Chu thị sốt ruột chờ được ôm cháu, bây giờ con dâu có thai, sợ nàng xảy ra sơ xuất, nên không bắt nàng hàng ngày phải đến bưng trà rót nước. Còn nhớ năm xưa, lúc bà mang thai Nghiễn Trạch, không bao giờ được hưởng đãi ngộ này, những việc hiếu kính trưởng bối không bỏ xót ngày nào. Vì thế trong lòng cảm thấy mình làm vậy cũng là để đền bù cho Ký Mi, xin lỗi nàng vì để nàng chịu thiệt trong thời gian qua.
Lâu lâu phái người đưa đồ bổ qua cho con dâu, có khi cũng tự mình qua thăm. Có mấy lần bắt gặp con dâu đang đọc sách, học chữ, thầm nghĩ con dâu mình đúng là một người có ý chí tiến thủ, mắt vừa khỏi đã học chữ, học cách quản lí gia đình.
Chu thị thô thiển, không biết nhiều chữ, cảm thấy nữ nhân chỉ cần hiểu được chữ viết trên mặt giấy là gì để không bị người ta lừa, còn lại không cần quá giỏi. Vì thế liền dặn dò Ký Mi đừng dành quá nhiều thời gian vào việc đọc sách, dễ mệt mỏi, thứ hai nàng không phải gánh nặng thi cử, công danh gì, có học thêm cũng vô ích.
Ký Mi nghe lời mẹ chồng. Mỗi ngày nàng chỉ đọc một ít, chỗ nào không hiểu thì để dành đến tối hỏi trượng phu. Tiêu Nghiễn Trạch lại vô dụng, trước khi nàng biết chữ còn ứng phó được, còn bây giờ khi Ký Mi đã đọc được, mỗi lần nàng hỏi hắn hắn đều lợi dụng dựa sát người vào gần, trả lời không được liền ôm ôm ấp ấp, thân mật một tí cho đỡ thèm.
Sắp đến cuối năm, công việc kinh doanh bận bịu, Tiêu Nghiễn Trạch đi sớm về trễ, mỗi khi về nhà cũng mệt mỏi không còn sức lực nên tạm thời Ký Mi được buông tha.
Buổi tối hôm nay lúc hắn trở về, nàng đã ngủ, nghe được động tĩnh liền ngồi dậy chờ hắn vào. Hắn vừa bước vào đã đến gần chậu than sưởi ấm tay, liên tục than:
"Lạnh chết ta rồi, ngươi không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lung tung."
Nàng ngồi trên giường ôn nhu hỏi hắn:
"Ngươi có đói bụng không, đói thì để ta cho người đi hâm lại đồ ăn."
Nghiễn Trạch sưởi ấm xong đi lại gần nàng, cười lắc đầu:
"Không cần, cả buổi tối làm việc ở bên ngoài nhưng không đói." Nói rồi cởi quần áo, ngồi bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng nói:
"...... Ta thấy gần đây ngươi rất thoải mái, cho ta hưởng thụ một chút, được không?"
......" Nàng ngước mắt nhìn hắn cười:
"Nhưng bây giờ không được, ngươi lo đi ăn tối đi."
Hắn sờ ngực nàng, rồi lại di chuyển xuống eo nàng:
"Ngươi xem, cơ thể ngươi chỗ gầy, chỗ béo, nhưng gầy béo rất đúng chỗ." Hắn ngậm lấy vành tai nàng, ngửi hương thơm trên người nàng, sầu thảm nói:
"Ta đây là đang ôm đồ ăn ngon nhưng lại phải chịu đói, chỉ có thể ngắm mà không thể ăn."
Nàng né tránh, chui vào chăn:
"...... Đồ ăn ngon hiện giờ cảm thấy rất mệt, muốn đi ngủ." Nghiễn Trạch bĩu môi, gọi người nấu nước hầu hạ mình tắm rửa, sau khi cơ thể đã sạch sẽ mới chiu vào giường ôm Ký Mi. Nghiễn Trạch ôm nàng xoa nắn một hồi rồi mới chịu ngủ.
