, nhìn thẳng vào Alya.
Alya đột nhiên cảm thấy vị thiếu gia quý tộc trước mặt đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực sự. Nàng biết người đàn ông trước mặt không hề để ý đến mình, ít nhất nàng biết trong đối mắt đã biến thành màu đỏ của hắn lúc này không có bóng dáng nàng. Điều này làm cho Alya cảm nhận được một tâm tình gọi là mất mát. Bất cứ một cô gái trẻ trung nào cũng khó có thể không cảm động trước một người đàn ông đứng ra bảo vệ chính mình khi mình đứng giữa sự sống và cái chết. Sau đó vị kỵ sĩ thánh quang bạo dạn này nhìn thấy máu loãng đã chảy tới dưới thân mình và hoảng sợ kêu lên.
Lão Khuê Nô, Vire và một vị tế ti Thần điện lần lượt chui vào xe ngựa, nhưng tất cả đều không biết nên làm gì khi thấy thân thể be bét máu như vừa lột da của Geriferry. Vị tế ti Thần điện với vẻ mặt trang nghiêm vừa mới chuẩn bị đưa tay thi triển một phép thuật tái tạo cơ bắp cho Geriferry đã bị lão Khuê Nô cản lại. Vị tế ti Thần điện đành ra khỏi xe ngựa, ông ta biết lão Khuê Nô làm đúng, bất cứ phép thuật khôi phục nào cũng đều khiến người được khôi phục phải trả giá bằng sức sống của mình. Mà lúc này sức sống của vị thiếu gia nhà Stedman đó yếu ớt đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Có lẽ chỉ có Giáo hoàng đích thân thi triển phép thuật "Kì tích" mới có thể cứu được tính mạng của vị thiếu gia này!" Nhìn Vire xuống xe theo mình, tế ti Thần điện lắc lắc đầu tỏ ý bất lực. Vire nhìn xe ngựa đã đóng cửa lại với ánh mắt ảm đạm, lảo đảo bước đi thong thả tiến lên cùng với xe ngựa.
Trong xe, lão Khuê Nô nhẹ nhàng cậy nắm đấm đầy máu của Geriferry ra, nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng trái muốt của mình ra nắm tay hắn, tay phải thì kéo một tấm thảm nhung từ trên nóc thùng xe xuống, cẩn thận thấm sạch máu loãng trên sàn xe còn chưa rơi xuống đất, ánh mắt đau thương.
Một cảm giác lạnh buốt từ tay trái lão Khuê Nô chạy khắp toàn thân Geriferry khiến hắn thoáng tỉnh táo trong cơn đau vô hạn. Hắn nhìn lại thân thể mà mấy lần tỉnh lại đều không kịp nhìn kĩ của mình, hình ảnh máu thịt lẫn lộn không hề khiến hắn cảm thấy chán ghét. Cảm giác đau đớn kéo dài hầu như có thể dập tắt hi vọng cầu sinh của mọi người lại làm cho hắn nhận thấy một khoái cảm kỳ lạ, điều này khiến hắn hiểu ra vì sao kiếp trước lại có nhiều người thích chơi SM như vậy. (SM là cách viết ngắn gọn của từ: Sadomasochism (hiện tượng bạo-khổ dâm lẫn lộn. Nó là từ ghép của Sadism (bạo dâm) và Masochism (khổ dâm).
Geriferry nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt của lão Khuê Nô, thân thể vô lực đổ về phía sau. Lão Khuê Nô lập tức kéo một tấm thảm nhung tới lót ở sau gáy hắn trước khi hắn đập đầu xuống sàn xe rồi lại tỉ mỉ lau vết máu trong thùng xe. Ông ta nhẹ nhàng nghiêng người về phía Geriferry để thiếu gia có thể nắm tay mình thoải mái hơn.
Geriferry trợn mắt nhìn Alya và thản nhiên cười, lúc này đôi mắt màu lam của Alya đang nhìn hắn không chớp, nụ cười có thể so với ác ma của hắn khiến vị kỵ sĩ thánh quang từng thề phải chém đầu hầu tước huyết tộc để chứng tỏ vinh quang của chủ thần này phải sợ run.
"Ngươi không cảm ơn ta sao?" Geriferry rất hài lòng với giọng nói của mình bây giờ, trầm lắng và đầy từ tính. Hắn vẫn cho rằng giọng nói này có hiệu quả rất cao trong việc quyến rũ phụ nữ.
Alya rất bất ngờ, rất trịnh trọng nhìn người đàn ông vẫn đang quanh quẩn giữa ranh giới sống chết trước mặt. Nàng rụt rè co người lại phía sau, co hai gối lại, đưa tay ôm hai đầu gối rồi đặt cằm lên đầu gối để tâm tình hơi hỗn loạn của mình được ổn định lại, trong đôi mắt mê người lộ ra ý cười tinh nghịch.
"Cảm ơn ngươi cái gì? Cảm ơn ngươi đã lên tiếng cứu ta? Phải biết là ta đi tới đó là để cứu ngươi!"
