Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 1: Chương 1: Theo mùi máu thơm, ta tìm được cung điện an hồn





Hình như suốt ngày suốt đêm gió trên đồng bằng Dolores chưa bao giờ ngừng thổi, lúc nào cũng ẩm ướt và ấm áp. Vì sao lúc này nó lại khiến cho những tính mạng đang tắm mình trong gió cảm thấy lạnh buốt?
Mặt trăng Simani đỏ rực màu máu đã tan biến trên bầu trời đêm, không phải biến mất, cũng không phải chưa mọc, mà là vì màu đỏ nồng nặc trên không trung đã đỏ hơn cả màu đỏ của nó. Từng tia chớp màu đen xé rách bầu trời rực đỏ như những bàn tay khổng lồ đang muốn ve vuốt mặt đất rộng lớn của đồng bằng Dolores.
Điều gì đã khiến gió Dolores trở nên lạnh lẽo? Điều gì đã khiến không trung vốn xanh lam biến thành đỏ tía?
Đó là chiến tranh, là bất khuất, là máu!
Tiếng sấm trên trời liên miên không dứt, máu trên mặt đất chảy thành sông khó ngừng!
Vùng đất quanh đường biên giới trên đồng bằng Dolores, toàn bộ tầm mắt chỉ có một màu đỏ, khắp nơi đều là xác người, xác ngựa và các mảnh vụn thi thể, từng cột khói đen bay lên, còn chưa kịp đốt cháy cánh đồng đã bị gió Dolores thổi tan, lụi tắt, chỉ để lại một màu đỏ tinh khiết nhất.
Đây là một chiến trường rộng lớn và tàn khốc, Dolores giống như một chiếc máy xay thịt máu lạnh điên cuồng, hai bên giao chiến là đế quốc Menied và đế quốc Osu đã đưa mấy vạn tính mạng vào chiếc máy xay thịt khổng lồ này.

Còn chiến tranh vẫn chỉ vừa mới mắt đầu.
Menied và Osu có sức mạnh tương đương, ngay từ khi chiến tranh vừa bắt đầu hai bên đã rõ ràng một điều: Đây tuyệt đối không phải một xung đột cục bộ thoải mái như một cuộc đi săn, hai bên chỉ có thể so đấu về nghị lực, về ý chí. Và cả một thứ mà những người cầm quyền cho rằng rất không quan trọng: Tính mạng!
Ý chí, giống như từng lá cờ trên chiến trường đó, cho dù đã rách nát chỉ còn mài sợi vải, cho dù người cầm cờ đã ngã xuống, đã thối rữa từ lâu, nhưng lá cờ đó vẫn đứng sừng sững không ngã, kiêu ngạo đón gió không phân địch ta.
Bởi vì mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cho nên gió Dolores mới trở nên lạnh như vậy. Bởi vì phản chiếu vết máu chưa kịp khô đã lại ướt đẫm trên mặt đất, cho nên không trung Dolores mới đỏ như vậy, đỏ đến mức mặt trăng máu Simani cũng không thể chiếu ra ánh sáng.
Địa ngục, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Binh lính hai bên đã không còn thu dọn chiến trường nữa, cùng lắm là lúc thu quân sẽ mang thi thể các tướng lĩnh quý tộc về giao cho binh lính phụ trách hậu cần ghi vào sổ sách. Như vậy đến lúc người nhà các quý tộc đến nhận thi thể, bọn họ sẽ nhận được một khoản tiền không nhỏ, đương nhiên tiền đề là bọn họ có thể sống sót đến lúc chiến tranh kết thúc.
Quý tộc đã chết vẫn còn đáng giá hơn binh lính bình dân còn sống, nhưng cũng không có ai chỉ trích. Trên thế giới này, mọi người chỉ có cách nhẫn nhục chịu đựng đối với cái gọi là quy tắc.
"A ha, đây là... ngôi sao chổi của gia tộc Stedman?" Một tên lính tên là Roy lật một xác chết mặc áo giáp Tumen màu đen nhánh, trên ngực có huy hiệu hoa lay ơn màu vàng lên, ánh mắt đã tê liệt đến vô hồn lạnh buốt chợt lóe lên một ánh đỏ phấn khích.
Nếu mang cái xác này về và sống được đến lúc chiến tranh chấm dứt thì tuyệt đối có thể nhận được một khoản tiền lớn, mỗi một người của đế quốc Menied đều biết gia tộc Stedman đồng nghĩa với của cải và hào phóng.
"Geriferry Stedman?" Một tên lính khác tên là Gul chạy tới lau qua vết máu trên mặt xác chết rồi xác nhận danh tính người chết. Nhưng trong mắt hắn không hề có ánh sáng của tiền tài và dục vọng, hắn đá một cước vào ngực rồi nhổ một bãi nước bọt dơ bẩn lên khuôn mặt xương xương của Geriferry.
Ngay lúc Gul nói đúng tên người chết, người phát hiện cái xác Geriferry là Roy đã biết vì sao hắn căm hận cái xác chết này rồi. Geriferry, cháu trai công tước Shuster, đại thần ngoại giao của đế quốc, người thừa kế thuận vị đầu tiên của gia tộc Stedman là một trong tám ác nhân nổi tai tiếng của thành Ronage, kinh đô đế quốc Menied.
Ngay giữa ban ngày ban mặt, Geriferry từng dẫn một đám quý tộc cặn bã hãm hiếp em gái Gul, còn Gul cũng bị thành phòng quân bắt vào tù vì tội chống lại quý tộc, bây giờ lại bị đày đến chiến trường Dolores.
Hai tên lính liếc nhau ra hiệu rồi gỡ huy hiệu trên ngực Geriferry xuống, nhìn chiếc hố chôn người chết cách đó không xa rồi xách Geriferry tới ném xuống. Bọn họ phải khiến linh hồn hắn không nhận được cứu rỗi, làm cho hắn trở thành cô hồn dã quỷ, bị hành hạ vật vã cả ngàn đời.