Hôm sau, hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, vừa mở mắt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, đưa tay sờ trán thì thấy rất nóng, hắn nhếch miệng, thầm nghĩ không ổn, bên ngoài còn nhiều việc đang chờ hắn giải quyết, ngàn vàn lần không thể bị bệnh. Đáng tiếc hắn mới vừa ngồi dậy, tức khắc đầu ong một tiếng, trời đất lẫn lộn, khó chịu cực kì.
Lúc này Ký Mi cũng tỉnh, thấy trượng phu nhíu mày đỡ trán, nàng quan tâm lại gần hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Hắn chớp chớp mắt:
"Không quan trọng, có thể là đêm qua gặp lạnh, lát nữa uống bát canh ấm là ổn rồi." Vừa nói xong thì cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Vì thế bắt lấy cánh tay thê tử sửa lại lời nói ban nãy:
"...... Ta cảm thấy có uống một bát canh ấm cũng không thể khỏi được, ngươi phái người ra cổng trước nói với Thiên Đông là nếu hôm nay đến giờ mà ta vẫn không đến thì cho các trưởng quầy về trước đi."
Ký Mi vội gọi Kim Thúy, kêu nàng ra ngoài truyền lời lại cho Thiên Đông, nàng giúp trượng phu đắp chăn đàng hoàng, đau lòng nói:
"Lát nữa gọi đại phu đến xem thế nào, ngươi mau đứng lên đi, cứ uể oải thế này thật khiến người khác lo lắng."
Hắn cười nói:
"Ai, đáng tiếc thật ta bị bệnh, ngươi lại không tiện. Ngươi xem, hôm nay bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, đúng là thời điểm lý tưởng để ở bên nhau......" Giọng nói hắn bị lạc đi, hắn hít hít mũi, nhanh chóng che miệng nghiêng người hắt xì, sau đó thở dài:
"Tốt hơn hết là ta không nên nghĩ đến mấy chuyện không đàng hoàng."
Sau khi ăn bữa sáng, thân người Nghiễn Trạch đột nhiên rét run, Ký Mi nói có thể ôm hắn để hắn ấm lên, nhưng hắn sợ mình lây bệnh cho nàng, bảo nàng xa đứng xa hắn một chút. Vì thế nàng đành phải ngồi vào giường, kết quả hắn lại bày ra vẻ mặt " ai oán " nhìn nàng.
Chính lúc này, Kim Thúy bước vào, nhìn Nghiễn Trạch một cái rồi chép miệng nói:
"Thượng phòng cử người tới, mời hai vị qua bên đó. Nói rằng có khách quý đến."
Nghiễn Trạch giọng mũi dày nặng nói:
"Cuối năm rồi còn có khách quý nào tới, không phải đòi nợ thì chính là quỵt nợ."
Nhưng cha mẹ gọi bọn hắn qua đấy, không thể không đi. Ký Mi lo lắng cho hắn:
"Nếu ngươi thấy khó chịu, một mình ta đi là được rồi." Hắn ôm nàng, cười hì hì nói:
"Thân thể ta tốt thế nào, ngươi không phải không biết." Hắn nhướn mày, ánh mắt nhìn nàng đầy ý vị.
"......" Nàng gật đầu, đến lúc này còn có tâm tư trêu đùa, chứng tỏ bệnh không nặng.
Nghiễn Trạch mặc đồ chỉnh tề rồi cùng thê tử đến thượng phòng. Mới vừa vào cửa liền nghe bên trong có tiếng nữ nhân khụt khịt khóc khiến hắn ù cả tai, đến khi hoàn hồn lại thì thấp giọng hỏi thê tử:
"Có người khóc ở bên trong?" Thấy thê tử gật đầu, hắn mới thở dài một hơi, không phải do hắn gặp ảo giác.
