Trượng phu từ sau đêm tân hôn, lại không lộ mặt, Kí Mi phòng không gối chiếc hơn một tháng.
Bất quá, trừ bỏ không có trượng phu làm bạn, sinh hoạt hàng ngày so với ở nhà mẹ đẻ tốt hơn rất nhiều. Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được đệm giường mềm như bông, ngủ thơm ngọt, nhà ở thông thoáng mát mẻ, đồ ăn cũng rất ngon miệng. Kim Thúy cũng nói nơi này so với nhà cũ rất thoải mái.
Cứ như vậy an tĩnh sinh hoạt, nàng rất vừa lòng.
Buổi tối hôm nay, Kim Thúy đi nấu nước, đóng cửa sổ hầu hạ Kí Mi tắm rửa, chờ tắm rửa sạch sẽ xong, Kí Mi mặc một bộ trung y, ngồi trước bàn chải đầu.
Kim Thúy mở cửa sổ để bay hết hơi ẩm, sau đó cùng một nha hoàn khác nâng bồn tắm ra ngoài.
Kí Mi nghiêng đầu, vuốt lại sợi tóc, không hay biết Tiêu Nghiễn Trạch đang ở cửa ngắm nàng, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng vang, chậm rãi buông lược, đang tính hỏi một câu có phải Kim Thúy đã trở lại hay không?
Lúc này liền nghe âm thanh mang theo ý cười của trượng phu vang trên đỉnh đầu: " Ngươi ở chỗ này làm gì? "
Nàng nghe được thanh âm này, tuyệt đối là Tiêu Nghiễn Trạch không sai. Trong lòng nàng kì quái, hắn không phải kẻ mù, hẳn là sẽ thấy nàng là đang chải đầu đi, bất quá hắn hỏi nàng phải trả lời, Kí Mi nói: "..... Chải đầu "
Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy nàng thú vị, thấy hắn cũng không kinh hoảng, sợ hãi, nghĩ là đang tính toán làm tốt nhiệm vụ của bản thân. Mới vừa rồi cách xa, ánh đèn lại tối tăm,lúc này đi đến gần, phát hiện nhan sắc nàng rất tốt, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt phượng, mũi cao xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn, hồng hào. So với các nữ nhân hắn từng gặp qua, khiến hắn thích hơn cả. Vì thế nói chuyện càng ôn nhu: " Ngươi vì sao không sợ ta? "
Vì sao phải sợ hắn? Kí Mi buồn bực: ".... Ta không có làm chuyện xấu, tại sao phải sợ ? "
Tiêu Nghiễn Trạch nhìn bộ dáng của nàng, cảm thấy đáng yêu cực kì, hạ cằm ở trên đầu nàng cười nói: " Ngươi ngồi ở đây chải đầu câu dẫn ta, còn dám nói là không làm chuyện xấu? "
Càng không thể lí giải, cái gì mà câu dẫn hắn? Kí Mi khó hiểu nói: "..... Ta không có nha. "
Tiêu Nghiễn Trạch mắt nhìn tấm màn buông trước giường, nghĩ thầm khả năng thê tử đã ngủ ở bên trong, nha hoàn trước mắt này là lưu lại trực đêm, liền hạ thấp thanh âm nói: " Đừng lên tiếng, ta mang ngươi đi nơi khác ngủ. ". Lấy chiếc lược từ trong tay nàng ra, thuận thế sờ soạng tay nàng, bóng loáng tinh tế, khiến tâm tình Tiêu Nghiễn Trạch nhộn nhạo.
Kí Mik càng thêm kì quái: " Nơi này không phải rất tốt sao? Tại sao phải đi nơi khác ngủ? "
Tiêu Nghiễn Trạch cười nói: " Lá gan ngươi thật không nhỏ, ngươi không sợ nàng phát giác sao?" Nghĩ lại mới thấy, dù sao thê tử kia cũng là người mù không nhìn thấy, nha đầu này còn không sợ, thì mình sợ cái gì, liền nắm lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào trong lồng ngực.
