Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 40




Editor: Vân Uyên

Ký Mi bị kinh hách, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nắm chặt khăn tay, thở mạnh liên tục. Nàng không ngừng nói trong lòng là mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, bình thường đều phải như vậy, lúc không sợ hãi thì muốn làm bộ sợ hãi, lúc thật sự sợ hãi thì lại không biểu hiện ra ngoài.

Một lát sau, Chu thị đến hỏi thăm Ký Mi, nói lời an ủi nhưng thật ra chính là uy hiếp:

"Hôm nay mọi người trong nhà cùng nhau đến dâng hương, người khác cũng bị kinh hách, không chỉ có một mình ngươi sợ hãi. Một lát nữa sẽ ăn cơm chay, chúng ta biết ngươi bị dọa đến mức sợ hãi, nhưng vẫn phải ăn đúng giờ như cũ."

Chu thị đã nói đến mức này, thì Ký Mi còn lời gì để nói nữa đâu, may mắn nàng đã sớm thu lại nước mắt, lúc này nghe bà bà nói, có thể miễn cưỡng tươi cười:

"Ngài đừng lo lắng, ta sớm đã không còn sợ hãi, để Kim Thúy búi tóc cho ta xong, sẽ đi qua dùng cơm chay."

Chu thị lộ ra nét tươi cười, nhưng tựa như là cố ý khiến Ký Mi khó chịu, cười nói:

"Còn không phải vậy sao, Nghiễn Trạch không có ở đây, ngươi cần gì phải rớt nước mắt vàng ngọc."

Kim Thúy âm thầm nhíu mày, biểu hiện quá rõ ràng. Chờ Chu thị đi rồi, tức giận bất bình thay thiếu nãi nãi:

"Thật là, tại sao có thể nói ra những lời như vậy chứ. Cứ như là người chỉ giả bộ sợ hãi cho đại thiếu gia nhìn vậy."

Ký Mi cười khổ nói:

"Không còn cách nào khác, ta vẫn luôn không được mợ thích mà." Lúc này trong lòng lại có tính toán khác.

"Hừ, hóa ra tổ ong vò vẽ kia không bị ném ở trước cửa phòng các nàng. Rõ ràng có người cố tình phá rối, hỏi cũng không thèm hỏi một câu. Tuy rằng hiện tại chúng ta không bị gì, nhưng ong có thể đốt chết người. Vậy mà còn không truy cứu, cứ thế cho qua."

Nghe Kim Thúy nói, trong đầu Ký Mi đã bắt đầu có suy nghĩ, tuy rằng sớm biết bà bà không để tâm đến nàng, nhưng ngay cả đến an nguy của nàng cũng không thèm đếm xỉa, trong tâm không khỏi lạnh đi, nàng thổn thức nói:

"Có lẽ sau khi ta sinh hạ cháu trai, thân phận của ta đã thành mẫu thân của đích tôn, lúc đó chắc sẽ liếc mắt đến ta một cái."

Kim Thúy lấy lược để sửa sang lại búi tóc cho thiếu nãi nãi, bất mãn hừ hừ:

"May mắn vừa rồi có bằng hữu của Cửu gia lại đây giúp đỡ, nếu không có thể đã xảy ra phiền toái."

Ký Mi cảm thấy kì quái:

"Bằng hữu của cậu? Hắn lên núi dâng hương còn mang theo bằng hữu hay sao?"

"Thẩm công tử không lên núi cùng Cửu gia, hắn là em vợ của Về công tử. Vị Về công tử kia, ngài không nhớ rõ sao? Lúc chúng ta ra khỏi đại điện có gặp họ."

"A, có nhớ." Ký Mi vẫn còn chỗ khó hiểu:

".......Ta cảm thấy ngữ điệu của cậu nói chuyện với hắn có chút kì quái, có vẻ không quá quen thuộc."

"Không cần quan tâm là có quen hay không, tóm lại là đã cứu chúng ta một mạng." Kim Thúy hận cắn răng:

"Nếu để ta biết được là ai chơi xấu ở sau lưng, ta sẽ không thể không ném cả tổ ong vò vẽ vào miệng nàng."

