“Nàng là người hữu tình nhất thiên hạ nhưng cũng là người vô tình nhất tam
giới, nàng thà phụ bản thân mình, phụ tình yêu của chúng ta, chứ tuyệt
đối không muốn phụ chúng sinh tam giới…”
---
Linh
Yên đại lục, năm Lưu Vận thứ mười, đương triều thừa tướng Long Hoả quốc
cấu kết với ngoại bang có ý định tạo phản cho nên bị xử trảm cả gia tộc
trừ hoàng hậu có công tố giác loạn thần tặc tử. Tin tức này lập tức lan
đi khắp Linh Yên đại lục, lan đến cả Đông Liêm thành thuộc Mộc Liên
Quốc, nơi mà Tứ đại gia tộc cư ngụ.
Bạch Tiên sau khi nghe báo
cáo từ ám vệ ở kinh thành, lãnh mâu liền khép lại, mày kiếm không chau
lại, biểu hiện cũng chỉ có một là lãnh băng không có cảm xúc. Tất cả mọi người nhìn vào ông không biết ông đang vui hay là đang buồn nhưng họ
biết tin tức này chính là ngàn mũi dao đâm xuyên vào tim họ.
Đứng dậy rời khỏi đó, Bạch Tiên bước chân nặng trĩu đến từ đường gia tộc rồi đóng khoá chặt cửa lại, ông tựa mình vào cánh cửa rồi trượt dần xuống
đến khi ngồi phịch xuống nền đất lạnh giá. Bó gối úp mặt vào đầu gối, bờ vai rộng lớn của ông run lên từng hồi, dù đã sớm biết kết quả sẽ như
vậy nhưng đối với ông thì người đó chính là huynh đệ thực sự của
mình,người đó đã dạy ông rất nhiều thứ trên đời này từ sau khi phụ thân
mất, người đó đã từng vào sinh ra tử cùng ông mặc kệ sống chết của bản
thân để bảo vệ tất cả mọi người…
Con người đó… con người đó… người huynh đệ của ông đã… đã không còn trên đời nữa… Thanh ca… huynh đã rời xa ta thật rồi…!
“Aaaaaa…..!!!!!!!” Ông hét lớn, tim đau thắt lại, tại sao vận mệnh lại trớ trêu như vậy?
Tại sao phải bắt huynh đệ ông phải chia lìa nhau như vậy…
---
Tại hoàng cung Long Hoả quốc Khôn Tĩnh điện, bóng dáng màu vàng nhạt nằm
dài trên giường ôm gối khóc nức nở. Đã nhiều canh giờ trôi qua, bà không ngừng khóc, cái chết của đương kim thừa tướng Long Hoả quốc là cú sốc,
là nổi đau, là thống khổ và là tội lỗi lớn nhất của bà đối với gia tộc.
Nhũ mẫu bế một tiểu nữ oa đứng bên cạnh, tiểu nữ oa trong vòng tay của
người nhũ mẫu cứ vùng vẫy, đôi bàn tay nhỏ bé cứ vươn ra về phía bóng
dáng màu vàng đang nằm khóc kia. Như hiểu ý của nàng, người nhũ mẫu đặt
nàng xuống giường.
Tiểu nữ oa này rất lạ lùng, vừa chào đời rất
hiếm khi khóc trừ khi đói bụng, chưa đầy hai tháng liền biết lật người
và bò đi khắp giường mém một chút nữa là bị ngã xuống giường. So với
những oa nhi khác thì nàng là oa nhi kỳ lạ nhất trên đời, giống như thể
trí tuệ của nàng phát triển rất nhanh, nhận thức với thế giới xung quanh một cách rất lanh lẹn. Tiểu nữ oa bò bò lại bên cạnh bóng dáng màu
vàng, nắm lấy tóc bà kéo kéo như muốn bà chú ý đến nàng vậy.
Cảm
thấy đầu mình bị kéo khá đau, bóng dáng màu vàng khuôn mặt đầm đìa nước
mắt quay nhìn tiểu nữ oa đang mở to đôi mắt màu đen huyền của mình nhìn
bà. Đột nhiên trong lòng chợt loé lên tia hy vọng, nhìn tiểu nữ oa trước mắt, đây không phải là tia hy vọng của bà sao? Ôm tiểu nữ oa vào lòng,
bà đã có quyết định rồi, bà sẽ nuôi dưỡng tiểu nữ oa này trở thành thiên chi vương nữ, mệnh của nàng là mệnh vương, nàng tuyệt đối không được
phép xảy ra bất kỳ điều gì.
“Người đâu.” Bà lạnh giọng hét lớn.
Bên ngoài bước vào hai cung nữ quỳ xuống trước mặt bà đợi lệnh “Nương nương có gì phân phó?”
“Cho người mời Thiên cơ đại nhân đến đây.” Bà hạ lệnh.
“Dạ nương nương.”
Ngồi ôm tiểu nữ oa trong lòng, bà chờ đợi vị khách quý đang được mời tới.
