Lúc Nghiễn Trạch cầm thư của đệ đệ đi ra, người của nhị môn đã đến hối thúc mau đi phân phó người mang thư vào kinh, lúc sau trở về thượng phòng cùng phụ thân và các bá bá bàn chuyện của lão thái thái. Hắn thấy biểu tình của các trưởng bối ngưng trọng, nghĩ thầm lần này lão thái thái thật sự không qua nổi. Nên trước khi lập thu phải kêu hết con cháu về.
Tiêu Phú Lâm làm trưởng tử, tạm thời gác lại mọi việc bên ngoài, một lòng chiếu cố mẹ cả, cho nên mọi việc bên ngoài toàn giao cho nhi tử Nghiễn Trạch chuẩn bị, Nghiễn Trạch chờ ở cửa viện lão thái thái, vừa lộ ra cái mặt tỏ vẻ quan tâm, đã bị đuổi đi, chỉ chừa lại mấy thúc thúc và thẩm thẩm của hắn ở lại.
Nghiễn Trạch nghĩ thầm thê tử chắc chắn còn không biết bệnh tình của lão thái thái, so với việc biết chuyện từ trong miệng người khác không bằng chính mình nói cho nàng biết, nàng có muốn khóc cũng chỉ có thể khóc trong lòng ngực hắn. Xoay người trở về sân, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, liền nghe bên trong có người nói chuyện, hắn tò mò nhìn vào, liền thấy thê tử ngồi trên giường, chưa mặc quần áo, vẫn trần như nhộng, đang cùng Kim Thúy nói cái gì đấy, nàng tươi cười đầy mặt, rất là vui vẻ. Mà Kim Thúy cũng nhếch miệng cười, trong tay cầm một cái yếm, đang cúi người giúp Ký Mi mặc.
Nghiễn Trạch không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, trong ngực không thoải mái, thật mạnh ho khan một tiếng, Kim Thúy gặp lại lần này thế nhưng gọi Tiêu Nghiễn Trạch là đại thiếu gia, vừa chào hỏi xong liền muốn tiếp tục giúp thiếu nãi nãi mặc yếm, Ký Mi nghiêng đầu về hướng cửa cười nói:
"Nghiễn Trạch, ngươi đã trở lại?" Sau đó rất phối hợp hơi hơi nghiêng người, để Kim Thúy mặc yếm cho nàng.
"Được rồi Kim Thúy, nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Hắn bỗng nhiên hối hận ngày hôm qua bỏ qua cho kẻ mập mạp này, lúc Kim Thúy đi ngang qua hắn, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái.
Tiêu Nghiễn Trạch ngồi bên người thê tử oán trách nói:
"Ngươi không thể tự mình mặc hay sao? Một hai cứ phải có người hầu hạ!"
"......" Ký Mi nhớ rõ thời điểm hắn rời đi vào buổi sáng còn hôn trộm lên môi nàng, như thế nào vừa đi ra ngoài một lúc, trở về liền biến thành như vậy. Nàng nhỏ giọng biện giải:
" Để người khác giúp ta mặc sẽ nhanh hơn một chút...... Trước giờ vẫn luôn là Kim Thúy giúp ta, ta không bao giờ sai những người khác."
Hắn thấy nàng biểu tình cô đơn, lại mềm lòng:
"Thôi thôi, các ngươi muốn mặc như thế nào thì mặc như thế ấy, được chưa? " Tuy nói như thế, nhưng trong lòng vẫn có chỗ nào đó không thoải mái.
Ký Mi quan tâm hỏi hắn:
"Nghiễn Trạch, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không vừa rồi gặp chuyện không vui? "
Nàng ôn tồn quan tâm, nên Tiêu Nghiễn Trạch cũng nuốt xuống một bụng khí nói:
"Vừa rồi cha kêu ta qua đó, nói bệnh tình lão thái thái không được tốt, sai ta viết thư gọi Cửu thúc trở về một chuyến."
Trong lòng Ký Mi lộp bộp một tiếng, lo lắng nói:
"Đã nghiêm trọng đến mức phải gọi Cửu thúc trở về? Chẳng phải là......"
Hắn ôm lấy nàng, ôn nhu an ủi nói:
"Biết ngươi lo lắng cho lão nhân gia, ta mới cố ý trở về nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng quá thương tâm khổ sở, qua mấy ngày nữa lão thái thái khỏe lại rồi thì ngươi lại suy sụp."