"Đại khái là người không vừa mắt ta đi." Ký Mi bất đắc dĩ thở dài:

"AI, cũng không biết là ta làm sai cái gì, người thấy ta không vừa mắt đúng là không ít."

Ký Mi đã sửa sang lại dung nhan xong, liền đi ra ngoài tìm bà bà cùng nhau dùng cơm chay. Một lần nữa nàng lại cảm giác được sự bất tiện của mắt mù, nàng không thể nhìn biểu tình trên mặt của người khác, thế nên không thể nhìn biểu tình mà đoán ý nghĩ để phỏng đoán hung thủ.

- --

Sau khi quyên tiền xong, tất cả mọi người trong Tiêu gia đều dọn dẹp lên đường hồi phủ. Chờ đến lúc Ký Mi lên xe, bỗng nhiên nghe được bên tai tiếng cậu hỏi nàng:

"Mới vừa rồi đã bị sợ hãi, hiện tại cảm thấy thế nào?"

Nàng lắc đầu nói: "Đã không còn sợ nữa."

"....Vị Thẩm công tử kia lúc giúp các ngươi đuổi ong, có nói cái gì với ngươi không?"

Ký Mi nghĩ một hồi nói:

"Lúc ấy ta quá sợ hãi, không nhớ rõ hắn nói cái gì. Làm sao vậy? Thẩm công tử có nói cái gì quan trọng sao?"

Tiêu Phú Thanh không dám hỏi lại, chỉ sợ cháu gái vốn dĩ xem Thẩm công tử là một người râu ria không đáng quan tâm mà tại hắn hỏi nhiều thành ra nàng lại lưu tâm:

"Không có gì, mau lên xe đi, về nhà nên gặp đại phu tiếp tục chữa mắt."

Ký Mi nghe lời gật đầu, quay người lên xe.

Sau khi về đến Tiêu gia, tất cả mọi người đều đến chỗ lão thái thái, sau đó mới tập trung ở chính phòng, cho đến lúc bà bà Chu thị cho phép những người râu ria như nàng rời đi, Kim Thúy mới tiến lên đỡ Ký Mi trở về viện mình.

Kim Thúy giúp nàng đấm chân xoa vai, nàng mệt mỏi nói:

"Chân ta không bó còn cảm thấy khó chịu như vậy, thật không thể hiểu nổi bà bà với các thím khó chịu đến mức nào a."

"Ai bảo các nàng thích làm mỹ nhân bó chân."

Ký Mi nhíu mày liễu nói:

".......Có chuyện này rất kì quái. Đã lâu rồi Nghiễn Trạch không chế nhạo ta việc chân không bó."

Kim Thúy đắc ý nói: "Là do sợ ngài thương tâm nên mới không nói."

"Ta cảm thấy không phải như vậy......" Ký Mi vuốt cằm nói.

Ngưng một lúc lâu, bỗng nhiên nàng phấn khích nói:

"Mặc kệ hắn đi. Vốn dĩ hắn đã rất khó nắm bắt rồi." Nói xong ngã người lên giường, trầm tư một lát, lại sửa lại lời nói:

"Không, hắn không khó nắm bắt, hắn là loại người có mới nới cũ."

Kim Thúy muốn phụ họa cũng không thể, mà phủ định cũng không thể, đành phải im lặng tiếp tục đấm chân giúp thiếu nãi nãi. Một lát sau, nàng không nghe được tiếng của thiếu nãi nãi nữa, liền thò người nhìn lên, thấy thiếu nãi nãi đã ngủ.



Trượng phu không có ở nhà, nàng xem những ngày này coi như là "luyện tập" trước. Trước tiên nếm trải một chút tư vị mất đi sự yêu thích của trượng phu, phòng không gối chiếc. So với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều, có ăn có uống, buổi tối lại có thể độc chiếm cả một cái giường lớn.

