Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 27




Đêm qua mưa to một hồi tẩy sạch hết cát bụi trên đại địa, không trung vạn dặm không mây, bầu trời một màu xanh khiến lòng người vô cùng thoải mái. Tiêu Nghiễn Trạch trên đường đi đến thượng phòng, hồi ức mới vừa rồi triền miên, không khỏi nhếch lên khóe miệng, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, một thân thoải mái thanh tân.

Vào phòng, thấy phụ thân đang cầm một quyển thư ngồi ở trên giường nhàn nhã đọc. Tiêu Phú Lâm xuất thân là tú tài, tuy rằng không tiếp tục công danh, nhưng khi tuổi còn trẻ đã dưỡng thành thói quen đọc sách, vấn đề này Tiêu Nghiên Trạch lại không có nửa điểm được truyền thụ từ phụ thân, nhìn thấy sách vở liền đau đầu. Cho nên khi nhìn thấy phụ thân đang trong tư thế này, thầm kêu không tốt.

Quả nhiên Tiêu Phú Lâm mắt liếc hắn một cái, đặt cuốn sách xuống:

"Ngươi chừng nào thì có thể đàng hoàng một chút, mới sáng sớm, cả người đã lộ ra một cỗ khó chịu. Đã sớm nói cùng ngươi, chẳng sợ không có công danh, nhưng đọc sách dưỡng tính, không muốn cũng phải đọc, ngày thường nhàn hạ cũng nên bớt chút thời gian để đọc sách."

Nghiễn Trạch cúi đầu nghe giáo huấn:

"Ngài nói phải, nhi tử đều ghi tạc trong lòng."

Tiêu Phú Lâm biết hắn bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng căn bản là không để trong lòng:

"Bạch gia đã cho người đi, sắp tới chỉ có một sự kiện quan trọng, đó là tìm thọ lễ cấp Ngưu tướng quân, ngươi thu xếp thế nào?"

Nghiễn Trạch nói:

" Kim nhân mừng thọ được đúc bằng kim loại đã phân phó cho người đi làm, yêu cầu đúc bốn mươi đối, nhưng vì ổn thỏa, nên phân phó đúc bốn mươi lăm đối, được đúc từ thứ tốt nhất. Tranh chữ ngọc khí là cực phẩm thế gian khó tìm, nhưng cũng có thể lấy về. Trước đây đã dùng một ngàn lượng ở Dương Châu mua ca cơ, diễm lệ vô song, dựa theo sở thích của Ngưu tướng quân, hẳn là không sai được. Bất quá, mấy ngày trước đây nghe Bạch công tử nói, Ngưu tướng quân thời gian gần đây yêu thích tiểu quan, cho nên ta đã tìm một thiếu niên đưa hắn làm " thư đồng."

Tiêu Phú Lâm tổng cảm thấy còn thiếu cái gì:

"Ta nghe nương ngươi nói, dì ngươi có cái đồng hồ Tây Dương báo giờ rất chuẩn, là thứ hiếm lạ khiến người người yêu thích. Ta đã ngỏ lời, muộn nhất là tháng sau có thể đưa lại đây, ngươi chú ý phái người đi tiếp ứng."

Vị dì này của Tiêu Nghiễn Trạch cũng không phải là cái đèn cạn dầu, nàng gả cho nhà chồng cũng không hề tầm thường, dựa hơi quan phủ lại quen biết từ quan to đến quan nhỏ, thường xuyên có thể bắt được trân bảo từ nước ngoài mang về. "

Đang nói chuyện, thì có nha hoàn tiến vào nói:

"Lão gia, nhị tiểu thư tới thỉnh an."

Tiêu Phú Lâm nói:

" Cho vào đi."

Nghiễn Trạch liền thấy Bích Nhi tiến tới vén mành lên, lúc sau vú em Thư Mính đưa nàng vào. Nàng một thân quần áo bất đồng với hôm qua, nghĩ đến bộ xiêm y dính dầu cây trẩu hôm qua đã ném đi. Nàng thấy ca ca cũng ở đây, lông mày chợt nhíu, vừa kinh ngạc vừa bất mãn.

Lúc này Chu thị từ buồng trong đi ra, thấy tiểu nữ nhi mình cưng chiều nhất, trực tiếp bỏ qua Nghiễn Trạch, cười đối nữ nhi nói:

" Còn chưa ăn cơm sáng phải không, vừa lúc lưu lại bồi cha mẹ đi."

Dứt lời, tựa hồ mới chú ý tới Nghiễn Trạch, gần đây bởi chuyện cây quạt khiến nàng không thoải mái, âm thanh lạnh lùng nói:

"Nghiễn Trạch, ngươi tới đây làm gì?"