Động tác mờ ám, khiến cổ áo nàng lộ ra khe hở, lộ cả bầu ngực trắng tuyết đầy đặn ở bên trong, Kí Mi theo bản năng lấy tay che lại. Nàng không che lại còn tốt, một động tác này khiến ánh mắt Tiêu Nghiễn Trạch bị hấp dẫn mà nhìn xuống dưới. Hắn quen nhìn nữ nhân dùng thủ đoạn câu dẫn người, nên cho rằng nàng cũng là cố ý, hạ xuống cổ nàng một nụ hôn: " Còn nói là không câu dẫn? "
Kí Mi bị ôm, ngực cũng vì thế mà bị đè nén, rất không thoải mái: " Nghiễn Trạch ngươi đừng như vậy! "
Tiêu Nghiễn Trạch không vui, nhíu mày lại: " Ngươi gọi ta là cái gì? Ai cho ngươi gọi như vậy? " Tiểu nha đầu này lá gan thật lớn, còn chưa trở thành người của hắn, liền dám gọi thẳng kỳ danh.
Kí Mi nhẹ nhàng cắn môi: " Tướng công? "
Hắn chớp chớp mắt: " Cái gì? " Giống như là có chỗ nào không đúng nhỉ?
Nàng thử hỏi: "...... Biểu ca? "
Tiêu Nghiễn Trạch ngạc nhiên, có một loại dự cảm không tốt trong đầu: " Ngươi vì sao lại gọi ta là biểu ca? "
" Ngươi vốn dĩ chính là biểu ca của ta mà. "
Đôi tay vô lực buông nàng ra, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: " Kí Mi... "
Kí Mi gật đầu: " Vâng "
Tiêu Nghiễn Trạch vội vàng đưa tay ra trước mắt nàng quơ quơ, phát hiện ra thần sắc nàng không có phản ứng, trong lòng lạnh đi không ít. Quả thực là đòi mạng, nàng chính là Lục Kí Mi. Bộ dạng nàng cúi đầu, rũ mắt, nhìn như ngoan ngoãn đáng yêu, ngây ngô thẹn thùng, kỳ thật là mắt mù, không cảm giác được biến hóa ở xung quanh.
May mắn đôi mắt nàng nhìn không thấy, nếu không biểu tình bi phẫn của hắn bị nàng nhìn thấy, nhất định là cười đến chết.
Vui mừng nửa ngày, cuối cùng là để bản thân bị thê tử đùa giỡn trên đầu.
" Ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì? " Có phải là cố ý giả dạng thành một tiểu nha hoàn phong lưu, cố ý chờ hắn tới đây, đùa giỡn hắn.
".... Ta ở đây chải đầu nha. "
Tiêu Nghiễn Trạch nghĩ mãi không ra, đêm động phòng hoa chúc, hắn xốc khăn voan lên, rõ ràng là không nhìn thấy khuôn mặt này, rõ ràng là trắng bệch như cái đầu thần trong miếu, miệng hồng giống như ăn người chết, hai cái má hồng lại càng xấu đến mức không ai xấu bằng.
Hắn chất vấn nàng: " Ngươi là Lục Kí Mi? "
Nàng gật đầu: " Đúng vậy, tướng công, ngươi làm sao vậy? "
Tiêu Nghiễn Trạch lúc này cúi đầu nhìn chân nàng, quả là nhìn thấy một đôi chân không bó, quá tự nhiên.
Nghĩ đến đêm đó là nàng trang điểm quá đậm, che đi nhan sắc thật của bản thân, khiến hắn phiền chán nàng, lười để ý kỹ đến nàng, cuối cùng cũng không biết thê tử rốt cuộc trông như thế nào, mới náo loạn một trận đêm nay, khiến bản thân chê cười.