Chỉ là đôi mắt của nàng vẫn không thể nhìn thấy như cũ. Ký Mi không dám hi vọng vào y thuật của đối phương quá nhiều, cuối cùng thì cũng là hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Mỗi lần đại phu chữa mắt cho nàng trừ đại nha hoàn ra thì ở bên cạnh còn có hai ma ma lớn tuổi bồi. Lâu lâu cậu nàng cũng ở một bên quan sát, cũng rất giống nàng, luôn luôn im lặng, không bao giờ truy hỏi đại phu, tất cả đều do hắn định đoạt.

Một hôm, Phương đại phu đổi thuốc mới cho nàng, Ký Mi để Kim Thúy nhận thuốc xong. Nàng chống bàn đứng lên muốn đi, liền nghe cậu đột nhiên hỏi một câu:

"Ngươi hận Nghiễn Trạch sao?"

Hỏi vấn đề như vậy, kêu nàng phải trả lời làm sao cho tốt đây?

"Ta......"

"Những người khác đều đã đi hết rồi, chỉ có ta, ngươi và Kim Thúy ở chỗ này.

Ký Mi khó khăn nói:

"Lúc ấy tuổi còn nhỏ, ta còn chưa biết hận. Bây giờ đã trưởng thành, biết hiểu chuyện, có hận cũng vô dụng, ta chưa từng nghĩ là sẽ hận hắn, gả cho một người mà mình hận thấu xương, chỉ càng thêm thống khổ."

Nàng nói xong lời này, có chút ngượng ngùng:

"Cậu, có phải ta trả lời quá trắng trợn rồi không?"

"Không..... Ngươi trả lời rất tốt. Tiêu Phú Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

Cho nên tên Thẩm Hướng Nghiêu kia, căn bản không có chỗ đứng. Ký Mi không hận biểu ca nàng, lại sinh hoạt cùng hắn rất tốt, không thống khổ.

Tiêu Phú Thanh lúc này bỗng phát hiện ra nha hoàn của Ký Mi có lời muốn nói, lông mày nhăn lại, mặt đen đi, giống như một kẻ cực kì bất mãn.

Ở chỗ Ký Mi hỏi chuyện thì không dễ dàng, để tìm một ngày khác. Giữa lúc đang ngủ trưa, phái người đưa Kim Thúy vào thư phòng của mình hỏi chuyện.

Tiêu Phú Thanh đem hộp bánh hoa quế đẩy đến trước mặt nàng:

"Nhạ, cho ngươi, ăn đi."

Kim Thúy không dám hành động thiếu suy nghĩ:

"Cửu gia...... Ngài đây là......"

"Không có gì, chỉ là muốn tìm ngươi hỏi vài chuyện, ngươi cứ từ từ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Cửu gia không phải người ngoài, Kim Thúy không còn đề phòng, cầm miếng bánh đặt vô miệng nhai:

"Ngài muốn hỏi cái gì?"

"Mấy ngày đại thiếu gia không có ở nhà, thiếu nãi nãi sinh hoạt thế nào?"

"Ăn uống đầy đủ, sinh hoạt rất tốt a."

"Vậy thời điểm đại thiếu gia còn ở nhà?"

"...... Cũng rất tốt."

Tiêu Phú Thanh nhướng mày:

"Nghe ngữ khí của ngươi, ta cảm thấy không thật sự tốt."

Nàng không khỏi nghiền ngẫm ý tứ của Cửu gia, nếu Cửu gia muốn nghe lời hay, phòng chừng cũng sẽ không gọi nàng tới nơi này, chẳng lẽ vì thay thiếu nãi nãi giải quyết bất bình, cho nàng một cơ hội cáo trạng Tiêu Nghiễn Trạch? Kim Thúy mắt to xoay chuyển nhanh như chớp:

"Đại thiếu gia đối với chi phí ăn mặc cũng để thiếu nãi nãi thua thiệt ai, chính là thích......"

Ngữ khí Tiêu Phú Thanh rất nhẹ:

"Thích cái gì?"

