Edit: Vân Uyên
Cũng giống như hôm trở về nhà vào Tết Đoan Ngọ, Ký Mi với phụ thân chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Phụ thân có hỏi nàng chuyện gì nàng đều trả lời theo hướng tốt nhất. Chuyện đi lên chùa dâng hương, thiếu chút nữa bị ong mật làm bị thương, nửa chữ nàng cũng không đề cập tới. Lục Thành Đống quan tâm nữ nhi ở nhà chồng có được thoải mái hay không:
"......Nghiễn Trạch vẫn giống như trước sao?"
Ký Mi nghĩ ngợi, kỳ thật trượng phu đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất thì so với trước Tết Đoan Ngọ hắn đã thay đổi được ít nhiều:
"Hắn đối xử với ta rất tốt, không để ta ăn mặc thiệt thòi, cũng biết thường xuyên trở về bồi ta."
Lục Thành Đống vừa lòng gật đầu:
"Ta đã nói với mẹ ngươi, Nghiễn Trạch đã bắt đầu quan tâm đến ngươi. Nếu không, cũng chẳng đưa ngân lượng về cho chúng ta." Bắt đầu từ tháng trước, có tiểu nhị từ cửa hàng của Tiêu gia tìm đến nhà đưa ngân lượng, nói là ý của đại thiếu gia cùng thiếu nãi nãi.
Nàng cười nói:
"Thì ra hai người đã nhận được, quả thật Nghiễn Trạch không lừa gạt ta. Ta không thể chăm sóc hai người, người hãy dùng số bạc này, để nuôi thêm nhiều nha hoàn và sai vặt, thay ta chiếu cố hai người, ta cùng Nghiễn Trạch cũng có thể an tâm."
Lục Thành Đống nói:
"Chúng ta sao lại muốn lấy bạc của các ngươi." Hắn không muốn nhận phần tâm ý này của con rể, nhưng Tố Thu thì không như vậy, đã lấy chỗ tiền đó để bù vào những phần thiếu hụt trong nhà.
"Đây là hiếu tâm của ta và Nghiễn Trạch, ngài hãy cứ yên tâm nhận." Số tiền đó đối với trượng phu mà nói chỉ như trâu già mất cọng lâu, không đáng nói tới, nhưng đối với nhà mình thì có thể có cuộc sống tốt hơn rất nhiều.
"Ta và mẹ ngươi cứ lo mãi, sợ ngươi đưa bạc cho chúng ta, để mẹ chồng ngươi biết sẽ trách cứ ngươi. Nếu như vậy thì không phải là hai lão nhân gia chúng ta đã gây phiền toái cho ngươi hay sao. Chúng ta sống rất tốt, không cần ngươi hao tâm, trước tiên hãy quan tâm bản thân mình cho tốt."
Ký Mi mỉm cười:
"Ngài không cần lo lắng chuyện này, Nghiễn Trạch làm việc rất cẩn thận, huống hồ đây là việc bên ngoài, mẹ chồng ta chỉ lo việc trong nhà, nàng sao có thể biết được." Với lại nếu có xảy ra chuyện gì, cũng có Tiêu Nghiễn Trạch chống đỡ.
Lục Thành Đống thở dài:
"Tuy nói như vậy, chúng ta cũng không thể để ngươi lo cho suốt quãng đời còn lại. Ta và mẹ ngươi đã bàn bạc kĩ lưỡng, tốt nhất là vẫn nên tìm một đứa con nuôi."
"Chỉ là...... Lần trước biểu ca đã nói với mẹ, các ngươi cứ xem hắn như là con ruột, hắn sẽ chăm sóc các ngươi khi về già." Kỳ thật nàng cũng hiểu, chỉ sợ Nghiễn Trạch cùng mẹ mình chưa từng xem lời nói này là thật.
Lục Thành Đống cười nói:
"Ngươi cùng Nghiễn Trạch sao có thể phân tâm mà lo lắng hai bên, thế nên chúng ta sao có thể thật sự dựa vào các ngươi."
Ngẫm lại cũng đúng, chờ thêm một thời gian nữa, Nghiễn Trạch đối xử lãnh đạm với nàng, thì hắn sao có thể đối đãi thật tình với cha mẹ nàng:
"Ý của ngài với mẹ là.........."
"Ban đầu chúng ta cũng đã tính toán rất kĩ, đợi đến khi ngươi gả ra ngoài, sẽ tìm một nam hài tử về nuôi."
