Trong cơn mê, ta nghe thấy chàng nói “Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão
bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh.” Câu nói đó đã khiến ta ngừng hy vọng về tương lai…
***
‘Mị cô cô! Cô cô sắp phải đi xa sao?’
‘Tiểu Linh nghe ta nói đây, sau khi ta rời khỏi nơi này ngươi nhất định phải
cẩn thận. Kể từ bây giờ không còn ai có thể bảo vệ ngươi được nữa nhưng
có một ngày sẽ có một người đến đón ngươi đi và cùng ngươi thành thân,
mệnh của ngươi là mệnh Hoàng hậu cho nên hãy cẩn thận với mọi âm mưu của hoàng cung.’
‘Ta không xuất giá.’
‘Đó là ý trời.’
‘Ta có thể cãi lại ý trời.’
‘Vô ích thôi Tiểu Linh! Trước khi ngươi xuất giá, hãy đến mật thất ở rừng Dạ Xoa để lấy thứ đó…’
‘…’
‘Hãy nhớ lời ta, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả nhưng đó chỉ là vẻ bề
ngoài, đôi tai có thể nghe thấy mọi lời nói nhưng chỉ là tiếng nói bên
ngoài. Lòng dạ con người rất khó đoán và hiểm ác, nhất là nam nhân. Nếu
ngươi thành thân và uỷ khuất quá nhiều thì cách tốt nhất để giải thoát
cho bản thân ngươi chính là CHẾT.’
‘Ta hiểu.’
Trong cơn mê man, những ký ức trước lúc Nguyên Mị Hoàng hậu lâm chung lại
hiện rõ trong đầu Nguyên Linh, nàng đã thực hiện đúng lời nói của bà
trước lúc mất là đến rừng Dạ Xoa lấy vật quan trọng này. Có lẽ vật này
sẽ thay đổi cuộc đời của nàng… Rồi nàng nghe rất nhiều âm thanh bên
ngoài, là tiếng người nói chuyện, là tiếng băng lãnh của nam nhân lãnh
khốc Bạch Vũ, là tiếng lạnh lùng của nữ nhân Bạch Tuệ, là tiếng cợt nhã
của Vương Thoại Kỳ, và thanh âm lo lắng của Nguyên Lang.
“Bạch Vũ. đến nước này đệ còn không chịu cứu nàng sao?” Vương Thoại Kỳ khó chịu nói.
“Nàng không phải là người thân của ta.” Hắn lạnh lùng nói.
“Nhưng nàng là lão bà của đệ.” Vương Thoại Kỳ nắm chặt vai hắn hét lớn.
“Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh.” Hắn khẳng định cả đời này sẽ không xem nàng là lão bà
cả mình.
Câu nói của hắn như đâm một nhát dao vào tim nàng, tương lai của nàng coi như đã không còn nữa. Bóng tối mãi mãi vẫn là bóng
tối, làm sao bóng tối có thể trở thành ánh sáng được.
“Đệ nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Tịnh sẽ hồi tâm chuyển ý rời bỏ Long Thiên Hàn để đến bên đệ sao?” Bạch Tuệ nói.
“Ta không cần muội ấy hồi tâm chuyển ý, chỉ cần ta vẫn còn yêu muội ấy là
đủ.” Lời nói này lại chém thêm nhát dao thứ hai vào trái tim non yếu của nàng, hắn là quá lãnh khốc đến tim cũng đã đóng thành băng.
“Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ phải hối hận với những lời mình nói bây giờ.” Bạch Tuệ cảnh báo hắn.
“Ta nhất định sẽ không hối hận!” Hắn khẳng định điều đó.
Nguyên Linh ước gì mình chết ngay bây giờ để đừng bao giờ phải chịu đựng những lời nói cay độc của hắn. Tại sao Hoàng Phủ Thanh Tịnh lại may mắn như
vậy chứ, được cả hai nam nhân yêu thương đến sẵn sàng làm tan nát hết
trái tim của các nữ nhân trong thiên hạ. Nàng là nên hận bản thân mình
hay hận số phận nghiệt ngã này? Bây giờ nàng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, nàng mệt mỏi quá rồi…
“Yến nhi, Nguyên Linh đã tỉnh chưa?”
