Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 18




Tiêu Nghiễn Trạch đã chịu đủ tra tấn ở nhà nhạc phụ nhiều ngày, hiện giờ về đến nhà, cảm thấy xương cốt vô cùng thoải mái, từ chỗ tổ phụ đi ra, tắm gội thoải mái xong, bước chân thích ý đi dạo, hưởng thụ ánh mặt trời rực rỡ.

Lúc này từ chỗ hành lang gấp khúc có một nha hoàn chạy tới, bước chân rất gấp, Tiêu Nghiễn Trạch liếc mắt một cái liền nhận ra người này, là đại nha hoàn Phục Linh bên người lão thái thái, Phục Linh là nha hoàn hầu hạ bậc trưởng bối, trong nhà cũng có chút địa vị, Nghiễn Trạch cũng phải nhường vài phần.

Phục Linh đi tới đón hắn nói: " Đại thiếu gia, lão thái thái kêu ngài qua đó một chuyến. "

Tiêu Nghiễn Trạch cười hỏi: " Lão tổ tông vì cái gì kêu ta qua đó? Có thể tiết lộ một chút hay không? "

Thấy Phục Linh lộ vẻ mặt khó xử, Tiêu Nghiễn Trạch lập tức cảm thấy sự tình không được tốt lắm, không khỏi nghiêm túc lên: " Nói cho ta biết trước một ít, ta có thể chuẩn bị, một lát nữa lựa lời mà nói với lão thái thái, tránh cho nàng tức giận, tính tình của nàng cũng giống lão nhân gia, đối với bệnh tình của nàng cũng có chỗ lợi. "

Phục Linh thấy xung quanh không có người khác, mới thấp giọng nói: " Là thiếu nãi nãi cùng lão thái thái nói mấy câu, nàng tựa hồ không cao hứng lắm, ngài đến đó lựa lời mà giải thích. "

Khẳng định là Lục Kí Mi cáo trạng, Tiêu Nghiễn Trạch âm thầm cắn răng, những gương mặt vẫn tươi cười với Phục Linh: " Ngươi ít nhiều cũng báo trước cho ta, ta đây liền đến chỗ lão thái thái. "

Nói xong nhanh bước chân đi về phía viện lão thái thái, dọc đường đi tính toán xem tí nữa làm cách nào có thể tránh được chất vấn của lão thái thái. "

Lục Kí Mi thân là cháu gái ngoại, hắn cùng lão thái thái không có một tí quan hệ huyết thống nào, năm đó cũng là vì điểm này, lão thái thái đứng ở phía Tố Thu cô cô, bức hắn cưới cái người mù này.

Tiêu Nghiễn Trạch cúi đầu đi vào phòng, thấy thê tử cùng lão thái thái đang ngồi trên giường, lão thái thái nắm lấy tay thê tử, đang cúi đầu nói cái gì đó, nhìn rất là thân mật. Hắn cung kính nói: " Ta đã trở về, việc của Cửu thúc đã cùng thương lượng ổn thỏa với tổ phụ. "

Lão thái thái đánh giá từ trên xuống dưới đại tôn tử, không chút để ý nói: " Ta nghe Kí Mi nói, ngươi lần này bồi nàng về nhà mẹ đẻ làm rất tốt, bồi cha vợ ra khỏi thành, lại còn giúp đỡ làm việc. Lục gia trên dưới đều khen ngươi. "

Lục gia sớm đã chẳng còn người nào trong nhà, nào có cái gì gọi là " trên dưới ", tổng cộng chỉ có hai miệng ăn. Tiêu Nghiễn Trạch cười nói: " Đều là bổn phận của kẻ làm con rể như ta, cần gì phải khích lệ. "

" Vậy sai vặt tức phụ, cũng thuộc bổn phận của ngươi sao? " Lão thái thái ngữ khí không nặng, thậm chí là vừa cười vừa nói.