"Thích hoài nghi thiếu nãi nãi." Kim Thúy nhớ rất rõ tên hỗn trướng Tiêu Nghiễn Trạch đã hoài nghi điều gì:

"Hắn đã từng hoài nghi thiếu nãi nãi cùng ta....... cùng ta quan hệ vượt mức chủ tớ. Khiến thiếu nãi nãi bệnh nặng một trận." Sau khi nói ra, nàng cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.

Trí tưởng tượng của Tiêu Phú Thanh có hạn:

"Quan hệ vượt qua mức chủ tớ?" Chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc đến mức há mồm.

Đầu óc của cháu trai hắn có bệnh sao?! Tại sao có thể có ý nghĩ như vậy.

Kim Thúy nhìn Cửu gia, biểu tình ngưng trọng, không khỏi gật đầu:

"Đúng vậy, đại thiếu gia cho là như vậy. Khiến thiếu nãi nãi khóc lóc bệnh nặng một trận."

Tiêu Phú Thanh tức giận cắn chặt răng, thằng nhãi này thật không còn cách nào cứu chữa, đến mức có thể hoài nghi thê tử mù của mình dan díu cùng tỳ nữ. Ở trong mắt hắn còn có mối quan hệ nào không thể hoài nghi hay không?Tiêu Phú Thanh không còn lời nào để nói, cũng không biết nên bình luận cháu trai mình như thế nào cho vừa.

Kim Thúy nuốt xuống miếng điêm tâm:

"Cửu gia, ngài còn có chuyện gì muốn hỏi ta hay không? Ta còn phải trở về hầu hạ thiếu nãi nãi."

Tiêu Phú Thanh nói:

"Ngươi chậm đã, đại thiếu gia vẫn luôn nghi thần nghi quỷ như vậy hay sao?"

Nàng bắt lấy cơ hội cáo trạng cuối cùng:

"Không phải như thế. Sau khi thành hôn một tháng, hắn chỉ trở về có hơn ba lần, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì vậy sẽ không hoài nghi thiếu nãi nãi."

Tiêu Phú Thanh liên tục khiếp sợ:

"Hắn là cái loại người như vậy sao?"

Kim Thúy gãi gãi miệng, trịnh trọng gật đầu:

"Bất quá, đại thiếu gia có thể là bởi vì có việc bận, nên ngay sau ngày thành hôn hắn cũng không có ở nhà, sáng hôm cô dâu mới đến bái kiến mẹ chồng, hắn cũng không ở đó."

Tiêu Phú Thanh cho rằng Nghiễn Trạch hoài nghi Ký Mi dan díu cùng Kim Thúy đã là quá lắm rồi, ai ngờ tới trước đó hắn còn làm chuyện quá phận như vậy. Tiêu Phú Thanh chép chép miệng, không còn lời nào để nói.

"Cửu gia...... Ta đây lui xuống?"

Tiêu Phú Thanh như vừa tỉnh mộng:

"Đi đi, đi đi, chiếu cố thiếu nãi nãi nhà ngươi cho tốt." Đợi Kim Thúy đi rồi, mới nhớ đến Tiêu Nghiễn Trạch, không khỏi lắc đầu liên tục, mấy ngày trước thấy hắn đưa Ký Mi đi tản bộ trong vườn, còn tưởng rằng hắn đổi tính, kỳ thật bản tính hắn từ nhỏ đến lớn đều không đổi, vẫn luôn hỗn trướng như vậy.

Lại không khỏi nhớ tới Thẩm Hướng Nghiêu, nghe nói huynh đệ Thẩm gia mới khai trương một tửu lâu ở trong thành, ỷ vào việc có thân thích với Tri phủ, mỗi ngày đều đón rất nhiều khách quý, hốt biết bao nhiêu bạc. Lúc trước chính miệng Thẩm Hướng Chiêu nói muốn đến Túc Thành du ngoạn giải sầu, kết quả lại là bỏ tiền mở ra một Tửu lâu, ở lại Túc Thành mấy ngày không chịu đi, không khó để đoán ra tâm tư phía sau.