“Dạ chưa.”
“Đã một tháng trong trôi rồi, tỷ ấy cứ hôn mê suốt như vậy.”
“Đại tỷ nói độc tố trong người của Linh đã được đẩy ra hết nhưng sức khoẻ có phần yếu hơn trước. Dù cho sức khoẻ có khá lên thì ý thức của Linh mới
quan trọng.”
“Lang ca, chàng đừng lo lắng, Linh tỷ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
“Yến nhi, nàng không hiểu đâu, từ nhỏ Linh đã chịu quá nhiều khổ sở, hoàng
cung là nơi hiểm ác và không tránh khỏi việc người hại người. Linh vì
muốn bảo vệ cho Mị cô cô đã hứng hết mọi đau khổ vào người và khi Mị cô
cô mất. Chính Linh cũng là người tự trách bản thân mình nhất vì Linh quá vô dụng không thể nào bảo vệ được những người thân xung quanh mình. Cô
tịch trong cung cấm hiểm ác là sự trừng phạt bản thân mình của Linh.”
Bên tai vang lên tiếng nói, nàng cố gắng lắng nghe bọn họ đang nói gì, là
giọng nói của Nguyên Lang và Dương Yến. Họ nói nàng đã hôn mê một tháng
rồi chưa tỉnh, nàng cũng rất muốn tỉnh nhưng thân thể nàng không thể
nhấc lên được, nàng vẫn ở trong bóng tối không lối thoát, cũng không rõ
tại sao mình lại không muốn tỉnh lại. Là vì sợ nếu tỉnh lại sẽ phải đối
diện với nam nhân lãnh khốc vô tình kia, là vì sợ nếu tỉnh lại sẽ thấy
số phận mình thống khổ như thế nào. Trong bóng tối đen kịt, chỉ có một
mình nàng ngồi ôm mặt khóc, rồi bỗng từ đâu ánh sáng xuất hiện, nàng
ngước mặt lên nhìn thì đó là một cánh cửa ánh sáng đang chờ đợi nàng
nhưng bản thân nàng không muốn đứng dậy, nàng không muốn đi đến đó, nàng không muốn tỉnh lại, là nàng sợ…
‘Đi đi, nơi đó đang có người chờ đợi…’
Là giọng nói của ai?
Là nam hay nữ?
Nàng cũng không phân biệt được nhưng thân thể nàng từ lúc nào đã đến gần với cánh cửa ánh sáng. Nàng cố gắng chạy ngược vào bóng tối nhưng càng chạy lại càng đến gần hơn với ánh sáng “Không! Ta không muốn tỉnh lại…” Van
xin là điều vô ích, nàng bị đẩy mạnh qua cửa, ánh sáng chói loá nuốt
chửng lấy nàng cho đến khi nàng cảm giác được những cơn đau truyền đến
thật nhanh thì biết rằng mình đã quay trở về với thân thể, đã lấy lại ý
thức của mình. Mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, không phải là màu đen nữa mà là rất nhiều màu sắc thay phiên nhau đập vào mắt nàng khiến nàng phải
nhíu chặt mày lại vì không thích ứng kịp
“Lang…” Nàng khẽ gọi tên y.
Nguyên Lang và Dương Yến vừa bước chân rời khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy
giọng nói yếu ớt vang ở bên trong và cả hai quay lại nhìn thì thấy
Nguyên Linh đang thều thào. Không biết từ lúc nào mà nước mắt của cả hai phu thê họ đều đang lăn dài trên má, chạy đến bên cạnh giường của
Nguyên Linh “Linh! Tỷ đã tỉnh?” Nguyên Lang vui mừng nắm chặt tay nàng
hỏi.
“Lang…nước…” Nguyên Linh cổ họng đau rát không thể nói thành lời.