Tiêu Nghiễn Trạch thầm nghĩ, quả nhiên là Lục Kí Mi cáo trạng, xấu hổ nói: " Việc này là ai nói? Tôn nhi nghe không hiểu lắm. "

" Không nên nghe thì không cần hiểu, ngươi đi theo cha ngươi học làm buôn bán cũng đã rất nhiều năm, đám hầu tinh bên ngoài kia, đều tính kế với ngươi. Lão bà ta mới nói với ngươi một câu, ngươi nghe liền không hiểu. "

Tiêu Nghiễn Trạch rốt cuộc cũng ương ngạnh, kiên quyết giả ngu: " Ngài giải thích một chút cho tôn nhi đi. "

Lão thái thái hừ cười một tiếng, xua tay nói: " Ta tính hỏi ngươi một chút, nha hoàn sai vặt trong phòng có còn đủ dùng hay không, nếu không đủ thì cứ nói, ta sẽ cho người ra ngoài mua vài đứa. Kí Mi mắt nhìn không tốt, trước mắt cứ mua thêm vài đứa hầu hạ ngươi cũng không tính là nhiều. "

" Vâng, tôn nhi nhớ kĩ, một hồi sẽ kêu quản gia mua người. "

Lão thái thái nói xong câu này, tự mình đưa một khối điểm tâm vào trong miệng Kí Mi, cười nói: " Đừng sợ thiếu bạc, chờ ta đã chết, tiền vốn riêng sẽ để hết lại cho ngươi, miễn cho mấy đôi mắt ham danh lợi, chê ngươi không có của hồi môn, chèn ép ngươi. "

Tiêu Nghiễn Trạch chấn động, ai cũng không biết cụ thể lão thái thái có bao nhiêu vốn riêng, nhưng khẳng định là không ít. Nàng là vợ cả nhưng không có con nối dõi, chờ nàng đã chết, chia cho mấy nữ nhi, như vậy Tố Thu cô cô khẳng định cũng có, mà Kí Mi chính là con gái cô cô. Cho nên lão thái thái nói như vậy cũng là hợp tình hợp lí, chỉ là nói ra vào lúc này, rõ ràng là nói cho hắn nghe.

Hắn nhanh nhẹn nói: " Kí Mi hôm qua còn nói, sang năm sẽ để ngài ôm tôn tử, để ngài hưởng bốn thế cùng đường thiên luân chi nhạc [1], lão tổ tông ngài nhất định sống lâu trăm tuổi."

[1] Đường thiên luân chi nhạc: Niềm vui thú của gia đình. ( ở đây mình giữ nguyên vì nghĩ câu gốc sẽ hay hơn.)

Kí Mi lập tức nhíu mày, kéo kéo áo tay áo lão thái thái: " Ngài đừng nói những lời này,...... " Vành mắt có một tí ửng đỏ.

Rõ ràng ngoại tôn nữ nhi uyển chuyển chua xót chân thật như vậy, Tiêu lão thái thái nhìn đại tôn tử nói: " Hôm nay ta nói lời này, có ngươi làm chứng. Nghiễn Trạch ta hỏi ngươi, tức phụ ngươi có thể của hồi môn không bằng các thím khác, nàng còn có thể bị chịu chèn ép, nhưng đến ngươi cũng sai vặt nàng như hầu gái sao? "

Hầu gái, hai chữ hết sức chói tai, hắn vẻ mặt nghiêm túc hỏi: " Viện này có người khi dễ Kí Mi sao? Ta đây liền tìm bọn họ giúp Kí Mi phân xử.

Lão thái thái lắc đầu cười cười, phục lại thở dài: " Chuyện của nữ nhân, ngươi làm sao có thể nắm được trong tay? Chỉ cần ngươi biết tức phụ ngươi có của hồi môn, có phụ đức, không có điểm nào là không xứng với ngươi. "

Tiêu Nghiễn Trạch bị lão thái thái nói đến một phen cũng không dám ngẩng đầu, nói: " Vâng, tôn nhi nhớ kĩ. "

Lão thái thái nhín hắn một cái rồi xua xua tay: " Ta giữ Kí Mi lại ăn cơm, ngươi buổi tối lại đên nhận người về, giờ thì đi đi. "

Tiêu Nghiễn Trạch nghe xong giáo huấn, cúi đầu lui ra ngoài, mới quay người ra tới cửa đã oán hận liếc mắt người trong phòng một cái: " Hừ! "

Hứa hẹn buổi tối tới đón thê tử, hôm nay không thể ra ngoài vui chơi được, đành phải đi tìm Họa Nhi tiêu hỏa. Họa Nhi lại là một trong những nha hoàn xuất sắc, chuyện phục vụ khiến nam nhân vui vẻ thì các nàng sơn tay sơn chân ngoài kia kém xa lắc, hơn nữa Tiêu Nghiễn Trạch tâm tình không tốt, lấy nàng ra hạ hỏa, vô tâm vô tư cùng nàng nói chuyện. "

Họa Nhi nhiều ngày chưa thấy qua hắn, hắn từ nhà cha vợ trở về đã liền đến xem nàng, nàng vốn dĩ thập phần cao hứng, vốn nhân cơ hội này để nói chuyện Xuân Nhu, không nghĩ đến đại thiếu gia so với trước rất lãnh đạm, mới xong việc đã liền đuổi nàng đi.