Hừ, chẳng lẽ Thẩm Hướng Nghiêu cảm thấy ở lại Túc thành thì sẽ có cơ hội sao? Sau khi Ký Mi đại hôn, cửa viện còn hiếm khi bước ra, nói gì đến cửa chính, để cho các ngươi kiễng chân chờ đến mỏi mòn đi, chỉ sợ cũng khó mà gặp được.

Nếu không sai biệt lắm thì cháu trai hắn đã rời nhà được một tháng, phỏng chừng mấy ngày nữa có thể sẽ về đến nhà.

Mới vừa nghe Kim Thúy nói xong, ấn tượng của Tiêu Phú Thanh về cháu trai lại kém đi vài phần, bên ngoài có người mơ ước được gặp mặt Ký Mi, quyết không thể để Nghiễn Trạch biết được nửa điểm, ngay cả nữ tỳ với thê tử hắn còn nghi ngờ được, thì không biết hắn sẽ nghĩ ra loại sự tình gì giữa Ký Mi và Thẩm công tử.

Cuối cùng thì cũng chỉ có Ký Mi khổ sở chịu oan.

Đang ngồi tính toán, thì có nha hoàn tới báo là Tam cô gia tới, Đại lão gia gọi hắn qua đấy.

Tam cô gia trong miệng nha hoàn chính là phụ thân Ký Mi Lục Thành Đống.

Vị tỷ phu này của hắn cũng không qua lại với Tiêu gia, bao nhiêu năm rồi vẫn luôn làm tốt chức quan của mình, tự mình nhận bổng lộc lo cho cuộc sống gia đình. Tiêu Phú Thanh nghe nói tỷ phu đến thăm thiếu nãi nãi, liền đi thẳng đến viện của lão nhân gia, trên đường đi hai người chạm mặt. Hai bọn họ cũng hay có thư từ qua lại, không còn xa lạ gì. Từ chỗ lão thái thái đi ra, Tiêu Phú Thanh đưa tỷ phu đến thư phòng nói chuyện, hàn huyên được đôi ba câu, hắn biết được vì tỷ phu tiện đường đi công tác nên ghé qua thăm lão thái thái cùng Ký Mi.

Nhân lúc Tiêu Phú Lâm ra ngoài làm việc, không có ở nhà, Tiêu Phú Thanh tự mình chiêu đãi tỷ phu, hắn phân phó người đi tìm một gian phòng trống, để tỷ phu có thể nghỉ lại buổi tối. Hỏi xem tỷ phu mang theo mấy tùy tùng, Lục Thành Đống luôn luôn đơn giản, nói chỉ dẫn theo hai tùy tùng.

Lúc này Kim Thúy đưa Ký Mi đến, Tiêu Phú Thanh để hai cha con họ có thời gian riêng tư, mượn cớ có việc cần giải quyết nên phải rời đi.

Hắn ra đến sân, thấy người hầu Tiêu gia dẫn theo hai nam thiếu niên đi về hướng sương phòng, trong đó có một nam tử trông vô cùng quen mắt, nhất thời Tiêu Phú Thanh toát ra một thân mồ hôi lạnh.Hắn đi theo ba người đến chỗ sương phòng. Chờ người hầu của Tiêu gia ra khỏi phòng, hắn đẩy cửa đi vào.

Hai người kia đang sửa sang lại đệm giường, thấy Tiêu Phú Thanh, một vị trong đó chắp tay thi lễ báo gia môn:

"Chúng ta là tùy tùng của tri huyện."

Người kia cũng chắp tay thi lễ theo nhưng không nói chuyện.

"Ta biết các ngươi là người của tỷ phu." Tiêu Phú Thanh mặt lạnh nói chuyện với vị kia:

"Ngươi theo ta ra đây, ta đưa ngươi đi tìm quản sự lấy về mấy cái đệm gối mới để dùng."