Hiện tại biết rõ nàng là Lục Kí Mi, chẳng sợ nàng lớn lên thật sự xinh đẹp, hắn cũng cảm thấy không có hứng thú. Đặc biệt nghĩ đến nàng có thể là cố ý, mới vừa rồi không nhịn được mà xao động tâm can, sau này sẽ hoàn toàn nguội lạnh: " Ta trở về xem ngươi thế nào, xem ra ngươi khá tốt, ta liền an tâm rồi. Ta ở bên ngoài có rất nhiều việc phải làm gấp, ngươi thiếu cái gì, liền nói với thái thái. "
Kí Mi cười xinh đẹp: " Ta cái gì cũng không thiếu, ta rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng cho ta. "
Ai lo lắng cho ngươi? Tự mình đa tình! Tiêu Nghiễn Trạch thanh âm lạnh lùng nói: " Vậy là tốt rồi, ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. "
Kí Mi sờ đến ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống: " Ngươi muốn đi nơi khác ngủ sao? "
Hắn vốn đã đứng dậy đi ra phía ngoài rồi, nghe được mấy lời này, nhướn mày quay đầu lại: " Ta có thể đi chỗ nào ngủ? Ta vừa cưới một người vợ mù như ngươi, lại không nạp thê thiếp, không có việc gì đừng suy nghĩ vớ vẩn, biến thành một bình dấm chua nặng mùi, càng khiến người ta không thích. "
"..... " Kí Mi nói: " Ngươi vừa rồi không phải nói là muốn đi nơi khác ngủ sao? Ta hiện tại cho rằng ngươi muốn đi " nơi khác này" ngủ. "
Tiêu Nghiễn Trạch sửng sốt, chẳng lẽ là do hắn nghĩ phức tạp? Nàng hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình mê man nhìn hắn, đôi tay đặt ở trên đùi, ngoan ngoãn như một người gỗ. Hắn nhìn chằm chằm nàng, một khi biết nàng là người mù, liền cảm thấy cặp mắt kia khó coi, toàn vô linh khí. " Ta thích đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, không cần ngươi quản. "
Lúc này Kim Thúy đi đổ nước trở về, thấy Tiêu Nghiễn Trạch đứng ở cửa, bị hù nhảy dựng, xách theo thùng nước, dùng một đôi mắt to như châu phân rõ trắng đen, nhanh như chớp trừng hắn, một lúc lâu mới nói: " Thiếu gia. "
Kí Mi vừa nghe Kim Thúy đã trở lại, cười nói: " Ngươi đã trở lại, vừa lúc thiếu gia phải đi, ngươi đi giữ cửa buộc cho tốt, chúng ta ngủ thôi. "
Tiêu Nghiễn Trạch liếc mắt nhìn Lục Kí Mi, nàng tuyệt đối là đang không khách khí hắn hạ lệnh đuổi khách, vung tay áo: " Hừ, không cần ngươi đuổi, ta đây tự đi. "
Kí Mi nghe tướng công giống như tức giận, vì thế nhỏ giọng nói: ".... Ta không đuổi ngươi nha, là chính ngươi nói phải đi.... "
Tiêu Nghiễn Trạch không nghĩ sẽ tiếp tục cùng người mù này cãi cọ, không quan tâm đến nàng, quay đầu bước đi.
Chờ Tiêu Nghiễn Trạch ra cửa, Kim Thúy đóng cửa lại, đỡ thiếu phu nhân đi về hướng mép giường: " Hắn tiến vào khi nào? Tới rồi lại muốn đi, cố ý đến tìm chúng ta gây sự sao? "
" Đại khái là mười lăm phút trước đi " Kí Mi vuốt mép giường ngồi xuống: " Hắn vừa vào đến nơi, đã nói những thứ kì quái, ta lúc đầu nghe không hiểu lắm, sau lại hiểu ra, hắn nhận sai ta, nói hơi khinh bạc, còn động tay động chân với ta. Ta đã không trực tiếp vạch trần hắn, quanh co lòng vòng gọi hắn bằng tướng công cùng biểu ca, mới đánh thức được hắn. Ai, đôi mắt ta nhìn không rõ, hắn cũng nhìn không rõ sao? Thế nào lại có thể nhận sai ta? "
Kim Thúy đỡ thiếu phu nhân nằm xuống, cẩn thận đắp chăn lên cho nàng: " Chắc chắn là đi uống rượu ở đâu rồi lăn lộn đầu óc. "
" Nhưng ta không ngửi được mùi rượu. " Kí Mi bất đắc dĩ thở dài " Hắn đúng thật là, so với khi ta còn nhỏ thì không đàng hoàng đâu. "
" Ngài đừng để ý, ngài không có làm gì sai, hắn chính là tự mình tìm phiền toái."
Kí Mi túm lấy ống tay áo của Kim Thúy cười nói: " Hắn không trở lại, ngươi ở lại nơi này cùng ta ngủ đi. "
Kim Thúy lắc đầu: " Không thể được, nơi này không giống như hồi còn ở nhà, ta trăm triệu không thể ngủ lại đây. " Vạn nhất, buổi tối Tiêu Nghiễn Trạch đột nhiên trở về, thấy nàng cùng nằm với một nha hoàn trên tân giường, sẽ xảy ra phiền toái.
Kí Mi thất vọng buông tay ra: " Vậy đi. "
Kim Thúy liền cầm đèn, đi ra giường nhỏ bên ngoài ngủ.