Dương Yến đứng một lập tức đến ngay bên cạnh bàn lấy nước mang đến, Nguyên
Lang đỡ Nguyên Linh ngồi dậy uống chút nước, nước vào cổ họng bớt đau
rát, nàng cũng có thể dần dần mở mắt ra nhìn. Mắt nàng đã khỏi, nàng có
thể nhìn thấy xung quanh, tuy hơi mờ nhạt một chút nhưng có thể thấy rõ
mọi thứ, nàng ngước nhìn người đang đỡ nàng dậy.
“Tỷ thấy trong người thế nào?”
Là giọng nói của Nguyên Lang, khuôn mặt nam nhân tuấn tú này chính là Nguyên Lang sao?
“Linh tỷ, tỷ cảm thấy ra sao?”
Là giọng nói của Dương Yến, nàng quay qua nhìn nữ tử đang ngồi bên cạnh
giường nàng, thật là thanh tú diễm lệ, đây chắc là thê tử của Nguyên
Lang, hai người thật là xứng đôi.
“Sao tỷ không trả lời?” Nguyên Lang hỏi.
“Ta chỉ thấy mắt ta rất đau, thân thể không thể cử động được.” Nàng đáp.
“Vậy ta sẽ gọi thập tam ca đến.” Dương Yến nhanh nhảu tính quay bước thì bên ngoài cửa đã có người tiến vào.
“Không cần đi đâu cả, thập lục muội, ta đã đến.” Nam nhân tuấn mỹ phi phàm với giọng lãnh băng kia chính là thập tam ca mà Dương Yến vừa nói, Bạch
Ngọc.
“Ngươi…là…” Nguyên Linh yếu ớt hỏi.
“Ta là Bạch
Ngọc, nhị thiếu gia của Bạch gia Huyền Môn, đệ đệ của Bạch Vũ, đứng thứ
mười ba trong thập tứ diêm vương.” Y giới thiệu bản thân mình. Nghe đến
cái tên Bạch Vũ là nàng đã ớn lạnh sóng lưng, Bạch Ngọc tiến đến gần
nàng, vươn những ngón tay thon dài đặt lên cổ tay nàng để chuẩn mạch.
Sau đó cậu thu tay về lại ống tay áo, khuôn mặt thuỷ chung không nở một
nụ cười nào cả “Đã tỉnh là tốt, thân thể có thể bồi dưỡng sau, tuy nhiên mắt của ngươi bị nhiễm độc quá lâu nên đã mù hoàn toàn không thể cứu
chữa. Nếu như ngươi bảo đau mắt thì là do khí độc của rừng Dạ Xoa làm
tổn thương, ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi uống bồi bổ và đắp thuốc lên
mắt để giúp ngươi không bị đau nữa.”
“Ừ. Đa tạ ngươi.” Nàng gật đầu đã hiểu.
“Không cần đa tạ ta vì ngươi sẽ trở thành tẩu tẩu của ta.” Câu nói của cậu là
nhắc nhở nàng về việc nàng sẽ phải thành thân cùng cái nam nhân vô tình
kia.
“Cho hỏi đây là đâu? Sao có vẻ lạnh quá vậy?” Nàng không
biết chính xác mình còn ở Hoả Vân Thành không, vì nơi đó vốn rất ấm áp
cơ mà.
“Một tháng trước tỷ rơi vào hôn mê, bọn ta đã gấp rút phi
ngựa ngày đêm không nghỉ để về Đông Liêm chữa bệnh cho tỷ. Đây là Du
Nhiên Phủ của Đông Liêm Thành thuộc Mộc Liên Quốc, chào mừng tỷ đã đến
với đại gia tộc.” Dương Yến tươi cười nắm lấy tay nàng nói.
Du Nhiên phủ? Đông Liêm Thành? Mộc Liên Quốc?
Chỉ trong một tháng hôn mê mà nàng đã ở cái nơi được mệnh danh là huyền bí
và nguy hiểm nhất lục quốc sao? Rốt cuộc đại gia tộc này còn có nhiều bí ẩn nào nữa?