Nghiễn Trạch thấy mẫu thân cùng muội muội đi đường cứ một bước lại run lên, không khỏi nhớ tới cặp chân dị dạng dưới lớp váy kia, sắc mặt lập tức khó coi, trước kia cảm thấy mỗi bước chân của các nàng đều thật mỹ lệ, hiện giờ phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy các nàng xương hông to rộng, chân nhỏ nhòn nhọn, giống cái con quay.

Chu thị thấy nhi tử ngây người, lại gọi hắn một tiếng:

"Nghiễn Trạch!"

Tiêu Nghiễn Trạch như ở trong mộng mới tỉnh nói:

"Ta cũng chưa có ăn."

Tiêu Phú Lâm nói:

" Vừa đúng lúc, lưu lại cùng nhau ăn đi."

Thư Mính nhớ rõ cừu hận ngày hôm qua, ngày xưa vẫn thường thân cận cùng ca ca, hôm nay vừa thấy đã luôn banh mặt. Chu thị nhận thấy được điểm này, kỳ quái hỏi:

"Trà nhi hôm nay là làm sao vậy? Rầu rĩ không vui."

Nghiễn Trạch từ xưa luôn có thói quen trong bữa ăn không nói lời nào, chỉ bưng chén yên lặng ăn.

Thư Mính không được ca ca chú ý, bất mãn nói:

"Không có gì, chính là cảm thấy Trà nhi đã lâu không cùng cha mẹ ca ca, một nhà bốn người ăn cơm, có chút thương cảm."

Nghiễn Trạch trong lòng cười lạnh, hài tử mới lớn như ngươi thì biết cái gì thương cảm với không thương cảm. Lúc này liền nghe Thư Mính tiếp tục nói:

"Nha, thiếu chút nữa quên mất, bây giờ còn có tẩu tử, là năm người ăn. Ca ca, Thư Dung tỷ tỷ thường nói gả ra ngoài là phải hầu hạ cha mẹ chồng, như thế nào lại không thấy tẩu tử tới nơi này của mẫu thân nha."

Tiêu Phú Lâm thấy nữ nhi vẻ mặt ngây thơ, cảm thấy nàng là vô tâm, không có nghiêm khắc răn dạy, chỉ là nói:

"Ăn cơm không cho nói nhiều lời. "

Chu thị mắt nhìn trượng phu, ôn nhu đối nữ nhi nói:

" Tẩu tử ngươi cùng người khác không giống nhau, không thể dựa theo quy củ bình thường yêu cầu nàng."

Thư Mính chu miệng, " ngây thơ " nói:

" Phải không? Người khác không thể chiếm được sự che chở của ca ca, chỉ nàng là có thể. "

Tiêu Phú Lâm lần này nhịn không được, quát:

" Ăn cơm của ngươi đi, miệng lưỡi không được phép thị phi. "

Thư Mính đặt đũa xuống, bước xuống ghế, trực tiếp bổ nhào vào lòng Chu thị ô ô khóc. Chu thị ôm nữ nhi, oán trách nói:

"Hà tất phải quát lên như vậy, Trà nhi nói như thế, còn không phải là đau lòng cho mẹ ruột là ta. " Nói xong vẻ mặt ai oán nhìn trượng phu.

Nghiễn Trạch lạnh lùng liếc muội muội đang giả khóc, thầm nghĩ nha đầu chết tiệt này luôn thích châm ngòi thị phi, ý nói Ký Mi ỷ lại sự sủng ái của hắn, mới không tới hầu hạ bà bà. Một cây gậy đem hắn cùng Ký Mi đánh thành đứa con bất hiếu. Bất quá còn có phụ thân ở đây, để xem phụ thân nói như thế nào.

Tiêu Phú Lâm cũng đau đầu, biết thê tử chướng mắt Lục Ký Mi, thích mượn đề tài để bới lông tìm vết, hắn nói:

"Trà nhi thiệt tình thương người làm mẫu thân như ngươi, thì nên chăm chỉ luyện tập nữ hồng kim chỉ, tĩnh tu phụ đức."

Nghiễn Trạch rốt cuộc bắt được cơ hội, lập tức chen vào nói:

"Cha, ta xem Trà nhi cũng già đầu rồi, có một số việc nên quản chặt một chút. Bạch công tử từng nói ở chỗ bọn họ có tập tục xây tiểu thư lâu, cái đó giúp tiểu thư trước khi về nhà chồng có thể tu dưỡng thật tốt, cha mẹ bớt lo, gả về nhà chồng, cha mẹ chồng càng vừa lòng."

Chu thị buồn bực:

" Tiểu thư lâu là gì?"