"Ngày hôm qua, ta đi bồi ngài nói chuyện, ngài còn rất khỏe mạnh, như thế nào qua một đêm liền......" Lão thái thái là trưởng bối quan tâm nàng nhất trong nhà, không nghĩ tới nàng lại sắp phải xa lão thái thái.
Nghiễn Trạch nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng:
"Ngươi làm sao biết được hôm qua ngài vẫn còn khỏe mạnh, ngài có tiều tụy thì ngươi cũng không nhìn thấy."
Nói xong, thấy thê tử không lên tiếng, ý thức được chính mình nói quá lời, khiến nàng thương tâm, liền chuyển lời dỗ dành nàng:
"Tóm lại, cha mẹ cùng các thím đều đã tú trực hết ở bên đấy, ngươi không tiện cũng đừng đi qua, có tin tức gì, ta sẽ nói cho ngươi."
Đôi mắt không tốt, thật sự là không tiện để đi qua, nàng nhẹ nhàng gật đầu: " Vâng "
Nghiễn Trạch đặt một nụ hôn lên môi nàng, ôn nhu nói:
"Ta hôm nay có rất nhiều việc phải làm, tranh thủ một chút để trở về bồi ngươi, giờ ta phải đi, ở nhà kiên nhẫn chờ ta." Ôm nàng nói lời âu yếm một lúc rồi mới rời đi.
Hắn ra cửa, chuyện thứ nhất cần làm chính là gọi quản sự bà tử quản lí Họa Nhi lại đây lãnh người, dù sao cũng là người ngủ cùng giường mấy năm, Nghiễn Trạch phân phó bỏ thêm vào bao của nàng hai mươi lượng bạc, còn Xuân Anh, thì không có đãi ngộ này, trực tiếp đuổi ra ngoài. Sau khi liên tiếp đuổi hai nha hoàn, Tiêu Nghiễn Trạch nghĩ hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, phân phó Thiên Đông đi nói cho Cẩm Châu, nói hắn về sau sẽ không trở lại nơi đấy, nàng muốn đi nơi nào thì đi đi.
Họa Nhi dù sao cũng mới phạm lỗi lớn gần đây. Nghiễn Trạch nhất thời còn luyến tiếc nàng, tạm thời lưu lại, đợi mấy ngày nữa sẽ đi xem nàng, thử gặp nàng thêm một lần xem có còn liên tưởng đến cặp chân dị dạng kia nữa hay không, nếu như vẫn không thể khống chế sự chán ghét, lúc ấy đuổi đi cũng không muộn.
Xử lí xong mọi chuyện rắc rối, Nghiễn Trạch cảm giác như cát bụi trên người mình cũng được gột rửa, một thân thoải mái thanh tân, tinh thần phấn chấn chuẩn bị ra cửa. Ở giữa hành lang gấp khúc đi ra ngoài, ở chỗ ngoặt, bỗng nhiên đụng vào một cái nha hoàn, nha hoàn kia trong lòng ngực ôm cái tráp, tựa hồ là vì bảo hộ cái tráp, nên người bị ngã nhưng tráp còn an ổn ôm trong ngực.
Nha hoàn kia vừa thấy là đại thiếu gia, như bị dọa nhanh chóng quỳ xuống đất nói:
"Nô, nô tỳ là người trong viện bát thái thái, có mắt không tròng, đụng vào đại thiếu gia, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết."
Hắn cũng không phải Diêm La Vương, đụng vào hắn cũng không đến mức dọa thành như vậy, Nghiễn Trạch búng búng vạt áo, khoát tay:
" Được rồi, lần sau cẩn thận một chút." Nghe nói là người trong viện bát thúc, cũng không cần so đo, đi qua người nha hoàn, tiếp tục ra ngoài.
Nha hoàn kia lại bị dọa quỳ trên mặt đất cả buổi không dám động, xác định đại thiếu gia đã đi xa, mới đỡ lan can đứng lên, nhanh như chớp chạy về hướng hậu viện, chỉ trong chốc lát nàng lại đi vòng vèo theo đường cũ, khẩn trương lưu luyến mỗi bước đi, sau đó trở về sân viện mình.
Ở trong phòng, Lương thị đã sớm chờ đến mức không còn kiên nhẫn,nha hoàn này vừa về tới, nàng liền gấp gáp hỏi:
"Đồ vật đấy đã ném? Không ai nhìn thấy? "
Nha hoàn nhanh chóng lắc đầu: "Không ai nhìn thấy."