Từng cái xác bị ném vào, nhanh chóng che phủ thi thể Geriferry. Thậm chí bọn họ còn không đào đất chôn hoặc hoả táng, trên thực tế bọn họ ném những cái xác này xuống hố chỉ là để ngày mai kịch chiến bên mình có thể giảm bớt một chút chướng ngại trong bài binh bố trận.
Khi thi thể cũng trở thành chướng ngại thì tính tàn khốc của chiến tranh đã không cần dùng từ ngữ để miêu tả.
Lúc tối tăm nhất là những giây phút trước bình minh. Không có đèn, không có ánh sáng, trời đất Dolores trở thành màu nâu tối kỳ lạ, màu của những vết máu khô.
Một bàn tay từ khe hở trong đống thi thể dưới hố thò lên, bàn tay với những ngón tay thon dài có thể so với bàn tay của những nghệ sĩ hội họa. Cho dù lúc này trên bàn tay đó dính đầy vết máu nhưng nó vẫn có thể khiến bạn liên tưởng đến hình ảnh một bàn tay đang dùng máu vẽ tranh hoặc tô màu.
Bàn tay đó cố gắng nắm lại trên không trung như muốn bắt được thứ gì đó, cuối cùng đành vô vọng buông ra rồi đặt cả bàn tay lên ngực một xác chết khác, ấn mạnh, một người từ hố xác chết nhoài lên, nằm ngửa bên hố há miệng thở phì phò như vừa dùng hết toàn bộ sức mạnh tích cóp được.
Từ đầu đến cuối hắn không hề mở mắt ra, vì hắn nhớ mình đã chết, khi đó hắn cảm nhận được ý thức đã tiêu tan một cách rõ ràng. Nếu bây giờ nhắm mắt mà có thể sống trong mơ thì vẫn tốt hơn mở mắt để rồi nhận ra mình đã chết.
Không có ai khát vọng được sống hơn người đã chết một lần, cho dù là trong mơ, chỉ còn có... loại cảm giác có ý thức đó...
Ý thức của hắn vẫn còn dừng lại ở thời điểm trước khi chết: Một đêm ở đô thị phồn hoa và xô bồ, hắn là đại ca một đám lưu manh tiếng tăm bê bết, lại bị phụ nữ và anh em của chính mình ám toán đến chết, sau đó một tia chớp màu đen đánh trúng thân thể hắn, cả người hắn lập tức biến thành tro bụi.

"Theo mùi máu thơm, ta tìm được cung điện an hồn". Một câu hát kì lạ đột nhiên vang lên trong đầu hắn, miệng hắn lẩm bẩm nhắc lại, bàn tay vô thức đưa ra sờ giữa lưng. Đó là chỗ người phụ nữ của hắn và anh em của hắn đã cho hắn một dao trí mạng.
Sau đó hắn lập tức sợ hãi bật dậy, đập vào mắt là một màn sương màu nâu đậm. Hắn lớn tiếng hét lên, "Chó chết, tóm lại đây là mơ hay là thật?" Đúng vậy, hắn không phân biệt được mơ và thực, nguyên nhân là lúc này sau lưng hắn còn lành lặn và trơn bóng hơn cả nước da phụ nữ, nào có vết thương trong trí nhớ?
Bò ra từ trong đống người chết không phải là chuyện gì mới lạ đối với một đại ca băng nhóm lưu manh như hắn, cho nên hắn không hề nôn mửa hay kinh hoàng trước đống xác chết bên cạnh. Có điều không gian màu nâu xung quanh lại khiến cảm giác lạnh lẽo không ngừng dâng lên trong lòng hắn, "Nơi này là địa ngục sao?"
Không có dung hợp ý thức nên hắn không biết bây giờ linh hồn hắn đã chiếm lấy thân thể của kẻ đã chết là Geriferry, trí nhớ hắn xuất hiện một đoạn đứt gãy.
Màn đêm nâu đậm, mắt trở thành đồ trang trí, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi khản đặc như tiếng rên của ác ma, tiếng hát của âm hồn, tất cả mọi cảm quan của hắn chỉ còn lại xúc giác, hắn chọn bừa một phương hướng rồi bắt đầu cất bước gian nan.
Hắn không muốn dừng lại, tính mạng nằm ở vận động, có lẽ phía cuối con đường này chính là một cuộc sống mới.