Lục Thành Đống nói:
"Gần đây đã phái người đi hỏi thăm, chỉ là nam hài tử mạnh khỏe cũng hiếm có, thế nên sẽ kiên nhẫn chờ đợi."
Ký Mi cảm thấy hài tử đem từ bên ngoài về nuôi sẽ chẳng bằng người cùng huyết thống:
"Cha, ta thật sự không có thúc thúc hay bá bá sao, họ hàng xa cũng không có sao?"
Lục Thành Đống cười khổ:
"Thật sự là không có." Cho nên hắn có thể dựa vào tự lực để cưới thiên kim con vợ cả Tiêu gia, quả thật không dễ dàng.
"...... Chuyện đó cũng chỉ có thể như vậy......"
Ký Mi nói:
"Chờ biểu ca trở về, để ta nói hắn hỏi thăm giúp, xem nhà ai có nhi tử muốn đưa ra ngoài nuôi, cho dù hắn không có nhiều biện pháp, nhưng cũng có thể giúp đỡ đôi phần."
Lục Thành Đống vui mừng cười nói:
"Vậy phiền hắn để tâm một chút đi."
Ký Mi nhớ lại chuyện sửa đường, cảm thấy thừa dịp lúc này Nghiễn Trạch còn đang thích mình, có lẽ có thể thử một chút:
"Cha, đường đi trong huyện nhà chúng ta, còn chưa được sửa sang lại. Để ta thử khuyên nhủ Nghiễn Trạch xem sao?"
"A, việc này vừa hay có một vị Thẩm công tử từ kinh thành đến, nghe nói tu sửa hết tất cả các con đường trong cả nước, vừa lúc đi ngang qua huyện nhà chúng ta, đã chi một ít tiền. Hơn nữa phú hộ ở địa phương cũng đã tự mình quyên góp, vậy là đủ rồi. Trước mắt, mùa đông đã tới, không thể sửa đường, đợi sang năm tiết trời ấm áp, liền khởi công."
"Thẩm công tử ở kinh thành?" Hình như nàng đã từng nghe qua dòng họ này.
"Không sai."
Ký Mi đang muốn đặt câu hỏi, liền nghe nha hoàn tới báo nói Đại lão gia đã trở lại, đang ở phòng khách chờ Lục đại nhân. Nàng nghe xong, cô đơn nói:
"Cha chồng trở về thật sớm, ngài đến gặp ngài ấy đi."
Lục Thành Đống đứng dậy nói:
"Tiện đường lại đây thăm ngươi, thấy ngươi không có vấn đề gì, ta an tâm rồi, hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Ký Mi để Kim Thúy đỡ mình, đi cùng phụ thân ra ngoài cửa. Nàng nói:
"Đáng tiếc Nghiễn Trạch không ở nhà, bằng không, buổi tối hắn còn có thể bồi ngài uống hai ly."
Lục Thành Đống đột nhiên thấy vui mừng:
"Ta nghe ngữ khí ngươi nói về biểu ca ngươi, thật giống như là người một nhà."
"Đúng không?" Nàng không nhận thấy được, bất quá phụ thân vừa nói, hình như có phần giống thật
Hai người vừa đi vừa nói cũng đã ra đến đường nhỏ, Lục Thành Đống phải đi gặp anh vợ hắn, Tiêu Phú Lâm, Ký Mi thì phải về viện mình, cứ như vậy mà tạm biệt. Ký Mi lưu luyến không rời, Lục Thành Đống cười nói:
"Đã gả chồng, tại sao còn giống như tiểu hài tử.
Đang cười nói, thấy Tiêu Phú Thanh đi tới, hắn để Kim Thúy đỡ nữ nhi trở về, đợi Tiêu Phú Thanh tới gần, cả hai cùng nhau chuẩn bị đi gặp Tiêu Phú Lâm.
Tiêu Phú Thanh cùng tỷ phu sóng vai mà đi, hỏi vài câu dạo đầu trước sau đó mới đi vào vấn đề chính:
"Tỷ phu, ngài mang đến hai tùy tùng, ta thấy trong đó có một kẻ tuổi còn rất nhỏ. Tuổi tác này, cũng nên tìm một công việc nào đó đứng đắn mà làm, làm nha dịch tùy tùng quả rất đáng tiếc." Kẻ làm nha dịch cũng không có gì tốt, đối mặt với án mạng như chơi, trong nhà có xảy ra chuyện gì không thể điều tra ra hung thủ, đều bị lão gia ra lệnh đánh rồi đuổi ra ngoài, cho nên bọn họ thường xuyên khập khiễng, nhe răng nhếch miệng xuất hiện ở trên phố, hơn nữa ba đời không được tham gia khoa cử.