"Chuyện cứu mạng coi như chúng ta huề nhau được không? Vậy thì ngươi vẫn phải cảm ơn ta!" Geriferry mỉm cười đùa cợt, có điều nụ cười này không có bất cứ hiệu quả gì vì trên mặt hắn đang loang lổ vết máu. Nhìn thấy Alya lại co người về phía góc thùng xe, ánh mắt tỏ ra khó hiểu, tâm tình Geriferry trở nên tốt chưa từng có từ lúc tỉnh lại đến giờ.
"Ý ta là ta đang biểu diễn một màn chiến đấu với thần chết miễn phí trước mặt ngươi, thể hiện rõ bản sắc không sợ hãi bất cứ thứ gì của đàn ông dưới sự chói lọi của chủ thần. Là kỵ sĩ thánh quang, sau khi cảm thấy tự hào vì chủ thần có một thần dân dũng cảm và kiên cường như ta, chẳng lẽ ngươi không nên nói một tiếng cảm ơn sao?"
Vốn là Geriferry đang đau khổ vùng vẫy bên rìa sống chết, nhưng nghe hắn nói lẫm liệt như vậy, Alya cảm thấy hình như cũng đúng. Nàng lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn chuyện trò vui vẻ dù toàn thân đẫm máu trước mặt, ánh mắt trở nên mơ màng.
"Cảm ơn!"
Nghe thấy tiếng nói còn lí nhí hơn cả mình này, Geriferry rất muốn cười, nhưng hắn lại không có sức mạnh để cười nên chỉ có thể nhìn Alya đang thấp thỏm không yên với ánh mắt trêu đùa.
"Hình như thiếu gia không giống trước kia!" Đã lau dọn trong xe sạch sẽ, lão Khuê Nô nhìn Geriferry. Thấy da dẻ trên người hắn đang mọc lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lão Khuê Nô lặng lẽ ra khỏi thùng xe, ánh mắt bình tĩnh.
"Nhất định là ngươi rất đau đúng không?" Hỏi xong câu này Alya mới cảm thấy mình rất giống một kẻ ngớ ngẩn, toàn thân lột một lớp da, hắn có thể không đau được sao?
"Ngươi muốn nghe nói thật hay là nói dối?" Thấy bị mình nhìn mà Alya không hề tỏ ra ngượng ngùng, Geriferry liền tiếp tục trêu đùa cô gái này, "Nói thật là để chứng minh tín ngưỡng kiên định đối với chủ thần của mình, đối mặt với cái chết vẫn bất khuất, ta coi rẻ cảm giác đau đớn do tà ác mang đến này và nói với tất cả mọi người rằng ta không đau, ta rất tốt. Ta nghĩ chủ thần sẽ tha thứ cho sự dối trá đầy thiện ý của ta!"
Geriferry chỉ liên thiên một hồi nhưng lại khiến Alya cảm thấy kính nể. Đang định nói một câu "Chủ thần sẽ tha thứ cho ngươi", Alya đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng thật sự không thể hiểu được sự đau đớn của hắn có quan hệ gì với chủ thần mà hắn lại tuyên bố hùng hồn như vậy, lời nói thật này rõ ràng là nói dối.
"Thế còn nói dối thì sao?" Để che giấu sự khó xử của mình, Alya vội vàng hỏi tiếp.
"Nói dối à?" Geriferry nhìn vị kỵ sĩ thánh quang đang cực kì tò mò với ánh mắt đầy thâm ý, "Ngươi thực sự muốn nghe sao?"
Thấy cuối cùng Alya cũng phải đỏ mặt cúi đầu, Geriferry chậm rãi nói với nụ cười đùa cợt vẫn ở trên môi, "Bất cứ một người đàn ông có tự trọng nào, khi một người đẹp thánh quang ngồi trước mặt hắn, dù có bắt hắn chết hắn cũng vẫn cười nói: Ta không sợ, ta có thể chịu được!"
Vốn đã lúng túng khó xử, vẻ mặt Alya càng thêm ngượng ngùng. Câu này như ma quỷ mê hoặc nàng, dụ dỗ nàng cảm thấy câu này mới là thật sự. Tín ngưỡng nàng tự nhận là kiên định giờ khắc này bắt đầu dao động.
"Ngươi không sợ chết sao?" Tâm tư đơn thuần, hiển nhiên Alya không biết trong tình hình này nên kiêng nói gì.
"Cho nên ta quý trọng mỗi một giây phút còn sống hơn, nếu sống có thể tận hoan thì chết có thể không tiếc!" Hình như câu hỏi của Alya đã động chạm đến một góc nào đó trong lòng mà hắn cho rằng đã che giấu rất tốt, Geriferry cố gắng né tránh ánh mắt Alya, nhìn lên nóc xe, ánh mắt đau buồn.
"Nếu sống có thể tận hoan thì chết có thể không tiếc nghĩa là gì?"
"Ý câu này là..."
"Hê hê..."
"Ha ha..."
Thỉnh thoảng tiếng cười suy yếu của Geriferry và tiếng cười như chuông bạc của Alya lại vang lên trong xe ngựa, dường như tiếng cười đã xua tan mây đen trên đầu các kỵ sĩ nhiều ngày nay. Khi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ, họ cảm thấy dường như nắng gắt cũng không phải quá chói mắt.
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt lạnh lùng của các kỵ sĩ.
Cuộc đời thật sự rất đẹp!