Khách điếm Bồng Lai :
" A... A ... Tại sao lại ngứa ngáy như vậy?"
Trong khách điếm Bồng Lai hôm nay đón hai vị khách. Một vị khách dường như có lai lịch vô cùng lớn. Còn người còn lại dĩ nhiên là thư đồng đi theo bên cạnh vị khách kia.
Chỉ là, ban đêm vẫn thường hay nghe thấy những âm thanh ghê rợn như vậy. Thoạt nghe còn đáng sợ hơn heo bị chọc tiết.
Kim Ngu đại dược sư ban đầu uy uy vũ vũ chuồn khỏi khán đài. Tâm trạng ông ta vốn đã không được tốt.
Thử hỏi, một đại dược sư danh tiếng như ông ta. Thế nhưng lại để thua một thiếu niên miệng còn hôi sữa. Cục tức này dễ nuốt trôi lắm sao.
Kim Ngu đại dược sư nắm chặt tay. Đôi mắt vằn lên tia máu đỏ âm thầm hướng nhóm người Lạc Y ghi thù.
Không phải chỉ là một đám con nít thôi sao? Mặc dù cũng có chút bản sự nhưng ông ta không tin bọn họ có thể tránh thoát bản thân trả thù.
Đánh rơi mặt mũi ông ta, còn không biết xem bản thân mình nặng mấy cân!
Có điều, không kịp trả thù thì bản thân ông ta liền mắc hoạ rồi!
" Sư phụ, người ráng chịu đựng, dược cao này chữa ngứa rất tốt. Bất quá hơi đau a!"
Thư đồng chạy vào phòng, trên tay còn mang theo một lọ thuốc cao. Thuốc này vốn là thuốc rất quý được Kim Ngu đại dược sư dùng vạn kim mua về từ hội đấu giá. Thật không nghĩ tới phải sử dụng nó trong hoàn cảnh này.
Kim Ngu đại dược sư từ rất sớm đã lâm vào tình trạng thần trí mơ hồ. Tay chân thoát lực vô cùng uể oải nằm úp sấp lên tấm phản. Đến ngón tay cũng lười động đậy.
Thư đồng nuốt nuốt nước miếng. Ánh mắt nhìn những nốt bọng nước đột ngột nổi lên trên người sư phụ mà bản thân phải rùng mình. Trong lòng lại không khỏi lo sợ.
Này có khi nào là bệnh dịch không a?
" Ngươi còn làm cái gì, còn không mau tra thuốc cho ta?"
Kim Ngu đại dược sư dù đau đớn nhưng cũng không bỏ được tính cách hống hách. Khó chịu gầm lên với thư đồng. Chỉ là, hồi lâu như vậy cũng không có một ai đáp lại.
Kim Ngu đại dược sư nhướng chân mày. Khó khăn dịch dịch thân thể, quay đầu lại nhìn về phía sau.
Trong phòng ban đầu vốn vô cùng vắng lặng. Chỉ có ông ta và thư đồng bây giờ chợt nhiều ra thêm mấy người.
Thư đồng vốn đang cầm lọ cao đứng bên cạnh giường. Không biết từ lúc nào đã vô thanh vô thức ngã xuống, lọ cao cũng lăn long lóc, đổ trào ra thấm xuống sàn nhà gỗ.
Khoé môi Kim Ngu đại dược sư thoáng run rẩy. Chuyển ánh mắt nhìn về phía tám người đang lười biếng dựa vào góc tường. Đôi mắt ai nấy đều hơi nhướng lên, giống như thoả mãn thưởng thức cảnh ông ta đau đớn.
Đó không phải chính là đám nhóc ông ta mới gặp mấy ngày trước hay sao?
Mi mắt Kim Ngu đại dược sư co rụt lại. Trong lòng đột nhiên ý thức được nổi sợ. Há to miệng nhưng không thốt lên được lời nào.
Lạc Y nhìn Kim Ngu đại dược sư nơi đó lười biếng khẽ ngáp một cái. Cất giọng nói với Kỳ Phong bên cạnh.
" Lấy chiếc nhẫn trên tay ông ta xuống đi. Còn ông ta, cứ để Ân Kỳ và Thừa Vũ xử lí là tốt rồi!"
Kỳ Phong là đứa trẻ rất nghe lời. Vừa nghe Lạc Y nói liền hăm hở tiến lại. Không để ý chống cự yếu ớt của Kim Ngu đại dược sư, cưỡng ép lấy chiếc nhẫn trên ngón tay ông ta ra. Còn lỡ tay đánh ông ta ngất xỉu nằm bẹp trên phản.