Nghiễn Trạch liền đúng sự thật bẩm báo:

"Ở hậu viện xây một tòa lâu, sau khi xây xong, đem nữ nhi vào sống trong đó, trước khi xuất giá không được phép bước ra ngoài, sinh hoạt chi phí toàn dựa vào nha hoàn bà tử. Ngài nghĩ xem, nếu nữ nhi được nuôi lớn như vậy, thì tính tình có bao nhiêu điềm tĩnh, tất nhiên là sẽ không đi sai một bước, mở mồm sẽ không có một câu nào thị phi"

Mỗi một câu đều là nhìn Thư Mính nói, dọa Thư Mính không dám thở mạnh.

Tiêu Phú Lâm đã sớm cảm thấy nữ nhi nghịch ngợm quá phận, giả vờ tán đồng:

"...... Khó trách nữ tử nơi quê nhà Bạch công tử, ôn nhu hiền thục, căn nguyên tại đây. Ta thấy sân sau hoa viên của Thư Mính có thể khởi xây một tòa ban công, hai ba năm xây chắc chắn sẽ xong, vừa lúc tới tuổi đi vào. "

Nghiễn Trạch chỉ tiếc không thể ngay lập tức gật đầu, lời nói của phụ thân quả thật rất chí lí.

Chuyện quan trọng nhất trong lòng Chu thị là đem nữ nhi dưỡng thành hiền lương thục đức khuê tú, không khỏi nghiêm túc suy xét. Dọa Thư Mính phải phe phẩy cánh tay mẫu thân làm nũng:

"Ta không đi, ta không đi ——"

Nghiễn Trạch nhịn cười, âm hiểm nói:

"Đại nhân làm chuyện gì đều vì tốt cho ngươi, chờ ngươi trưởng thành sẽ biết."

Thư Mính cực hận ca ca, hắn là kẻ khởi xướng lên tiểu thư lâu, nhịn không được tức giận, khóc lóc reo lên:

"Đều là ngươi, nghe lời nói bên gối, tới tìm ta gây phiền toái. "

Nghiễn Trạch trừng mắt:

"Nói bậy gì đó!"

Tiêu Phú Lâm cũng cả giận:

"Tiểu nha đầu biết cái gì là lời nói bên gối với không bên gối. Là ai dạy cho ngươi cái loại lời nói hỗn trướng như vậy! Thật nên đem ngươi nhốt vào, đỡ phải ở bên ngoài học hư."

Thư Mính rốt cuộc chỉ có tám tuổi, chưa nói tới lòng dạ, bị ủy khuất liền khóc, ôm cánh tay mẫu thân khóc ròng:

"Đại ca chính là bị thổi gió bên gối. Hắn ngày hôm qua còn, còn......" Bỗng nhiên ý thức được không có cách nào cáo trạng liền tức giận dậm chân.

Nháo thành như vậy, cơm cũng không còn cách nào ăn, Chu thị sợ nữ nhi liên tiếp khóc nháo chọc Tiêu Phú Lâm không cao hứng, nhanh chóng gọi vú em đem Thư Mính ôm vào buồng trong, chính mình cũng chạy theo dỗ dành. Tiêu Phú Lâm liên tục lắc đầu:

"Cứ sủng đi, sớm muộn gì cũng sủng thành điêu tiểu thư."

Nghiễn Trạch hù dọa muội muội phát khóc, lúc này được tiện nghi còn khoe mẽ:

"Thư Mính còn nhỏ, từ từ sẽ hiểu chuyện."

Thấy phụ thân không nói chuyện, hắn cũng không nhiều lời, yên lặng dùng xong cơm, đi ra ngoài làm việc.



Ký Mi sau khi trượng phu đi khỏi, lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cảm giác bị rối loạn canh giờ, ngồi dậy mê mang một hồi, vén màn lên nhẹ giọng kêu:

"Kim Thúy, Kim Thúy ——" kêu hai tiếng, liền nghe Kim Thúy theo tiếng gọi đi tới:

"Thiếu nãi nãi, ta tới đây."

Ký Mi giống như vớ được cứu tinh, giữ chặt cánh tay nàng, để nàng ngồi trên giường:

"Hiện tại là giờ nào?"

"Giờ Dậu."

Kim Thúy nói:

" Để nô tỳ đi phân phó nhà bếp hâm lại đồ ăn."

Ký Mi nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt bụng nhỏ khó xử nói:

"So với đói bụng, trên người không thoải mái càng khiến ta khó chịu, để ta tắm rửa một lát đã......" Buổi sáng lưu tại nàng trong cơ thể, này sẽ hóa thành nước, thấm phía dưới nàng lành lạnh khó chịu. Thử dùng ngón tay sờ soạng nơi đó, quả nhiên là một vũng lầy lội.