Lương thị thở ra một hơi, uống một ngụm trà, vuốt ngực nói:
"Ném rồi thì tốt, ném rồi thì tốt, ta lúc trước thật là bị ma quỷ ám ảnh, không suy nghĩ đã mua thứ kia về. Hiện giờ lão thái thái bị bệnh, Bát gia ngươi không chừng ngày nào đó đột nhiên về nhà, nếu để hắn phát hiện ta dùng mấy thứ này, không đánh chết ta mới lạ, ném rồi thì tốt, ném rồi thì tốt." Chắp tay trước ngực, âm thầm cầu nguyện.
Đáng tiếc Lương thị không biết nàng nha hoàn lúc ấy bởi vì gặp được Tiêu Nghiên Trạch, hốt hoảng lo sợ, thời điểm chôn cái tráp dưới đất, lại chôn không đủ sâu, sang hôm sau mưa lớn một trận, đất bị cuốn trôi hiện ra một góc tráp, bị người phát hiện, trực tiếp đưa đến trước mắt Chu thị.
Chu thị nhìn thấy mấy thứ đồ vật này, suýt nữa thì ghê tởm đến ngất đi, người thứ nhất bị hoài nghi chính là nhi tử của mình.
Hôm nay, Nghiễn Trạch mới tiến nhị môn đã bị Hương Mai cản lại, trực tiếp đưa tới chỗ mẫu thân. Chu thị mấy ngày gần đây bởi vì chuyện của lão thái thái mà lao tâm, tinh thần mệt mỏi, chờ nhi tử vào cửa, cho bọn hạ nhân lui ra sau, liền mắng xối xả:
"Ta tạo nghiệt gì không biết, lại sinh ra một kẻ không biết xấu hổ như ngươi!? "
Hắn không thể hiểu được, hắn gần đây hàng đêm về nhà, không ở bên ngoài miên hoa túc liễu, như thế nào lại bị mắng:
"Nương, ta làm sai gì vậy?"
"Làm sai gì vậy?" Chu thị giận sôi máu:
"Ngươi cũng có mặt mũi để hỏi!"
"......" Nghiễn Trạch hiếm khi gặp mẫu thân sinh khí như vậy, nhanh chân cười nịnh nọt, giúp Chu thị đấm bả vai cười nói:
"Nương, nhi tử rốt cuộc phạm phải lỗi sai gì, ngài cứ trực tiếp nói cho ta, đừng để ta đoán mò. Chỉ cần ngài nói, ta nhất định sửa."
Chu thị hất tay nhi tử xuống, liếc mắt nhìn hắn nói:
"Ngươi là cái tiểu hỗn trướng! Nếu như bị cha ngươi biết trong thời gian này ngươi dám làm chuyện xằng bậy, thì không thể không đánh chết ngươi. "
Nghiễn Trạch khó hiểu, hắn gần đây an phận thủ thường, trong nhà lão thái thái bệnh nặng, hắn không dám ăn chơi đàng điếm xằng bậy bên ngoài, mẫu thân chửi rủa hắn, rốt cuộc là vì lí do gì:
"Ta từ trước đến nay biết sai liền sửa, nương, ngài nói rõ đi, đừng làm cho nhi tử trong lòng bất ổn."
Chu thị bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ vào cái tráp dưới bàn nói:
"Đây là cái thứ rách nát của ngươi, nhanh lấy về thiêu đi, đừng ném lung tung thêm lần nữa, ta quyết không buông tha cho ngươi."
Hắn hồ nghi cầm cái tráp lên nhìn:
"Ta? Này không phải đồ của ta."
Chu thị hừ lạnh nói:
" Ngươi không cần trối cãi! Không của ngươi còn có thể là của ai? Ngươi ở bên ngoài làm bậy còn chưa tính, thế nhưng còn đem thứ đồ vật lung tung này vào nhà, cũng may là bị ta phát hiện, nếu đổi lại là người khác, mang trình lên lão gia tử, để ngài biết được ngươi trong lúc lão thái thái bệnh nặng lại làm ra loại sự tình này, không đánh chết ngươi thì thật quá may mắn cho ngươi."
"...... Vật này rốt cuộc là cái gì?" Nói xong liền muốn mở tráp.