Trong lòng hai người đều cảm thấy kì quái, thật ra là ai đang khóc trong đấy. Lúc này Hương Mai từ trong phòng đi ra dẫn hai người vào. Ký Mi vào phòng liền thấy Chu thị đang ngồi đối diện một phụ nhân tuổi cũng xấp xỉ, đó chính là người đang rơi lệ. Phụ nhân kia làn da trắng nõn, đoan trang tú lệ, nhưng thần thái và sắc mặt đều hiện rõ vẻ tiều tụy. Vừa nhìn đã biết người này bình thường sống trong nhung lụa, vô lo vô nghĩ, gần đây mới gặp sự cố gì không hay.
"Biểu ca!"
Lúc này một tiếng gọi thanh thúy như chuông bạc cất lên, truyền đến tai Ký Mi cùng Tiêu Nghiễn Trạch. ký Mi sửng sốt, chẳng lẽ nơi này còn có người có quan hệ biểu muội với Nghiễn Trạch sao, nhìn theo tiếng người thì ra là cô nương đi bên cạnh phụ nhân kia. Một thiếu nữ dung mạo mỹ lệ. Nàng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, xinh đẹp động lòng người, trong mắt rưng rưng, khiến đôi mắt trở nên rạng rỡ, phảng phất như mặt hồ mùa thu khẽ động.
Tiêu Nghiễn Trạch xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía phụ nhân đang khóc kia:
"Dì?"
Ký Mi đã hiểu, phụ nhân này là muội muội của mẹ chồng nàng, thiếu nữ trẻ tuổi kia là con gái của bà ấy, tất nhiên là biểu muội của trượng phu, đúng ra là buổi muội con của dì.
Lúc này Chu thị lau nước mắt ngẩng đầu, nói với nhi tử:
"Đây là dì của ngươi, vẫn còn nhận ra sao?"
"Vẫn còn nhớ, trước đây một thời gian dì có gửi tới một cái đồng hồ báo giờ, cũng nhờ nó mà chúng ta có cái lễ vật quý để tặng sinh nhật cho Ngưu tướng quân." Đây là dì hắn, gả cho một vị nhà giàu ở Đông Nam, dựa hơi quan phủ, lấy được một thứ gọi là "hàng ngoại" mang lên bờ buôn bán, đồng hồ báo giờ chính là một trong số đó. Hắn còn nhớ rõ, dì Đổng còn có một nữ nhi tên gọi Hoa Châu, xem ra cô nương vừa gọi hắn là biểu ca chính là Hoa Châu, vì thế hắn nghiêng đầu nhìn nàng ta, cất giọng xác nhận biểu muội:
"Hoa Châu?"
Hoa Châu đỏ mắt, đứng dậy thi lễ:
"Gặp qua biểu ca." Lại hướng về phía Ký Mi khom người nói:
"Vị này chính là biểu tẩu đi."
Ký Mi quy củ nhẹ nhàng nói:
"Muội muội." Liền đứng sừng sững một bên, chờ nghe chuyện gì đang xảy ra.
Nghiễn Trạch hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Chu thị nhấp môi, ngăn không được nước mắt:
"Dượng ngươi không may qua đời........ Dì ngươi cùng biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa, nên mới tới nhà chúng ta tránh nạn."
Nghiễn Trạch khó hiểu, dượng đã chết, vì sao phải đến nhà hắn tránh nạn? Đang cơn buồn bực, thì một nha hoàn vội vàng chạy vào, khóc ròng nói:
"Phu nhân, tiểu thư không ổn rồi, tiểu thiếu gia lại ngất đi, các ngài cùng hai vị mau đi xem một chút đi."