Một canh giờ sau, vị khách được mời cũng đã tới, trước mặt bà là một
tuấn mỹ nam nhân trung niên vận bạch y trường bào thêu trúc xanh. Ông
quỳ trước mặt bà cung kính hành lễ “Tham kiến hoàng hậu nương nương
thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bình thân!” bà phất tay ý bảo ông hãy đứng dậy.
“Tạ hoàng hậu!” Bạch y tuấn mỹ nam nhân, Thiên cơ quan đứng dậy hướng bà
hỏi “Không biết nương nương cho gọi hạ thần vào cung có chuyện gì cần
phân phó?”
“Ngươi mau tới đây và xoè bàn tay ra.” Bà ngoắc tay
bảo ông lại gần. Sau đó viết lên tay ông cái gì đó khiến ông nhíu chặt
mày kiếm lại, tay còn lại bấm từng đốt tay tính toán cái gì đó rồi ngưng lại. Bà thấy vậy liền hỏi “Như thế nào?”
“Mệnh của nàng không
thể đoán ra được.” Ông lắc đầu, dù có tính toán bao nhiêu lần thì ông
cũng không thể nào tính ra mệnh của nàng. Lúc thì là mệnh hoàng hậu, lúc thì là mệnh vương nữ, lúc thì là mệnh... vẫn là không thể tính ra được.
“Ngươi chắc chứ?” Bà nhướng cao mày phượng hỏi.
“...” Ông không nói, chỉ viết lên tay bà một chữ ‘vương’.
Mày phượng càng nhíu chặt hơn, là mệnh vương sao? Nếu vậy tính mạng của
nàng rất quan trọng, bà tuyệt đối không thể để cho nàng có bất kỳ mệnh
hệ gì.
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng thái giám
vọng vào “Hoàng thượng giá lâm!”, một bóng dáng long bào màu vàng rực
bước vào cửa. Bà lập tức đứng dậy hướng người đang đi tới khẽ cúi người
hành lễ “Tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Quan Thiên cơ cũng quỳ xuống đất cung kính hành lễ với bóng dáng màu vàng kia “Thần tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân.” Thân ảnh màu vàng, đế vương Long Hoả quốc Long Quân Hồ nghiêm giọng nói.
“Tạ hoàng thượng!”
“Ta nghe nói nàng cho gọi quan Thiên cơ vào cung có việc gấp, không biết là việc gì?” Long Quân Hồ đỡ bà đứng dậy, ôn nhu hỏi.
“Thần thiếp chẳng qua là muốn biết tương lai sắp tới của mình sẽ như thế nào
mà thôi.” Bà nhìn thẳng vào mắt Long Quân Hồ, đôi mắt chứa đầy sự bi
thương. Số phận của bà đã được quyết định từ trước rồi, chẳng qua nó sẽ
đến chậm mà thôi.
“Mị nhi! Nàng đừng quá bận lòng. Mọi chuyện sẽ
không sao có phải không Cơ?” Long Quân Hồ tươi cười nói với bà rồi quay
sang Thiên cơ quan hỏi.
“Dạ phải thưa bệ hạ!” Ngoài miệng thì trấn an nhưng trong lòng ông biết rất rõ vận mệnh đã xoay chuyển.
Long Quân Hồ liếc nhìn trên tay bà có một tiểu nữ oa đang say giấc chẳng màn đến thế sự đang diễn ra lúc này, y đã nghe thuật lại tất cả mọi chuyện
và biết bà muốn nhận tiểu nữ oa nhi này làm hài tử của mình. Nàng thật
quá đáng thương khi bị chính mẫu phi của mình vứt bỏ không thương tiếc
“Là Chiêu Dương, tên của tiểu nữ oa này sẽ là Long Chiêu Dương. Nàng
thấy thế nào?”
“Ân.” Bà gật đầu “Tên rất đẹp.” rồi cười tươi nhìn tiểu nữ oa nhi đang nằm trong lòng mình say giấc “Là Chiêu Dương công
chúa của Long Hoả quốc, sẽ xinh đẹp hoạ thuỷ, sẽ thông minh lanh lợi, sẽ tìm được ý trung nhân thật tâm yêu thương mình...”
---Đông Liêm thành---
---Năm năm sau---
Trong một biệt viện nhỏ, có một bóng dáng màu trắng bé nhỏ đang đứng tấn và
trên tay là hai xô nước lớn. Đã một canh giờ trôi qua nhưng bóng dáng
nhỏ vẫn không hề biểu hiện bất kỳ mệt mỏi trên khuôn mặt lãnh băng ấy.
Từ xa có thêm một bóng dáng màu trắng khác nhưng lớn hơn so với bóng
dáng bé nhỏ kia đang đi tới. Bạch y mỹ nam nhân lãnh băng lên tiếng hỏi
tiểu bạch y mỹ nam hài “Đủ! Nghỉ ngơi đi.”
Bạch y tiểu mỹ nam
hài từ từ thả hai xô nước xuống đất rồi tiến lại gần bạch y mỹ nam nhân
lãnh băng kia “Phụ thân! Ta có cảm giác bản thân mình dường như bị chi
phối không rõ nguyên nhân.”