Chu thị thấy, la lớn:
" Mau dừng tay! Ngươi cầm lấy cút ra ngoài cho ta! Cút đi cút đi!" Bộ dáng giống như muốn ăn thịt hắn nếu hắn dám mở tráp
Nghiễn Trạch đành phải ôm tráp cáo lui,nói:
"...... Nương, đồ vật này thật không phải của ta, nhưng ngài ném xuống cho ta, ta đây liền nhanh chóng mang nó ném đi chỗ khác."
Ra đến cửa viện, tới chỗ yên lặng, trốn vào nơi người khác không thể nhìn thấy, đem tráp mở ra, thứ bên trong thật ra chẳng có gì quan trọng, Nghiễn Trạch nhất thời lông mày nhíu lại một chỗ, cười như không cười cổ quái nói:
"...... Hừ, ta khi nào thì có hứng thú với thứ đồ vật này." Nguyên lai bên trong là vài món thú vui khuê phòng - đông cung họa (1). Rốt cuộc trong lòng cha mẹ hắn là loại người gì?! Phàm là những thứ ăn chơi phóng đãng đều đổ hết lên người hắn! Nghiễn Trạch nhớ tới mới vừa rồi mẫu thân dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn hắn, hận đến mức đá một chân vào bức tường:
" Kẻ hãm hại ta cũng thật không biết động não, những thứ đồ vật như vậy, rõ ràng là của nữ nhân dùng, liên quan quái gì tới ta!"
Đột nhiên nhớ tới ngày đó gặp được một nha hoàn, cái tráp ôm trong lòng nàng ta ngày ấy hình như cũng là cái tráp này. Nghiễn Trạch bừng tỉnh đại ngộ, liếc về hướng sân viện bát thẩm cười lạnh hai tiếng, ôm cái tráp một lần nữa trở lại phòng mẫu thân, đem tráp đặt lên trên bàn lạnh như băng nói:
"Thứ này không phải của ta! Hoài nghi ta, không bằng đi hoài nghi cái thủ sống quả kia ( ở đây cũng không hiểu là gì =(().Hoá ra ở trong mắt ngài, cái gì dơ bẩn đến mức không ai dám làm, đều là ta làm, nếu ta không tốt như vậy, tại sao ngài không bóp chết ta ngay từ đầu đi, hừ!" Dứt lời, vung tay áo, đi nhanh về hướng viện mình.
Chu thị tức giận ở phía sau kêu hắn:
"Ngươi là cái tiểu súc sinh, dám nói chuyện với nương như vậy, mau quay lại đây cho ta! "
Nghiễn Trạch cũng không quay đầu lại, lập tức đi ra sân, một đường nghiến răng nghiến lợi, lửa giận hừng hực thiêu đốt. Bát thẩm này đúng là một người đàn bà ngu xuẩn, tự mình làm trò xấu còn chưa đủ, lại đem đồ vật ném lung tung gây phiền toái cho người khác. Trở về phải nói cho Mi Nhi, không thể để nàng tiếp tục giao du với loại người này, sớm muộn gì cũng khiến Mi Nhi ảnh hưởng thói xấu của nàng ta.
Vừa tiến vào sân, liền nghe thấp thoáng tiếng nữ tử đùa nghịch cười khanh khách, hắn theo tiếng nhìn lại, thấy thê tử dựa vào lan can hành lang gấp khúc hóng mát, một tay cầm cây quạt tròn hắn tặng, nhẹ nhàng phơ phẩy, một tay ngắt đóa hoa mộc phù dung, đặt trên mũi ngửi ngửi, lúc này Kim Thúy nói gì đó, nàng lấy cây quạt che miệng, nhìn Kim Thúy lộ ra khuôn mặt diễm lệ đầy ý cười.
"......" Trong lòng Nghiễn Trạch lại có một ngọn lửa tức giận vô danh nổi bùng lên, đột nhiên nghĩ đến trong thời gian nữ tử hậu viện tịch mịch, thường xuyên nói chuyện an ủi nhau, có khi sẽ nói đến chuyện nam nữ triền miên. Những việc này, hắn đã sớm biết, cho nên mới vừa rồi có thể đoán được tâm tư của bát thẩm, hắn cũng không có gì giật mình, chỉ là không nghĩ tới, có khi nào hậu viện nhà mình cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự.
Hắn liếc nhìn hai chủ tớ kia một cái, không thấy các nàng phản ứng, lập tức hướng vào trong phòng, nhào lên trên giường, tâm loạn như ma. Hắn thật sự vô pháp ngăn chặn mấy suy nghĩ miên man, Kí Mi cùng bát thẩm Lương thị quan hệ rất tốt, Lương thị lại là một người phụ nữ tâm tư dễ đoán, còn Ký Mi thì sao? Hoặc là, nói không chừng ngoạn ý kia chính là của Ký Mi.