"Người ngươi nói chắc là Mai Chi Hạng đi. Hắn không có thân thích dựa vào, làm nghề khác thì chẳng có tiền vốn, có thể tìm được việc làm chân sai vặt, hắn đã rất vừa lòng." Lục Thành Đống nói:
"Bất quá hắn rất hiểu chuyện, nếu không ta cũng sẽ không dẫn hắn ra ngoài làm việc."
Mai Chi Hạng, hướng chi mi. Tiêu Phú Thanh nghẹn khẩu khí:
"Thì ra lai lịch của hắn là như vậy. Ta thấy hắn so với người khác cũng không tệ, muốn mang hắn về phòng thu chi làm tiểu nhị."
Lục Thành Đống nói:
"Ta trở về sẽ hỏi ý hắn xem thế nào."
Làm tiểu nhị phòng thu chi rất có tiền đồ, làm tốt, có thể lên làm đại chưởng quầy, con cháu cũng không thiếu bạc tiêu xài, so với kẻ làm chân sai vặt, ba đời không được tham gia khoa cử, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cho nên Lục Thành Đống ngay tối hôm đó trở về đã hỏi ý kiến của cái kẻ được gọi là Mai Chi Hạng kia. Ai ngờ Mai Chi Hạng một mực lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu đến làm tiểu nhị Tiêu gia.
Lục Thành Đống đành phải thôi, ngày thứ hai nhìn thấy Tiêu Phú Thanh, mang câu trả lời của Mai Chi Hạng nói lại cho hắn. Tiêu Phú Thanh sớm đoán được điều này, hơi mang tiếc hận nói:
"Chính hắn không cần cơ hội này, không thể trách người khác.."
Hắn thấy Lục Thành Đống đã ngồi vào bên trong kiệu, lại kêu Thẩm Hướng Nghiêu ra một bên, thấp giọng nói:
"Mai Chi Hạng, lấy cái tên này cũng không tồi, không biết ngươi có thể sử dụng bao lâu. Hiện tại, ta vì thanh danh của Ký Mi, sẽ không để lộ ra ngoài, ngươi nhân lúc còn sớm hãy mau dẹp bỏ ý niệm đi, trở lại kinh thành. Nếu không, chỉ có ngươi chịu thiệt!"
Thẩm Hướng Nghiêu cảm thấy ủy khuất:
"Ta có làm cái gì tổn hại đến thanh danh của Lục Ký Mi sao? Ta chưa từng nhìn trộm khuê phòng, chưa từng có thư từ lén lút qua lại. Chỉ có Cửu gia ngài để lộ ra, người khác mới có thể biết."
Xác thật, ngày hôm qua Thẩm Hướng Nghiêu tuy rằng ở lại Tiêu gia, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác người, tựa hồ cũng không muốn đến gần Ký Mi. Chẳng lẽ thằng nhãi này chỉ là tự mình đắm chìm trong cảm giác ái mộ nữ tử? Tiêu Phú Thanh cười lạnh nói:
"Ta xem ngươi có thể thành thật được bao lâu!"
Lúc này, kiệu phu khởi kiệu, Thẩm Hướng Nghiêu không cùng Tiêu Phú Thanh nhiều lời, chạy nhanh đuổi theo cỗ kiệu, một đường đi theo bên cạnh Lục Thành Đống. Hắn đã có tính toán, Lục Thành Đống không có nhi tử, nếu Lục Thành Đống có thể thu hắn làm con nuôi, đến lúc đó một nửa người hắn cũng đã trở thành người của Lục gia, không lo không thể tiếp cận được Ký Mi!
Hắn không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm, chắc chắn sẽ tính toán lâu dài.
—
Tiêu Nghiễn Trạch không có ở nhà, Ký Mi trước sau như một cả ngày đều ngủ nướng.
Hôm nay, mặt trời đã lên cao cũng không tỉnh, thời tiết đầu thu, hiu quạnh, lạnh lẽo, ổ chăn tất nhiên là nơi tốt nhất, nơi nào cũng không thoải mái bằng nơi này. Nàng đang ở trong chăn ấm ngủ thoải mái, liền nghe Kim Thúy ở bên tai nàng vội la lên:
"Thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi, đại thiếu gia đã trở lại! Ngài mau tỉnh lại."