Mỹ nam nhân lãnh băng, Bạch Tiên chống cằm nhìn tiểu mỹ nam hài, Bạch Vũ, lạnh nhạt hỏi “Chi phối ra sao?”
“Ta không biết.” Hắn lắc cái đầu nhỏ của mình, nguyên nhân gì khiến hắn luôn cảm thấy bất an?
Bạch Tiên là người biết rõ nguyên nhân vì sao hắn như thế. Đó chính là đồng
thể liên tâm, chỉ cần đứa trẻ kia bị gì thì lập tức bản thân hắn sẽ bất
an vô cùng “Ngươi năm nay bao nhiều tuổi rồi?”
“Dạ mười tuổi.” Hắn đáp.
“Cũng đã lớn rồi, ngươi nói với Tiểu Ngọc thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi Long Hoả quốc.” Ông căn dặn hắn trước khi rời đi. Chuyến đi lần này chính là vận mệnh của hắn.
“Dạ phụ thân!” Hắn đợi ông rời khỏi rồi thu dọn mọi thứ lại và về phòng.
Bạch Ngọc đang ngồi trong đình viện gần đó ngủ thì bị Bạch Vũ đánh thức “Dậy chuẩn bị hành lý đi xa.”
Nghe thấy giọng ca ca mình, Bạch Ngọc mở to đôi mắt màu đỏ của mình, chớp chớp vài cái rồi ngước nhìn hắn hỏi “Đi đâu cơ?”
“Rừng Dạ Xoa rèn luyện.” Bạch Vũ nhàm chán buông bốn chữ rồi bỏ đi.
“...” Bạch Ngọc lười nhát đứng dậy đi theo ca ca mình trở về phòng chuẩn bị hành lý.
Cậu không hiểu sao lần này lại đi xa đến như vậy, không biết phụ thân muốn
làm gì. Lúc nào ông cũng bí hiểm khó đoán khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Mẫu thân thì lại kiệm lời, một ngày chỉ nói một câu, chả buồn nói thêm câu nào nữa. Rốt cuộc cái gia tộc này có được bình thường không?
---Hoàng Cung Long Hoả---
“Bệ hạ! Tiểu Chiêu Dương vẫn có cơ hội được sống, xin chàng hãy cho thiếp
đưa Tiểu Chiêu Dương rời cung đến rừng Dạ Xoa để chữa trị.” Mỹ phu nhân
quỳ rạp dưới đất cầu xin mỹ nam nhân ngồi trên ngai vàng.
Mỹ nam nhân, Long Quân Hồ nhướng cao mày nhìn mỹ phu nhân đang quỳ rồi lo lắng hỏi “Mị nhi! Nàng có cần phải đi không? Nơi đó không phải rất nguy hiểm sao?”
Mỹ phu nhân, Mị Nhi, đương triều hoàng hậu Long Hoả quốc
lắc đầu nói “Nơi đó đối với thiếp hoàn toàn không nguy hiểm, nơi đó
chính là nhà thiếp trước đây… Và hơn hết có một vị thần y đang ở đấy.”
“Thân phận của người đó?” Ông không vui hỏi.
“Đại đương gia tứ đại gia tộc Bạch Tiên của Bạch Y viện.” Bà nói.
Mày kiếm ông càng nhíu chặt hơn nhưng vì đứa nhỏ kia và vì thâm cung quá
hiểm ác này, có lẽ ông nên đồng ý “Mị nhi! Trả lời thành thật cho ta
biết, có phải nàng đã biết trước vận mệnh của mình?”
Mị Nhi không hề ngạc nhiên, bà thản nhiên nhìn ông và nói “Nếu có một ngày thiếp rời xa chàng mãi mãi thì sao?”
Long Quân Hồ nắm chặt tay thành đấm, vậy ra những suy tính của ông trước giờ đều không sai. Biết là vận mệnh như thế nhưng sao ông vẫn không tin…
“Nguyện vọng cuối cùng của nàng là gì?”
“Nếu có thể thì xin
chàng hãy cho thiếp được tự do ra vào hoàng cung. Thiếp không cầu gì hơn nữa…” Bà đôi mắt ngấn lệ van cầu ông.
Là nguyện vọng cuối cùng
của bà, ông không thể không chấp thuận. Long Quân Hồ đứng dậy, bước
xuống bên cạnh bà, đỡ bà đứng dậy và nói “Ta sẽ chấp thuận cho nàng, ta
biết vận mệnh khó có thể thay đổi…” ông ôm bà vào lòng thật chặt như thể đây là lần cuối cùng được gặp bà vậy “Nhớ phải tự chăm sóc bản thân
mình đó.”
“Dạ bệ hạ!” Bà vùi mặt vào lòng ngực to lớn của ông và khóc. Xin lỗi chàng Quân Hồ! Nếu kiếp sau có gặp lại nhau thì thiếp
nguyện sẽ dành hết tình yêu cho chàng, giống như chàng đã dành hết tình
yêu cho thiếp vậy.