A, khó trách Ký Mi lại mẫn cảm như vậy, mới xoa vài cái liền ướt đẫm nước, hoá ra khúc mắc là ở chỗ này!
Nghiễn Trạch ghê tởm muốn phát mệnh, vội bò dậy tìm nước uống, chuẩn bị đàn áp cảm xúc ghê tởm kia xuống. Đang rót nước ở trước bàn, liền thấy Kim Thúy đỡ Ký Mi đi đến, hắn thấy Mi Nhi nhìn về phía hắn cười nói:
"Nghiễn Trạch, ngươi đã trở lại? Chúng ta vừa rồi ở trong sân nói chuyện phiếm, ngươi không thấy được chúng ta sao?"
Hắn cười lạnh nói:
"Các ngươi đang vui vẻ nói chuyện, ta nào dám đi quấy rầy." Uống cạn ly trà, đem chén trà hung hăng ném ở trên bàn, xoay người nằm lên trên giường. Chỉ chốc lát, cảm thấy thê tử sờ soạng lại đây, hắn như cũ tức giận:
"Làm gì? Đừng chạm vào ta!"
Ký Mi giữ chặt tay hắn, thấp giọng nói:
"Ta bởi vì việc của lão thái thái, khổ sở trong lòng, Kim Thúy sợ ta rầu rĩ không vui, nói rằng để ngươi trở về nhìn thấy thì không hay, mới tranh thủ trước lúc ngươi quay lại, khiến ta vui vẻ. Chúng ta không phải cố ý vui cười."
Nàng tay nhỏ ấm áp mềm mại, Nghiễn Trạch lập tức không thể tiếp tục kiên định, ngoái đầu nhìn lại nàng:
"Thật sự?" Thấy trong phòng chỉ có thê tử, không thấy Kim Thúy, sắc mặt của hắn hòa hoãn xuống, ôm lấy thê tử, hôn vài cái:
"Ai, đích xác không thể trách ngươi, là ta không tốt, ta nên bớt ra thêm chút thời gian bồi ngươi."
Bồi nàng nhiều hơn một chút, chẳng phải là muốn ép chết nàng hay sao? Ký Mi thiện ý nói:
"Nghiễn Trạch, hiện tại trong ngoài đều có rất nhiều việc cần ngươi xử lí, ngươi không cần quá lo lắng cho ta, ta sẽ chiếu cố chính mình, chỉ là ngươi...... Tựa hồ trong lòng có bực tức, có phải hay không gặp chuyện phiền lòng?"
Nghiễn Trạch tròng mắt chuyển động, có chủ ý, nói:
"Chưa tới mức khiến ta phiền lòng, chỉ là việc vụn vặt, khiến ta nhất thời nóng lòng. Bất quá, hôm nay có hỉ sự, chính là chuyện của Kim Thúy. "
Ký Mi kinh sợ, ra vẻ trấn định cười nói:
" Là chuyện gì?"
Hắn chỉ nhẹ cái chóp mũi nàng, trêu đùa:
" Là chuyện nhà chồng nha. Đức Ký Hiệu, nhi tử của Lưu chưởng quầy còn chưa có cưới vợ, hắn lo lắng con trai mình suốt đời sống một mình, sợ chặt đứt hương khói, không cầu gì khác, chỉ cầu có thể tìm ngay được một đứa con dâu sinh cháu trai, ta thấy Kim Thúy eo nhỏ mông lớn, sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề, sinh hài tử ra, nàng cũng có thể giữ chắc địa vị của mình. Cũng có thể cứu hương khói Lưu gia."
"......" ấn đường Ký Mi hiện lên biểu tình phức tạp, nếu chuyện Nghiễn Trạch nói chính là sự thật, thì Kim Thúy coi như được gả vào một nhà tốt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:
"Này...... Này......"
Hừ, luyến tiếc sao?! Nghiễn Trạch nói:
"Chỉ là, Lưu gia tựa hồ hết sức bắt bẻ chuyện trinh tiết đối với tức phụ, cần thiết là xử nữ. Bất quá, cũng không thể xem như bắt bẻ, theo lý nên như thế. Ngươi nói có phải hay không?"