"...... Không vội...... Hắn trở về, sẽ đi thượng phòng thỉnh an trước...... Đã lâu mới trở về mà...." Ký Mi lười biếng nói.
"Nghe nói đã đến thượng phòng được một lúc, phỏng chừng sắp sửa về tới đây."
Kim Thúy thay thiếu nãi nãi sốt ruột, nàng không muốn một lúc nữa đại thiếu gia trở về sẽ phát hỏa với thiếu nãi nãi.
"Khi nào trở về thì hẵng nói......" Đang trong mộng đẹp, Ký Mi xoay người tiếp tục ngủ:
"Ngươi đừng lo lắng, ta có biện pháp để ứng phó hắn."
Nếu thiếu nãi nãi nói có biện pháp, khẳng định là có biện pháp, Kim Thúy liền không nói nữa, đắp chăn lại cho nàng, lui ra ngoài. Vì thế Ký Mi lại ngủ một giấc, qua nửa canh giờ, nghe Kim Thúy lần thứ hai nói:
"Không tốt, đại thiếu gia đã vào viện."
Ký Mi lúc này mới dụi dụi mắt, ngồi dậy, mới vừa mặc xong trung y, liền nghe thanh âm của trượng phu vang lên trên đỉnh đầu nàng:
"U a, ban ngày ban mặt mà chỉ biết ngủ ngủ ngủ! Ta đã trở về, ngươi cũng không chịu thay quần áo, chải tóc đàng hoàng, không có nửa điểm đứng đắn chờ ta." Tuy rằng hắn cũng thích bộ dáng không đứng đắn của nàng, nhưng một chút tôn trọng lễ phép đối với hắn nàng cũng cần phải có.
"......"
Lần ra đi này của hắn, lăn lộn hơn một tháng, thấy rất nhiều người, nói rất nhiều lời nói, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương Ký Mi. Hắn lòng nóng như lửa đốt gấp gáp trở về, phát hiện thê tử không muốn gặp mình, còn ngủ an ổn thoái mái trong ổ chăn. Hắn chỉ vô ngực nàng:
"Hay là do ngươi chờ không kịp, ta mới vừa trở về, đã muốn túm ta lên giường?"
"Không phải......"
Hắn thấy biểu tình nàng khổ sở, tưởng là nàng biết sai rồi, lập tức liền tha thứ cho nàng, ôm bả vai nàng cười tủm tỉm nói:
"Ngươi muốn túm ta, thì cho ngươi túm." Nói rồi đưa tay vào trong áo nàng sờ soạng.
Ký Mi cắn môi, khổ sở nói:
"Nghiễn Trạch, ta không phải cố ý làm lơ ngươi, nhiều ngày như vậy ta vẫn không ngủ được, vẫn luôn ngủ không tốt, cứ nhắm mắt lại là nghĩ đến mấy thứ đáng sợ. Cho đến ngày hôm qua, ngươi phái người trở về báo tin là đã sắp về đến nhà. Ta mới khó có được một giấc ngủ yên, nào ngờ mệt quá nên ngủ quên, đến lúc ngươi về tới nơi cũng không biết."
Hắn tò mò hỏi:
"Làm sao vậy, buổi tối vì cái gì không ngủ được? Nga, có phải là ta không ở nhà, nên cảm thấy trống vắng?" Nói xong, tay liền đưa vào trong áo nàng sờ soạng:
"Không phải ta đã trở lại hay sao, ta đây sẽ nhanh chóng giúp thê tử bớt lạnh lẽo.
Ký Mi không khỏi bội phục trượng phu, sau khi hắn vào nhà nói với nàng tổng cộng không được mấy câu, nhưng câu nào cũng đều hướng tới sắc dục. Nàng lắc đầu nói:
"Không phải cái này, là sợ cái khác cơ. Ta đã gặp ác mộng hơn nửa tháng."
Nghe xong câu này, móng vuốt hắn cũng chỉ dừng lại ở mức vuốt ve da thịt nàng:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi đừng ấp úng."
"Ngươi đi không bao lâu, nhà chúng ta liền đi lên chùa dâng hương. Trong lúc ta ngồi trong phòng nghỉ của mình chờ ăn cơm chay, thì có người ném tổ ong vào cửa phòng, ong mật chui vào trong phòng, thiếu chút nữa cắn đến ta. Ngươi cũng biết, ta nhìn không thấy, chỉ nghe được chúng nó ong ong ong bay loạn, dọa ta sợ đến mức khóc cũng không khóc được."
