Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 192: Không gian cấm địa




Vách đá từ từ mở ra để lộ một lối đi mới. Không giống như ảo giác ánh sáng loe loé vừa nãy. Bên này lại là một mảnh tối om.

Nhóm người Lục Vinh bị tình cảnh trước mắt doạ cho ngây người. Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn được vào Cấm Địa. Thật không thể ngờ bên trong lại huyền bí như vậy. Từ trận pháp đến kết giới đều được thiết kế vô cùng công phu, khiến người ta không tài nào tìm ra sơ hở.

Nếu không phải là bọn hắn đi cùng nhóm người Lạc Y. Thật không biết đến thời gian nào mới tìm được đường ra. Chẳng trách tại đây hàng năm đều có người không thể trở về. Có khi bọn họ cũng vì không tìm được lối ra. Giống như bọn hắn vừa rồi, cứ mãi đuổi theo đốm sáng nhưng không biết rằng càng đuổi lại càng xa.

Nhóm người Lăng Ngạo từ dưới mặt đất đứng bật dậy, vung tay phủi phủi bụi bặm dính trên tà áo. Thuận tiện còn giúp đỡ nhóm người Lục Vinh đứng dậy.

Nói cho cùng thì cũng không phải bọn hắn thích nghi nhanh. Chẳng qua nhóm người bọn hắn đều đã đi theo Lạc Y từ lâu, có cái gì lạ nhìn chưa thấy đâu.

Bản thân bọn hắn cũng tuyệt đối tin khả năng của lão đại. Đi theo nàng, chắc chắn không thể đi lạc. Đây chính là tín nhiệm duy nhất cũng là mạnh nhất của bọn hắn a!

Nhóm Lục Vinh được nhóm Lăng Ngạo đỡ lên cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Tuỳ tay lung tung phủi bụi bặm dính trên y phục, lúc này mới có thể tự nhiên tiến lên, liếc mắt quan sát hoàn cảnh phía trước.

Lục Vinh dẫn đầu nhóm hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân đi lên. Hắn liếc mắt nhìn bên ngoài là một mảnh tối đen như mực liền không khỏi nhíu chặt chân mày.

Vừa rồi khi bọn hắn tiến vào đường hầm kia thì vẫn là ban ngày. Thế nhưng trong này đã là ban đêm, chênh lệch thời gian thế này thật khiến người ta không khỏi kinh sợ a!

" Ra ngoài thôi! Vừa rồi chỉ là một thủ pháp đa không gian nho nhỏ. Ta nghĩ rằng đoạn đường sắp tới thật sự sẽ vô cùng phấn khích. Trước hết cứ ra ngoài dựng lều trước đi! Bên ngoài có lẽ là một sâm lâm. Khả năng tối nay sẽ có thú triều a!"

Lạc Y nhẹ giọng quay đầu nhắc nhở nhóm người Lăng Ngạo cùng Lục Vinh phía sau. Lời nói tựa hồ nhẹ bẫng của nàng khiến ba người Lục Vinh lần nữa muốn hoảng loạn rồi.

Thú triều ở trong cấm địa so với bên ngoài không biết có bao nhiêu hung hiểm. Vừa rồi Long trưởng lão đã nói ma thú cấp bậc cao nhất là Thống Lĩnh sơ kì. Nhưng lại chưa nói trước số lượng có bao nhiêu. Nếu lỡ như xui xẻo đụng phải, không phải là tự đi tìm chết sao?

Tuy rằng Lục Vinh sớm nhận định Lạc Y so với hắn cường đại hơn. Nhưng là vẫn chưa thể nhận định được. Nói gì thì nói, nàng vẫn còn là một thiếu nữ chưa thành niên, bảo nàng đã vượt qua cấp Thống Lĩnh, sợ là không có ai có thể tin a!

Nhóm người Lục Vinh hít thật sâu một hơi. Vẫn là không chùn bước đi theo hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Nhóm người Lăng Ngạo cũng không chút nào chậm trễ đuổi theo phía sau.

Nhờ có lời nói Lạc Y cảnh báo trước. Nhóm người Lục Vinh cùng nhóm người Lăng Ngạo ai nấy cũng đều hành sự mười phần cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng đem cảnh giác đặt lên trên đầu, dù là một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay đều không có bỏ qua.

Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y dẫn nhóm người ra khỏi con đường. Quả nhiên là đụng tới bìa rừng. Mà hang động phía sau họ vừa đi ra cùng từ từ tan biến.

Trải qua một loạt những chuyện vừa rồi. Việc sơn động đột ngột tan biến trước mắt cũng không thể gây ra được động tĩnh lớn đối với hai nhóm người Lạc Y cùng Lục Vinh.

Bọn họ giờ ai nấy đều thật điềm tĩnh. Dường như chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ thế nhưng nháy mắt đã trưởng thành.

Đều nói những người có thể đi ra từ cấm địa sau này sẽ đạt thành tựu vô cùng lớn. Ban đầu nhóm người Lục Vinh dĩ nhiên không tin. Chân chính trải qua mới thấy, điều ấy quả thật không sai.

Bây giờ chỉ mới là bắt đầu đã có thể tôi luyện bọn hắn như thế này. Đi qua một tháng, hiển nhiên thành tựu không nhỏ a!

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần một chút cũng không hề hay biết những suy nghĩ trong đầu nhóm người Lục Vinh. Lúc này bọn họ đều là rất bận rộn.