Dì Đổngcùng Đổng Hoa Châu nâng đỡ nhau, nghiêng ngả lảo đảo khóc lóc đi ra ngoài, Chu thị cũng khóc lóc đi theo. Nghiễn Trạch cùng Ký Mi không hiểu chuyện gì, hai người đang muốn đi cùng, đột nhiên Nghiễn Trạch ngẩn người, nghiêng người hắt xì một cái thật mạnh, sau đó đỡ Ký Mi chớp chớp mắt, cười nói:
"Ngươi khoan hãy nhúc nhích, đỡ ta một lát, vừa hắt xì xong, đầu óc suýt nữa văng luôn ra ngoài rồi."
"......" Nàng lo lắng nói:
"Chúng ta nhanh chóng trở về đi, ngươi đã bệnh thành như vậy rồi."
Hắn bày ra bộ dáng " bệnh của ta không có thuốc chữa, ngươi không cần phải lãng phí thời gian cứu ta ":
"Ai, trở về cũng không được. Ta nghĩ bệnh này nguyên căn là do lửa trong người bị ức chế không có chỗ xả lại thêm thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, hai cái kết hợp, thân thể liền sinh bệnh."
Hắn vuốt gương mặt nàng nói:
"Ngươi nói xem lửa trong người tại sao lại tích tụ nhiều như vậy, ai có thể giúp ta hạ họa bây giờ đây?"
Ký Mi nhón chân sờ trán hắn:
"A, đã sốt cao như vậy rồi, chắc chắn là ngươi bị sốt đến mê sảng, chúng ta mau trở về thôi."
Lúc này, liền nghe phía sau bình phong có người khụ một tiếng, Nghiễn Trạch cùng Ký Mi nghe tiếng nhìn lại, thấy Tiêu Phú Lâm chắp tay sau lưng đi ra từ phía sau, hai người bọn họ nhanh chóng buông nhau ra, mỗi người đứng một bên.
Tiêu Phú Lâm nhìn ra bên ngoài:
"Người đã đi hết rồi?"
Nghiễn Trạch hít hít nước mũi:
"...... Nha hoàn đến báo là tiểu thiếu gia té xỉu. Cha, tiểu thiếu gia này là vị nào? Ta nhớ rõ dì chỉ có một đứa con là biểu muội Hoa Châu. Còn nữa, dượng xảy ra chuyện gì mà phải tới nhà chúng ta tránh nạn?"
"Ta tránh phía sau này cũng là do không muốn gặp dì của ngươi. Dượng ngươi gặp tai họa bất ngờ ập xuống, sau khi hắn chết huynh đệ hắn như hổ rình mồi chờ thời cơ phân chia gia nghiệp, Dì ngươi bán hết của cải, ruộng vườn, rồi mang theo biểu muội ngươi trốn đến đây. Tiểu thiếu gia vừa bị ngất xỉu kia là con của dượng ngươi cùng một tiểu thiếp, hắn may mắn có được đứa con trai trước khi chết để truyền gia nghiệp. Nếu không bán hết tài sản, chỉ sợ bị các huynh đệ sâu xé, sau này con cái không được hưởng tí gì."
"......" Nghiễn Trạch cảm thấy phụ thân nói chưa rõ ràng:
"Tại sao dương lại bất ngờ tạ thế?"
"Ai, hắn buôn bán không sạch sẽ, sớm đã có nhiều kẻ thù. Những vật hiếm lạ được đưa từ ngoài biển về đều do hắn nhiều lần lén lút xây dựng quan hệ mà cướp được. Ngươi thiếu ta bạc, ta thiếu ngươi mạng. Quan hệ làm ăn của dượng ngươi thời gian gần đây đã sớm rối loạn, những kẻ không cam tâm kia không nói trước liền làm phản."
"Đúng là đắc tội với kẻ làm ăn, không sớm thì muộn cũng mất mạng, khi tìm được dượng ngươi mang về thì đã bị thương quá nặng, không cứu được."
Tiêu Phú Lâm nói:
"Nhà chúng ta làm ăn sạch sẽ, liêm chính nên tiền đồ yên ổn. Cứ như dượng ngươi thì tiền tới nhanh, mạng đi cũng nhanh."