Nói xong liền quay người rời đi, thấy người kia còn bất động, càng thêm lạnh lùng nói:

"Mau theo ta."

Người thiếu niên kia cúi đầu theo Tiêu Phú Thanh ra cửa, hai người đi đến một góc yên lặng. Tiêu Phú Thanh đột nhiên dừng chân, quay đầu lại cười lạnh nói:

"Thẩm công tử, ta không thể không lau lại mắt mà nhìn ngươi. Không muốn làm một công tử phú quý, lại chạy đến đây làm tùy tùng? Ngươi tính toán cái gì, trong lòng ta và ngươi đều rất rõ ràng."

"...... Ngài nhận sai người rồi. Ta không phải Thẩm công tử gì gì đó."

Tiêu Phú Thanh nói:

"Có tin ta gọi người của ngươi tới đây để xác nhận ngươi là Thẩm công tử hay không?"

"Ngài có thể tìm được một trăm người xác nhận ta là Thẩm công tử, thì ta có thể tìm được một trăm linh một người chứng minh ta không phải." Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Phú Thanh một cái.

Tiêu Phú Thanh mím môi, cười lạnh một tiếng:

"Ta bỗng nhiên bắt đầu bội phục ngươi, không ngờ ngươi có thể nghĩ ra cách chạy đến bên người phụ thân Ký Mi làm sai vặt."

Thẩm Hướng Nghiêu cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: "Chơi vậy không được hay sao?"

Tiêu Phú Thanh banh mặt nói:

"Trừ ngươi ra thì chẳng ai cảm thấy đây là trò chơi cả! Đường tỷ với đại ca ngươi có biết ngươi hồ nháo như vậy hay không?"

Thẩm Hướng Nghiêu nói:

"Tất cả mọi thương nhân đều muốn trục lợi, có tiền ở đó, tất nhiên sẽ nghĩ cách kinh doanh, mang lời về nhét túi mình. Như ngài thì trục danh, từ sớm đã chăm chỉ đèn sách, nhờ vậy mà được bảng vàng đề tên, mà ta......" ( ý chàng ấy là ai cũng muốn trang thủ thời cơ để đạt được cái mình mong muốn, anh đây cũng chỉ đang tranh thủ thời cơ mà thôi.)

"Đừng có giảo biện nữa, cho dù là giai nhân, nhưng đây là hoa đã có chủ."

Thẩm Hướng Nghiêu ngửa đầu:

"Ta biết. Ta không thể thân cận nàng, nhưng ít ra có thể làm một chút chuyện trong khả năng cho phép, như là chiếu cố hai vị song thân của nàng không có nhi tử bên cạnh, ngày thường thay họ làm một số việc, lúc nhàn hạ giúp họ quét tước đình viện."

"Càn quấy!" Tiêu Phú Thanh nói:

"Ta tức giận với ngươi cũng vô nghĩa, hiện tại ta cho người đến báo với ca ca ngươi, để hắn đến mang ngươi trở về."

Thẩm Hướng Nghiêu nói:

"Ta làm sai chỗ nào? Ta tự mình chịu khổ, chịu tội. Không dây dưa với bất kì kẻ nào, Tiêu hàn lâm, ngươi vì cái gì lại muốn gây phiền toán đến cho ta? Ta chỉ muốn yên lặng chiếu cố vợ chồng tri huyện một thời gian rồi sẽ trở về kinh thành, ngươi lại muốn tìm ca ca ta, đẩy ta vào chỗ chết......." Nói xong, ánh mắt vô cùng ai oán nhìn Tiêu Phú Thanh.

Tiêu Phú Thanh cười lạnh:

"Vậy ngươi cứ tiếp tục chiếu cố đi, để ta xem ngươi kiên trì được bao lâu, chỉ sợ là một chốc bốc đồng."

Thẩm Hướng Nghiêu thầm nghĩ, nếu ngài mắc bệnh tương tư như ta, thì có thể biết ta kiên trì được bao lâu.

Editor: Mùng 1 lì xì mọi người 2 chương ^^