Họa Nhi lưu luyến nói: " Gia, nô tỳ đi nhé. " Thấy Tiêu Nghiễn Trạch vẫn không giữ nàng lại, hậm hực bỏ đi.

Sau khi ngồi một mình một lúc, hắn đi thăm đệ đệ Tiêu Nghiễn Thần, huynh đệ thường xuyên lui tới cùng nhau hàn huyên vài câu việc nhà, ở lại cùng hắn dùng cơm, sau đó mới đi đón thê tử về phòng.

Kí Mi được Kim Thúy chậm rãi đỡ đi ra, nàng đi thật cẩn thận, tuy rằng không bó chân, nhưng cũng mắc phiền toái ở chỗ bước chân phải có tư thái thướt tha như kim liên, nàng nhỏ giọng nói: " Nghiễn Trạch, ngươi sao giờ mới đến, lão thái thái đã đi nghỉ rồi, ngươi không cần phải vào vấn an. "

Nghiễn Trạch nhìn thấy Phục Linh ở một bên, khó mà nói cái gì, nên nói: " Ngày mai ta sẽ lại nhận lỗi, bây giờ chúng ta về trước đã. " Nói xong đỡ thê tử, đi hướng ra ngoài viện.

Mồi hồi vào đến sân viện mình, ngồi yên vị trong nhà rồi, hắn liền quyết định cùng nàng tính sổ, ít nhất khiến nàng hiểu ra,hắn không phải đồ ngốc, hôm nay việc nàng cáo trạng, hắn tất cả đều hiểu rõ. Nghiễn Trạch cười lạnh nói: " Kí Mi, lão thái thái đối xử với ngươi cũng thật tốt, phái thám tử đi theo ngươi về tận nhà mẹ đẻ, lời nói riêng của chúng ta, thế nhưng nàng lại biết hết. "

Kí Mi giả ngu: " Lời nói riêng nào? "

Hắn hừ cưới nói: " Chính ngươi tự biết. "

".... Ta xoa vai đấm chân cho ngươi, là cái này sao? Đây là ta nói cho lão thái thái không phải nàng cho thám tử do thám đâu. "

Nàng mang khuôn mặt u sầu nói: " Có cái gì không ổn sao, ta chỉ là muốn cho lão thái thái biết là ta rất hiểu chuyện, muốn cho nàng khen ta, nếu như người không cao hứng, vậy về sau ta sẽ không nói nữa. "

Tiêu Nghiễn Trạch tức giận trừng mắt: " Muốn cho lão thái thái khen ngươi? Vẫn là do ngươi muốn tìm lão thái thái chống lưng, cùng ta đối nghịch. "

Kim Thúy thấy hai người khắc khẩu, sợ Kí Mi xảy ra chuyện gì, lo lắng đứng nhìn ở một bên.

Kí Mi khó hiểu hỏi lại: " Cùng ngươi đối nghịch? Nghiễn Trạch, ta chỉ là muốn làm ngươi cùng lão thái thái vui vẻ, muốn cho các ngươi cảm thấy ta là một tức phụ tốt."

Tiêu Nghiên Trạch đè thấp hỏa khí: "Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Đem chuyện ngươi hầu hạ ta nói cho lão thái thái, nàng sẽ cao hứng? Nàng rõ ràng đang giận ta."

Kí Mi chớp chớp mắt: " Là ngươi nói, ngươi cưới thấp, ta gả cao, của hồi môn của ta quá ít không xứng với ngươi, tự nhiên muốn đền bù cho ngươi bằng cách khác, cho nên xoa vai đấm chân cho ngươi, chính là việc ta phải hầu hạ phu quân. Lão thái thái hiện tại rất thương ta, ta muốn cho nàng càng thích ta một chút, liền đem việc ta làm một hiền thê nói cho nàng." Nghịch ngợm vươn một đoạn đầu lưỡi, biểu hiện thẹn thùng nói: "Ta có phải hay không quá yêu khoe khoang? "

"......" Kim Thúy im lặng, khẩn trương chờ đợi đại thiếu gia phản ứng.