Nghiễn Trạch buồn bực:
"Tại sao dì không đến nhà cậu?" Tuy rằng nhà mẹ đẻ của mẫu thân có cậu làm ăn không lớn bằng Tiêu gia nhưng không phải không có sự nghiệp, hà cớ gì lại tìm đến đây.
"Hừ hừ hừ." Tiêu Phú Lâm lộ ra bộ mặt " hiểu rõ hết thảy ":
"Bởi vì nhà cậu ngươi không phải nơi thích hợp để mẹ con các nàng tính kế!"
Ký Mi âm thầm nhếch miệng, xem ra dì Đổng đang chuẩn bị gả con gái cho Tiêu gia, hoặc là để vị tiểu thiếu gia kia cưới nữ nhi Tiêu gia, nhờ vào quan hệ để tìm nơi nương tựa. Nếu không dựa vào Tiêu gia thì cô nhi quả phụ bọn họ một mình mang theo một gia sản lớn như vậy bên người sớm muộn gì cũng bị đám huynh đệ kia cướp sạch. Đúng là không tìm nơi dựa vào thì không thể sống tiếp.
"......" Nghiễn Trạch cũng đồng ý với cái nhìn của cha hắn, gật đầu:
"Có khả năng."
Tiêu Phú Lâm nói:
"Mẹ ngươi muốn giữ bọn họ ở lại, nhưng ta không đồng ý, ngươi cũng đừng quá quan tâm đến bọn họ. Qua một thời gian nữa, họ thấy không có cơ hội sẽ tự khắc rời đi."
Thời điểm này, mọi việc trong ngoài đều do tức phụ hắn định đoạt. Ai muốn đến quấy rối cũng mặc kệ. Nghiễn Trạch nghĩ thầm.
Muốn trở thành thông gia với Tiêu gia, đúng là không biết lượng sức. Huống hồ, Đổng gia bên kia cũng không thuộc dạng hào môn thế gia gì. Huynh đệ thì như hổ rình mồi, chỉ trực chờ cướp tài sản. Mẹ con Đổng gia mang tiền đi xa như vậy nhưng sớm muộn gì cũng có người tìm tới cửa đòi bạc, đến lúc đó lại đem đến không ít phiền toái cho Tiêu gia.
"Ta thấy Hoa Châu cũng đến tuổi cập kê, không tìm nhà chồng cho nó sao?"
Tiêu Phú Lâm liên tục thở dài:
"Ngày dượng ngươi gặp nạn, chính là ngày hắn uống rượu cùng ông thông gia và con rể. Cả ba người không ai chạy thoát. Chuyện này gây ra tiếng vang không nhỏ, quan phủ đè nặng không cho ai để lộ tin tức, Đổng gia bị kìm kẹp. Cho đến khoảng thời gian gần đây, bên quan phủ bận điều binh đi diệt đám thổ phỉ, dì ngươi mới vội vàng thu xếp gia sản chạy trốn đến đây."
Ký Mi hít một ngụm khí lạnh:
"Thật thảm........"
Mới sáng sớm Nghiễn Trạch đã phải nghe mấy chuyện bi thảm như vậy nên không tránh khỏi buồn bực. Nhưng từ nhỏ hắn với biểu muội và dì cũng không thân thiết gì, quan hệ xa cách, nghe chuyện bất hạnh chỉ cảm thán vài câu rồi cũng vất ra sau đầu.
Tiêu Phú Lâm nhìn ra được nhi tử bị bệnh:
"Nếu ngươi không thoải mái thì về trước với tức phụ đi."
Nghiễn Trạch nói:
"Con cũng muốn về từ sớm, chỉ sợ dì trách ta không hiểu lễ nghĩa, không hiếu kính trưởng bối."
"Ai, tiểu thiếu gia Đổng gia kia gió vừa thổi đã đổ, dì ngươi với mẹ ngươi không biết còn ở đó bao lâu, ngươi lại đang bị bệnh, qua đó cũng không hay, cứ về trước đi, không sao cả."