Lãnh Hàn Thần lấy từ nhẫn trữ vật ra bốn bộ lều vải. Tất cả đều đưa cho nhóm người Lăng Ngạo. Bọn họ dĩ nhiên vô cùng hiểu ý, không nói hai lời liền phân chia nhau dựng lên bốn bộ lều vải đứng sừng sững vô cùng vững chắc.

Lạc Y cũng không rảnh rỗi. Nàng đợi nhóm Lăng Ngạo căng xong lều liền lấy từ không gian ra ba lọ dược tễ. Bên trong chính là dược bột do tự tay nàng điều chế từ sau khi biết bọn họ sẽ đi vào cấm địa.

Dược bột này vốn là đan dược luyện ra. Sau đó tỉ mĩ cán mỏng. Tác dụng dĩ nhiên là để đuổi côn trùng, thậm chí còn có thể khiến ma thú hành động chậm đi và làm tê liệt một số cơ quan của chúng.

Vì là do nàng đích thân điều chế, nên đối với người là hoàn toàn vô hại. Tuy nói bọn họ không sợ thú triều, nhưng thêm một chuyện lại chẳng bằng bớt đi một chuyện. Cũng chẳng có ai chê bản thân mình quá rảnh rỗi cả, không phải sao?

Lạc Y giao dược tễ cho nhóm người Lục Vinh. Dặn bọn họ rẩy đều quanh lều, nhưng đặc biệt để chừa một lối đi nhỏ.

Lối đi này là đặc biệt để lại cho chúng ma thú. Bọn họ ở bên trong chỉ cần ôm cây đợi thỏ. Chờ bọn chúng tiến vào liền lấy đi thẻ bài, rồi sau có giết hay không đều có thể cân nhắc.

Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, nhóm Lục Vinh cùng nhóm Lăng Ngạo mới có thể thả lỏng một chút ngồi xuống bên hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần.

Lạc Y đại thiện tâm đem quăng cho bọn họ ba vò nước. Vò nước này là lấy từ trong không gian, có linh khí tích tụ lâu dài, cực tốt cho việc hồi sức cùng điều dưỡng cơ thể.

Nhóm người Lục Vinh cùng nhóm Lăng Ngạo nhận lấy, không chút suy nghĩ liền mở vò ra uống một ngụm. Sau đó lần lượt truyền tay nhau uống hết.

Cả nhóm ai nấy đều cảm thấy cả thân người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cho là quá mệt mỏi rồi được nước uống xoa dịu.

Cả bọn thế nhưng hoàn toàn không hề hay biết, trong cơ thể có thêm một nguồn linh lực mạnh mẽ lưu động xoay quanh một trăm lẻ tám đường kinh mạch, nhanh chóng hoà cùng linh lực có sẳn trong thân thế, quy tụ tại đan điền.

Bây giờ, bọn hắn đúng là chỉ chờ một cơ hội là liền có thể tấn cấp.

Nói ra chuyện thần kì này, liệu ai có thể tin được đây?

" Lạc Y! Ta thấy nhóm Lăng Ngạo đều gọi ngươi là Lão Đại. Hay là ngươi cũng làm lão đại của chúng ta, dẫn dắt chúng ta đi!"

Lục Vinh vừa quay gà do Lạc Y đưa qua vừa ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói. Trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn hắn nếu như còn không xác nhận được thực lực của nàng thì quả thật so với ngốc tử còn càng muốn ngốc đi!

Hơn nữa đây cũng không phải quyết định cá nhân của hắn. Hắn trước đó cũng có hỏi qua ý kiến của Tiết Thạch cùng Văn Bân. Hai người này cũng không nói hai lời liền đồng ý.

Điều này chứng tỏ tất cả bọn hắn đều công nhận nàng rồi!

Lạc Y đang ngồi bên cạnh Lãnh Hàn Thần. Nhìn hắn vừa quay gà trên lửa, vừa truyền linh lực vào bên trong, khiến gà của bọn họ so với gà nhóm Lục Vinh cùnh Lăng Ngạo chín nhanh hơn mấy lần, đã vậy còn toả ra mùi thơm lừng khiến người ta ai nấy đều không nhịn được thèm thuồng.

Lãnh Hàn Thần tỉ mỉ đem linh lực lần nữa truyền vào. Lần này là làm gà nguội đi, chỉ còn hơi ấm ấm vừa ăn. Lúc này mới vừa lòng bẻ ra đùi gà ngon nhất, còn có cánh gà béo ngậy, sủng nịnh yêu thương đưa tới tay Lạc Y.

Lạc Y cười híp mắt tiếp nhận. Cũng rất biết điều lén hôn nhẹ lên má Lãnh Hàn Thần khiến đôi mắt hắn sáng bừng lên. Cả người khí thế bừng bừng tiếp tục đem con gà khác ra quay trên lò.

Đừng nói đến hắn bình thường đều cam tâm tình nguyện làm mọi việc thay Lạc Y. Huống chi lần này còn có thưởng. Dĩ nhiên làm việc lại càng phát ra dụng tâm nhiều lắm.

Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần cười khẽ một tiếng. Biết hắn ít khi lộ ra bản tính trẻ con. Nhưng một khi đã lộ liền khiến người ta dở khóc dở cười.

Lạc Y cầm cánh gà cùng đùi gà, điềm nhiên cắn từng miếng từng miếng nhai nuốt. Tận đến khi ăn uống đều không sai biệt lắm mới ngẩng đầu, nhìn thật sâu nhóm người Lục Vinh vẫn một mực nhìn nàng chờ đợi đáp trả, nhàn nhạt hỏi lại.

" Các ngươi chắc chứ?"