Trong lòng Ký Mi vẫn không rõ trượng phu rốt cuộc là có ý tứ gì, chậm rãi gật đầu:
"Cái này ngươi yên tâm, Kim Thúy là xử nữ."
"Việc này cũng không phải do ta định đoạt, phải đợi tin từ Lưu gia đã." Nói xong, Nghiễn Trạch đã đi xuống giường:
"Lưu trưởng quầy có một đứa cháu dâu luôn ở nhà làm việc, ta đây liền gọi nàng đến xem Kim Thúy." Tiếng nói vừa dứt, liền xoay người đi ra ngoài.
Động tác hắn quá nhanh, làm Ký Mi trở tay không kịp, vội đứng lên muốn đuổi theo hắn:
"Nghiễn Trạch, ngươi quay lại trước đã --" hô vài tiếng, không thấy người trở về, lại kêu Kim Thúy, cũng không thấy người, chỉ thấy mấy cái tiểu nha hoàn tiến vào.
Ký Mi âm thầm nói cho chính mình, không được sốt ruột, chỉ cần nàng không mở miệng, Kim Thúy sẽ không thể gả chồng.
Đại khái mười lăm phút sau, Nghiễn Trạch trở lại, tâm trạng vui vẻ dương dương cười nhỏ, trực tiếp đem thê tử ôm vào lòng, ngã ở trên giường.
Ký Mi nằm trong lòng ngực hắn, lo lắng đề phòng hỏi:
"Kim Thúy đâu?"
Nghiễn Trạch kéo tay nàng, nhắm mắt cười nói:
"Ngươi nói xem, cháu dâu Lưu trưởng quầy có phải đang xem nàng không!?"
"Xem nàng?"
Hắn không nói, chỉ vắt chân chờ tin tức, Ký Mi lại mở miệng hỏi vài lần, hắn như cũ không đáp. Qua non nửa canh giờ, Ký Mi tựa hồ nghe tiếng Kim Thúy khóc, không khỏi khẩn trương ngồi dậy muốn đi tìm nàng.
"Không được nhúc nhích!"
Nghiễn Trạch đem nàng ấn lại trên giường, buông màn xuống, đi ravgian ngoài gặp người. Nơi đó đứng một quản gia tức phụ, đúng là mới vừa rồi đã nghiệm thân Kim Thúy.
"Thế nào?"
Quản gia tức phụ nhớ tới tình cảnh nha đầu thô lỗ kia giãy giụa khóc nháo, liền rùng mình:
"Nha đầu này là xử nữ, chưa từng trải qua quan hệ."
"Ngươi xem đã kĩ?"
"Đại thiếu gia, điểm này ngài yên tâm, ta chưa từng nhìn lầm, nha đầu này sạch sẽ, địa phương kia thứ gì cũng chưa chạm qua."
Nghiễn Trạch rốt cuộc cũng yên tâm, tuy rằng có điểm trông gà hoá cuốc, nhưng vẫn nên cẩn thận một ít mới tốt. Đem quản gia tức phụ đuổi đi, xoay người trở lại phòng ngủ, thấy thê tử đang khom lưng sờ tìm giày trên mặt đất.
Hắn âm thầm sinh khí, một tay đem người đẩy lại trên giường:
"Không phải không cho ngươi động đậy sao?"
"Kim Thúy đang khóc ở đâu, ta phải đi xem."
Hắn nhào lên trên người nàng, thầm nghĩ, bản thân mình thật là quá nghi thần nghi quỷ, thê tử đã có chính mình thỏa mãn, còn cần gì phải đi tìm nha hoàn để tiêu hỏa dục. Đưa tay tiến vào trong lòng ngực nàng xoa nắn, cười tủm tỉm nói:
"Ngươi đã có ta, sao còn có thời gian rảnh nghĩ tới người khác."
Ký Mi vô tâm tư bồi hắn, cắn môi, run bần bật:
"Kim Thúy rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao vẫn luôn khóc?"
Nghiễn Trạch tức giận, nói bậy:
"Ta đã sớm thấy nàng không vừa mắt, nên liền kêu hai gã sai vặt đánh nàng! Thế nào?"
Nàng ngạc nhiên, trong giây lát nước mắt đầy hốc mắt, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói cái gì. Hắn tò mò ghé sát vào nghe, nàng nghẹn ngào nhắc mãi:
"Tiêu Nghiễn Trạch, ngươi không phải người......"
(1) Đông cung họa: là tranh vẽ các tư thế trong việc động phòng.