Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 45: Thật sư mất trí nhớ (2)




Editor: Lam Tuyết Hàn

"Ngươi đến cùng, có thật hay không mất trí nhớ?" Đột nhiên Phong Đạc mở miệng hỏi.

Tô Mặc Nhi có một chút kinh ngạc nhìn hắn: "Rất quan trọng sao?"

"Bản vương chỉ là có chúthiếu kỳ. Nhưng nếu như ngươi không mất trí nhớ, tại sao sẽ hỏi Phong Mục vấn đề kia?" Đó là vấn đề hắn vẫn chưa nghĩ ra được.

Nàng vừa hỏi Phong Mục, là không phải bởi vì trong tay nàng có cái gì đó của hắn cho nên hắn mới muốn giết nàng.

Bộ dáng không giống như là mất trí nhớ!

Tô Mặc Nhi ngưng nghẹn không biết nói gì: "Ta là mất trí nhớ, chứ không phải là biến thành ngu ngốc! Nếu như ta không mất trí nhớ, sẽ không hỏi vấn đề kia!"

"Vậy sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến hỏi vấn đề đó? Không phải là ngươi đối với hắn còn mong đợi cái gì chứ?" Trong lòng Phong Đạc không có chút tư vị, đau ê ẩm.

"Ngươi sẽ đối với người muốn giết ngươi ôm hy vọng gì sao?" Tô Mặc Nhi hỏi ngược lại, ánh mắt kỳ quái đánh giá Phong Đạc: "Ngươi hôm nay bị cái gì kích thích?"

Phong Đạc nghe được lời của nàng, hơi sững sờ, lập tức, mắt phượng lộ ra một chút vui vẻ: "Bản vương rất tốt."

Khóe môi Tô Mặc Nhi nhấc lên, yên lặng không nói gì.

"Mặc Nhi, ngươi... Như thế nào không hỏi tại sao ngày hôm qua lại hộc máu?" Suy nghĩ một hồi lâu, Phong Đạc mới chậm rãi hỏi.

Hắn đoán, nàng khả năng là biết mình trúng độc mỉm cười.

Quả nhiên, Tô Mặc Nhi không thèm để ý nói: "Trúng độc mà thôi, hỏi thì có thể thế nào?"

Phong Đạc trong lòng đau nhói, cố nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

Nàng có thể bình thản nói những lời này, chỉ có thể nói là nàng đã đem hết thảy đều nhìn thấu, cho nên mới không thèm để ý.

Nàng như vậy, thật sự làm cho người muốn thương yêu.

"Yên tâm ở tại vương phủ, bản vương sẽ tìm được giải dược!" Ánh mắt Phong Đạc hơi trầm xuống, tuấn nhan hiện lên vẻ kiên nghị.

"Không cần." Không hề nghĩ ngợi, Tô Mặc Nhi trực tiếp cự tuyệt nói: "Mỉm cười không có giải dược, Phong Mục không phải đã nói rồi sao? Cần gì phải lãng phí tinh lực."

Trên cái thế giới này, cái không thể thiếu nhất chính là ân tình nha!

Huống chi, nàng cùng hắn lại không phải rất quen thuộc, hắn giúp nàng như vậy, thật sự là không có mục đích gì sao?

Thực là không thể trách nàng nghĩ quá nhiều, người này, nhưng là trước đó đã làm vậy nha!

Trong lòng Phong Đạc tự nhiên cũng rõ ràng, hắn không hy vọng xa vời nàng hiện tại có thể thật lòng đối với hắn. Chỉ là, lời hắn đã nói ra, hắn nhất định sẽ làm!

Nhưng nghe được nàng cự tuyệt dứt khoát như vậy, trong lòng hắn vẫn còn có chút khó chịu.

"Ngươi trước có thể đưa ta trở về Thủy Vân Các được không?" Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi lên tiếng, phá vỡ không khí làm cho người ta hít thở không thông này.

Nàng cũng muốn tự mình trở về, nhưng mà nàng căn bản cũng không biết đường!

Bước chân Phong Đạc hơi chậm lại, nhẹ gật đầu, thay đổi hướng rồi kéo nàng đi.

Tô Mặc Nhi nhìn hắn dắt tay của nàng, yên lặng quấn quít.

Nàng đến cùng có nên rút tay về hay không? Người này đến cùng có ý thức được là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?

Cũng không đúng, cho dù bây giờ người khác có thấy được, thì nàng bây giờ còn là vương phi của Phong Đạc, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng thì tính có là gì...

"Đang suy nghĩ gì?" Đột nhiên Phong Đạc mở miệng hỏi.

Tô Mặc Nhi cả kinh, bên tai ửng đỏ, che dấu vẻ lúng túng hỏi: "Ngươi tính xử trí Phong Mục như thế nào?"

Lông mày Phong Đạc cau lại, chua xót lần nữa từ đáy lòng lan tràn, nàng còn quan tâm đến Phong Mục sao?

Có chút giận dỗi nói: "Yên tâm, bản vương sẽ không giết hắn!"

"Vì cái gì?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc, bất quá, tỉ mỉ nghe lời hắn nói tại sao có chút không được tự nhiên?

Yên tâm? Làm cho nàng yên tâm? Nàng sẽ yên tâm mới có quỷ!

Phong Mục kia nhưng là muốn tính mạng của nàng nha!

Phong Đạc hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi rất muốn hắn chết sao?"

"Nếu như có thể, tốt nhất là như vậy…..." Tô Mặc Nhi yếu ớt nói.