Lạc Y đón lấy chiếc nhẫn từ tay Kỳ Phong, không nói hai lời liền cùng Lãnh Hàn Thần rời đi. Chuyện còn lại để nhóm Lăng Ngạo xử lí liền tốt rồi. Nàng không tin Kim Ngu đại dược sư kia dưới khả năng chỉnh người của bọn họ mà có thể không thương tật gì bước ra ngoài.
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần vận dụng bí pháp Lịch Không Gian. Nháy mắt đã về tới bìa rừng bên cạnh Nhật Nguyệt Tinh thành. Nàng ngẫu nhiên đứng lại, cảm giác chiếc nhẫn trên tay run lên bần bật tựa như một lời kêu gọi.
Lạc Y nhíu nhẹ chân mày, tâm niệm vừa động, một thân cổ cầm đã xuất hiện trên bàn tay nàng.
Cổ cầm nhìn tựa như đàn tranh, nhưng những sợi dây đàn dường như được tạo ra từ chỉ ngũ sắc. Mỗi sợi dây đều như có linh thức run lên nhè nhẹ. Lại thêm hơi thở tà khí bễ nghễ càng khiến người ta không thể khinh thường.
Lạc Y đặt hờ tay lên dây đàn. Cảm nhận từng biến động của linh khí truyền vào kinh mạch chủ lan qua một trăm lẻ tám đường kinh mạch cuối cùng ngưng tụ tại đan điền. Khí tức này làm năng lượng trong cơ thể nàng nháy mắt không ngừng dâng lên, đầy tràn như muốn công kích tầng bình chướng Tôn Giả trung kì.
Lạc Y mở to mắt đầy kinh ngạc. Nàng mới thăng cấp Tôn Giả không lâu. Từ đó đến nay vẫn kiên trì tu luyện nhưng không tạo ra được bước tiến gì lớn. Thế nhưng vừa chạm vào cổ cầm này thì muốn thăng cấp rồi?
Lạc Y mím mím môi mỏng. Trước ánh mắt cổ động của Lãnh Hàn Thần nâng tay lên, mềm nhẹ hạ xuống dây đàn khẽ khảy một khúc.
Ban đầu, giai điệu chậm rãi nhưng lại thánh thót hữu lực. Ẩn ẩn trong từng sợi âm thanh còn chứa đựng một tia sát khi công phá vô cùng mạnh mẽ hướng về phía cây cối tứ phía khiến chúng nghiêng ngã.
Giai điệu vang lên mỗi lúc một nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, khí thế dâng cao vô cùng mạnh mẽ, sát khí lan tràn làm cây cối nghiêng ngã đều gãy ngang thân rầm rầm đổ xuống đất.
Ngón tay Lạc Y bị dây đàn cứa qua một nhát. Một giọt máu đỏ thắm vừa vặn thấm vào dây đàn, lan toả khắp thân đàn. Huyền lực gia tăng đi vào vết cắt dồn nén vào tầng bình chướng cuối cùng, xé toạc thăng cấp.
Oanh!
Tôn Giả trung kì sơ giai đỉnh.
Ngón tay mềm mại trên dây đàn cuối cùng cũng đã dừng lại. Lạc Y ngẩn người không nghĩ đến bản thân cứ như vậy thăng cấp. Lại nghĩ đến nàng vừa rồi chạm vào dây đàn liền khảy ra giai điệu tràn ngập sát khí kia vẫn có chút không hiểu.
Lạc Y nàng học qua rất nhiều thứ. Nhưng thứ duy nhất chưa từng học qua chính là cầm. Không nghĩ đến vừa chạm vào dây đàn liền có thể khảy đàn. Tựa như trước đây quả thật có khảy qua như vậy.
" Thần..."
" Đó là giai điệu Phục Ma. Phục Ma cầm khế ước với nàng rồi!"
Lãnh Hàn Thần cười khẽ một tiếng. Hắn tiến lại đem Lạc Y ôm vào trong lòng.
Lạc Y ngẩn người thu Phục Ma cầm vào nhẫn trữ vật. Không ngờ giai điệu kia chính là giai điệu khế ước, chẳng trách nàng lại có thể cứ như vậy thăng cấp!
Hai người cứ đứng như bên cạnh nhau như vậy. Không bao lâu sau nhóm người Lăng Ngạo từ đằng xa đi tới. Nét mặt ai cũng vui mừng hớn hở.
Đêm hôm đó, nhóm tám người cứ như vậy rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh thành, thẳng tiến về hoàng cung Chu quốc.