Sau khi cho phép nhi tử cùng con dâu trở về, Tiêu Phú Lâm nhớ lại cảnh phải nghe tiếng khóc lóc nhức đầu kia cũng sợ hãi quay người bỏ đi.
- -------------------------------------------
Sau khi trở về phòng mình, mũi Nghiễn Trạch cuối cùng cũng không thở được, giọng nói lạc hẳn đi, lúc này hắn mới chịu uống thuốc, nằm xuống nghỉ ngơi. Ký Mi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.
Nghiễn Trạch cười nói:
"Vừa rồi Hoa Châu kêu ta một tiếng biểu ca, khiến ta ngây người luôn, trong lòng ta nghĩ biểu muội đã ở bên người mình rồi, ở đâu nhảy ra thêm một biểu muội nữa vậy?"
"Trong lòng ngươi có ta thì không nhớ đến những người khác nữa." Ký Mi nhìn vào mắt hắn cười nói:
"Ngươi nhìn ngươi xem, bị bệnh còn nói nhiều như vậy." Nàng bĩu môi:
"Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi."
Nghiễn Trạch nghe lời nhắm mắt lại, an tĩnh nằm nghỉ, được một lúc, bỗng nhiên trợn mắt nói:
"Ngươi nói xem Hoa Châu đã đính hôn hay chưa, nếu đính hôn rồi mà hôn phu của nàng chết, vậy xem như nàng đã gả rồi, hiện giờ là một quả phụ. Hơn nữa cha nàng vừa mới mất, còn phải để tang, sắp đến năm mới, chẳng ai muốn để người có tang trong nhà. [1] Huống hồ cả hai mẹ con nàng đều có chồng chết, cũng thật không may mắn, khó trách cha ta không muốn giữ các nàng ở lại."
[1] theo quan niệm người xưa thì năm mới người đang để tang mang điềm xui, cái không may mắn vào nhà. Nên năm mới đến, nhà ai đang để tang cũng không đi chúc tết.
"Vận mệnh an bài như thế, cũng không phải do các nàng muốn vậy, cô nhi quả phụ, ai nhìn vào cũng thấy đáng thương." Ký Mi thở dài.
Bất quá hiện giờ dì Đổng bạc giữ bạc triệu trong người, đứa con trai kia cũng không phải do mình đẻ ra, chỉ sợ đa số số bạc kia sẽ để lại cho con gái và con rể.
Hắn ngắm thê tử, thấy nàng cúi đầu chau mày hơi mang ưu sầu, khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vài phần đau lòng, trong lòng nóng lên, ngồi dậy hôn lên môi nàng:
"Ký Mi...... Ta...... Tưởng......" Sau đó liền thấy thê tử trừng lớn đôi mắt nhìn hắn ngơ ngác. Hắn chỉ cảm thấy có một dòng chất lỏng thật nóng chảy ra từ trong mũi, cúi đầu thấy trên giường có vài giọt đỏ thắm rớt xuống.
Hắn đưa tay sờ máu mũi, đưa thê tử nhìn:
"Ngươi nhìn đi, ta đã nghẹn đến mức này rồi, ngươi mau nghĩ biện pháp giúp ta đi."
EDITOR: rất rất rất xin lỗi mọi người vì đến giờ này mình mới ra chương mới. Vì thời gian qua mình quá bận lại thêm laptop hư nên không thể tiếp tục edit. Nay có laptop mới là phải mò lên liền, cảm ơn mọi người đã luôn chờ đợi và ủng hộ Ký Mi trong suốt thời gian qua. Khi xác định edit Ký Mi mình chắc chắn sẽ edit đến cùng nên mọi người đừng lo bộ chuyện bị bỏ dở nha huhu, dù thời gian ra chương có lâu hơn nữa.
Thêm một thông báo quan trọng là từ chương sau mình sẽ sửa cách xưng hô của hai anh chị để tăng độ thân mật.:)