Trước mắt Tiêu Nghiễn Trạch đen trắng lẫn lộn, nói giọng khàn khàn: " Ngươi thật sự là cảm thấy như vậy? "

Nàng mỉm cười gật đầu: "Lão thái thái cảm thấy ta làm rất tốt, nói về sau dùng vốn riêng của nàng làm của hồi môn cho ta, đây là khích lệ ban thưởng ta, đúng không? "

Hắn rốt cuộc nổi giận, đập bàn một cái: "Khích lệ cái gì mà khích lệ?! Nàng là cảm thấy ta đối với ngươi không tốt, đem vốn riêng cho ngươi, là nói cho ta nghe, kêu ta về sau đừng xem thường ngươi!"

Kí Mi giả vờ hoảng sợ: " Không phải đâu, lão nhân gia rõ ràng là sợ các thím cùng chị em dâu về sau sẽ chèn ép ta...... Không liên quan đến chuyện của ngươi......"

"Ngươi không chỉ có đôi mắt không tốt, lỗ tai cũng không tốt sao?" Hắn nói: "Nàng nói ngươi có của hồi môn, phụ đức cũng hảo, để ta hiểu rằng ngươi có thể xứng với ta! Ngụ ý là kêu ta không được sai vặt ngươi, này còn chưa đủ rõ ràng sao? "

Kí Mi nói: " Ta cảm thấy đây là lão thái thái đang an ủi ngươi a, kêu ngươi không cần gấp, ta sẽ từ từ trở nên tốt hơn. Hôm nay cho ta của hồi môn, ngày mai có lẽ đôi mắt sẽ tốt lên, sau đó đem chân đi bó, ta sẽ một chút một làm cho ngươi vừa lòng. " Nói xong không ngừng ủy khuất cắn môi, cụp mi rũ mắt, giống như thỏ con đối mặt với sài lang hổ báo.

"......" Hắn đỡ trán nói: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy? "

"...... Ân...... Nghiễn Trạch, ta nghĩ sai rồi sao? "

" Không cần để ý đúng sai, ngươi nguyện ý nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế ấy!" Căn cứ vào bộ dáng nàng luôn luôn ngây thơ vô tri, việc hôm nay, có lẽ thật là nàng vô ý. Quan trọng nhất chính là, không nghĩ tới thê tử như vậy lại khiến lão thái thái thích, liền lợi dụng tốt thời cơ: "Lão thái thái hôm nay chịu vì ngươi xuất đầu, nói vậy thực thích ngươi, ngươi về sau ở trước mặt nàng có thể hay không nói vài lời hay cho ta, đừng nói những chuyện ta không đúng. "

Nàng nói: " Ta nói ngươi bồi cha ta ra khỏi thành, lại vì nhà ta làm việc...... Lời đó có tính là lời hay không? "

Tiêu Nghiên Trạch lúc này nhìn thấy Kim Thúy một đôi mắt cá đang nhìn chằm chằm hắn, không vui nói: " Ta có chuyện cùng thiếu nãi nãi nói, ngươi đi ra ngoài. " Sau khi đem Kim Thúy tống cổ, hắn cùng thê tử ngồi ở trên giường, hắn ôm bả vai nàng, ôn hòa nói: " Mấy chuyện ra khỏi thành làm việc nhỏ nhặt đấy, không cần phải nói, ngươi chỉ cần cùng lão thái thái nói ta đối xử với ngươi rất tốt. "

Mệt mỏi vì hắn nói mà không biết xấu hổ, hắn khi nào thì đối xử với nàng rất tốt: " Ta không biết nên nói chuyện gì, không nên nói chuyện gì, ngươi nói cho ta, ta sẽ dựa vào đó nói. "

Hắn sửng sốt, trong đầu đảo qua một lần, tựa hồ thật đúng là không phát hiện ra bản thân mình đối xử tốt với nàng lúc nào, toàn nói với nàng những lời khắc nghiệt.

Kí Mi cố truy vấn: " Nghiễn Trạch tại sao ngươi lại không nói lời nào? " Chột dạ chăng?

"..... " Hắn nói: " Đừng nói chuyện trước kia, về sau ta sẽ đối đãi với ngươi tốt một chút. "