Nghiễn Trạch sửng sốt, tức giận nói:
"Ai làm, lúc trở về có tra xét không?"
Nàng ôm lấy hắn, kể ra đầy bụng ủy khuất:
"Ta cũng muốn tra lắm, nhưng ta tìm đâu ra người muốn giúp ta. Trừ Kim Thúy ra, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, ta đi hỏi, các nàng tất nhiên sẽ không nói. Chỉ có thể tìm những người bị sợ hãi, hỏi dò nghi vấn trong lòng."
Cho nên, chỉ có ngươi mới có thể tra ra.
Quả nhiên, hắn vuốt bả vai trơn bóng của nàng, hứa hẹn nói:
"Đừng sợ, đừng sợ, có ta đây. Ta nhất định sẽ bắt được kẻ ác đến đây." Thì ra thê tử là bị kinh hách, mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng nên không được nghỉ ngơi tốt, mới không dậy đón hắn. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt đã bình thường trở lại, còn cảm thấy nàng đáng thương, không khỏi thương tiếc nói:
" Đã khổ cho ngươi."
"...... Ngươi vừa trở về, ta đã cáo trạng có phải không được tốt hay không?"
Nghiên Trạch cười nói:
"Nào có tốt với không tốt? Ngươi nói như vậy không phải cáo trạng, chẳng lẽ bị ủy khuất, còn muốn giữ ở trong lòng sao? Mấy ngày này ta không có ở nhà, trừ chuyện này ra, còn ai khiến ngươi tức giận không?"
"Không có." Nàng ôm trượng phu, khẽ lắc đầu:
"Chỉ là ban đêm bị sợ hãi, mà lại không có ngươi ở bên cạnh, nên thập phần gian nan."
"Ta cũng gian nan, tưởng tượng đến những ngày ôm ngươi trong ngực, ta liền hận không thể lắp cánh bay về." Nói xong, hô hấp càng ngày càng dồn dập:
"Mi Nhi, ngươi có biết ta nhớ ngươi lắm không?"
"......" Nhớ nàng, hay là muốn nàng?
Lúc này, hắn nói giọng khàn khàn:
"...... Mi Nhi, ta muốn ngươi."
Ai, quả nhiên là vế sau.
Nghiễn Trạch ôm nàng ngã ở trên giường, đột nhiên nhớ tới lần đó ở nhà nhạc phụ, hắn cũng nhịn rất vất vả, lại phát hiện thê tử tới quỳ thủy. Hiện giờ tình hình tương tự, không khỏi lộp bộp trong lòng một cái. Cúi người hỏi nàng:
"Ngươi...... Không phải...... Tới quỳ thủy đấy chứ?"
Nàng nói: "Mới đi."
Nghiễn Trạch như vớ được cục băng trong lò than, hôn nàng đến mức phát ra tiếng động, trong miệng liên tục gọi nàng Mi Nhi Mi Nhi. Ký Mi bị hắn làm cho có chút đau, nhìn hắn gấp gáp như vậy, nhịn không được khó hiểu hỏi:
"Đi đường nhịn vất vả đến vậy sao? Ngươi lại không phải người xuất gia không được phép chạm vào nữ tử."
Hắn sói đói thấy thịt, đầu óc sớm không còn minh mẫn, không cẩn thận đem lời thật lòng nói ra:
"Đừng nói nữa, vốn dĩ có một lần thiếu chút nữa đã thành, kết quả nữ nhân kia dùng chân nhỏ chạm vào nơi đó của ta, tự cho là phong tình, lúc đó ta ghê tởm đến mức không thể làm tiếp được....."
Nàng không hiểu tại sao:
"Ghê tởm cái gì mà đến mức không thể làm tiếp?"
"Không có gì!" Nghiễn Trạch kéo trung y nàng ra, ném hết xuống giường.
Nàng cười nói:
"Nha, mới vừa mặc vào, ngươi lại cởi ra." Hai tay ngực, xoay người úp mặt xuống giường, không cho hắn thấy. Bỗng nhiên, nàng phát hiện có điểm không thích hợp, thời điểm nàng quay người xuống, tựa hồ so với lúc đối diện Tiêu Nghiễn Trạch có chút tối sầm đi.
Tuy rằng vẫn là không nhìn thấy được cái gì, nhưng hình như đôi mắt của nàng, đã mơ hồ cảm nhận được một chút ánh sáng.