"...... Ta đây liền đi gọi người nấu nước......"

Nghe Kim Thúy thanh âm rầu rĩ, giọng mũi rất nặng. Ký Mi nghe ra kỳ quặc, tò mò nâng mặt nàng lên, chạm vào nước mắt nóng bỏng, nàng bất giác sửng sốt:

"Ngươi làm sao vậy?"

Đương nhiên là thấy thiếu nãi nãi bị tên hỗn đản kia làm cho đau khổ, trong lòng không đành lòng. Kim Thúy nâng tay áo gạt lệ:

"Không có gì, bên ngoài gió thổi mạnh, cát bay vào mắt ta rất đau. "

Nàng biết thiếu nãi nãi bọn họ từ thành hôn đến nay vẫn luôn không cùng phòng, không nghĩ tới tối hôm qua trời mưa lớn, Tiêu Nghiễn Trạch trở về đem người làm hỏng. Nàng thường cùng bọn hạ nhân quậy với nhau, nói bậy về chuyện phong lưu không ít, sáng nay vừa thấy bộ dáng của thiếu nãi nãi, liền biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì. Nghĩ đến thiếu nãi nãi chịu khổ, không khỏi cảm thấy trong lòng bị đè nén khổ sở.

Ký Mi trừ bỏ trên người có chút đau, trong lòng trước sau như một bình tĩnh, hơn nữa nàng cùng Kim Thúy rất thân mật, có một số việc nhịn không được cùng nàng nói, ví dụ như chuyện phát sinh đêm qua, nàng nói:

"Kim Thúy, ta rốt cuộc biết hắn bình thường cùng nữ nhân khác làm cái gì rồi. Các nàng cũng thật không dễ dàng, ta tối hôm qua cùng sáng nay thân thể rất mệt mỏi, các nàng mỗi ngày đều cùng hắn ở bên nhau, nhất định bị lăn lộn đến thảm."

Kim Thúy nhịn không được sửa lại cho đúng:

"Hắn không nên đi ra ngoài tìm nữ nhân khác, đặc biệt hiện tại...... Các ngươi đều...... Hắn lại đi ra ngoài lêu lổng, quả thực không phải là người."

Kỳ Mị nhíu mày bĩu môi:

"Nhưng hắn mỗi ngày trở về, ta cũng chịu không nổi. Ai, hắn nói đêm nay còn trở về, thật là muốn mạng ta mà."

Kim Thúy thấy thiếu nãi nãi tuy rằng gặp Tiêu Nghiễn Trạch chà đạp, nhưng không bị thương tâm, đều là bộ dáng điềm tĩnh như trước, trong lòng dễ chịu hơn nhiều:

"Ta đây liền gọi người nấu nước, ngài chờ một lát."

Ký Mi đợi Kim Thúy bê đồ ăn tới, lúc sau liền mơ mơ màng màng ngủ một giấc, nghe được âm thanh di chuyển thau tắm nên tỉnh lại, vui mừng ngồi dậy. Rất giống như ngày xưa, Kim Thúy hầu hạ nàng tắm rửa, nàng ngồi trong nước nóng hầm hập, thoải mái thở ra một hơi, tay đặt ở thùng gỗ bên cạnh, hướng về phía Kim Thúy cười nói:

" Ngươi thấy có buồn cười không? Ta bây giờ mới biết bên dưới thân mình có một cái động có thể bỏ đồ vật vào được. " -_-

Kim Thúy đang dùng gáo múc nước ấm, nghe xong lời này của thiếu nãi nãi, suýt nữa để gáo rơi trên mặt đất:

"Thiếu nãi nãi, lời này không thể nói ra bên ngoài!"

Ký Mi cười nói:

" Ta biết nha, ta chỉ nói cùng ngươi thôi. "

Kim Thúy vừa dội nước lên lưng thiếu nãi nãi, vừa nói:

"Kỳ thật đây cũng là chuyện tốt, có thể làm ngài hoài thai tiểu thiếu gia sớm một chút. Chờ có tiểu thiếu gia, xem ai còn dám khi dễ ngài!"

Thời điểm tắm rửa xong, Kim Thúy đi lấy xiêm y cho nàng, liền nghe có người đập cửa:

"Là ta, mau mở cửa!"

Kim Thúy vẻ mặt bi phẫn, thấp giọng hỏi Ký Mi:

"Thiếu nãi nãi, chúng ta mở hay không mở? "

Ký Mi thở dài:

"Sao có thể không mở nha, chọc bực hắn, một hồi thể nào hắn cũng phá cửa mà vào. "