---------
Tiêu Nghiễn Trạch vừa đi vừa nghĩ, đêm nay cũng thật mất mặt, cho rằng có thể tìm một nha hoàn hồi môn mà phong lưu khoái hoạt, lại bị nàng trêu đùa. Tố Thu cô cô kia của hắn, diễn tuồng la lối, khóc lóc lăn lộn, Lục Kí Mi đôi mắt nhìn không thấy, không đọc sách không biết chữ, lại có một mẹ ruột diễn giỏi như vậy, khẳng định được dạy thành kẻ xảo trá, tai quái, tính tình giỏi tính kế.
Giống như năm đó, ăn vạ Tiêu gia nhà bọn họ, đem Lục Kí Mi gả cho hắn làm thê tử.
Cửa lớn, cửa nhỏ đều đóng, Tiêu Nghiễn Trạch ngồi một hồi ở thư phòng, cho người gọi Họa Nhi tới hầu hạ, một phen ôm ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Họa Nhi thấy hắn cau mày, nhìn có vẻ không được cao hứng, liền làm nũng khiến hắn vui vẻ: " Gia, ngài làm sao vậy? Có phải chê ta làm không tốt? Ta liền gọi Xuân Nhu tỷ tỷ tới, cùng nhau hầu hạ ngài. "
Tiêu Nghiễn Trạch kéo bím tóc nàng, không chút để ý nói: " Thiếu phu nhân thường ngày cùng các ngươi nói chuyện gì? "
Họa Nhi thở dài: " Chúng ta đều muốn hầu hạ thiếu phu nhân, nhưng Kim Thúy tỷ tỷ rất hung dữ, lần trước nàng ta sai ta lấy dầu bôi tóc hầu hạ thiếu phu nhân, ta nghe không rõ, động tác chậm chạp, nàng liền mắng ta một trận, nói ta về sau không cần hầu hạ thiếu phu nhân. Hiện nay, những chuyện hầu hạ thiếu phu nhân, toàn một tay nàng ta xử lí, chúng ta căn bản không được đến trước mặt, làm sao có thể cùng thiếu phu nhân nói chuyện? "
Tiêu Nghiễn Trạch cười lạnh nói: " Cái nha đầu da đen, xấu xí kia tính tình kì quái, nàng không chê mệt, vậy để một mình nàng ta hầu hạ thiếu phu nhân đi. "
Họa Nhi nghe trong lòng mừng thầm, thiếu phu nhân không được thiếu gia thích, các nàng là nha hoàn thông phòng được lợi quá nhiều, nàng kia chỉ lợi hại ban đầu vì tiến vào nhờ lão thái thái mà lên làm chính thê, nhưng về sau sẽ thảm lâu dài.
Tiêu Nghiễn Trạch hôm nay có việc, nằm một hồi lại ngồi dậy, lúc mặc quần áo lại nghĩ đến Lục Kí Mi. Nếu ngày hôm qua nàng cố ý dấu diếm, nói không chừng người hôm nay hắn ôm chính là nàng, đúng thật là một sai lầm lớn.
Thời điểm Họa Nhi hầu hạ hắn mặc quần áo, hắn nhịn không được hỏi nàng: " Thường ngày nàng ở trong phòng làm cái gì? "
" Thiếu phu nhân sao? Vâng... đôi mắt nàng không thể nhìn thấy, lão thái thái cùng thái thái đều không cần nàng thỉnh an, thường ngày đều cùng Kim Thúy tỷ tỷ nói chuyện phiếm, hoặc là đánh đàn. Ta có vài lần nghe thấy tiếng đàn, chắc là do thiếu nãi nãi đánh.
Tiêu Nghiễn Trạch hừ cười: " Cũng chỉ có thể, nàng không có chuyện khác để làm. " Mặc xong, liền đi ra cửa.
Họa Nhi cúi người dọn dẹp giường nhỏ, vội vã quay đầu lại hỏi: " Gia, đêm nay ngài có trở về không? Ta cho phòng bếp làm món ngài thích ăn. "
" Không trở về. " Ném lại những lời này hắn vui vẻ bước ra cửa. Bỗng nhiên, nhớ đến sự việc tối hôm qua, tâm tình thoải mái đột nhiên biến mất. Nhớ lại mỹ nhân dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho diện mạo của Lục Kí Mi, nếu là lớn lên ở trên người khác thì tốt rồi, bộ dáng kia hẳn là xứng ba tấc kim liên.
Bất quá, hắn nhớ kĩ diện mạo của thê tử, sẽ không nhận sai nàng lần nữa.