Lăng Hựu Thừa ngồi trong một cỗ xe ngựa ra khỏi Tô Uyển Sơn Trang. Ông hôm nay là muốn đi Kỳ Vân thành một chuyến.
Nghe nói Đan Dược đường ở Kỳ Vân thành bắt đầu bán các loại đan dược phẩm cấp Cực Phẩm. Chuyện truyền kì như vậy ông vẫn là muốn đến xem thử một chút.
Thật ra, Lăng Hựu Thừa không có nhiều sở thích. Ông chỉ có hứng thú với hai việc, thứ nhất là tu luyện, còn thứ hai, dĩ nhiên là luyện đan.
Tại Apollo đại lục, luyện ra đan dược Thượng Phẩm đã là Luyện Dược sư có tố chất cực cao. Thế nhưng, luyện ra đan dược Cực Phẩm thì là loại quái nhân gì.
Ông cũng không ngu ngốc nghĩ rằng đó chỉ là chiêu bài thu hút khách của Đan Dược đường. Chưa nói đến việc Đan Dược đường sinh ý vô cùng tốt, chỉ cần nói đó là Dược đường dưới trướng của Chủ tịch công hội luyện dược sư Cẩm Mặc Hàn thôi cũng đã đủ uy vọng. Người ta mới lười làm những việc làm thiếu dinh dưỡng như vậy, đâu có khác gì đem mặt mũi đều vứt đi cho cẩu gặm.
Chính là, đan dược Cực Phẩm thật sự xuất hiện! Không, là lại một lần nữa xuất hiện!
Lăng Hựu Thừa nhu nhu trán, dạo gần đây ông quả thật rất mệt mỏi. Nhìn chuyện trong nhà rối thành một đống lớn. Từ đứa con ngu ngốc đến đứa cháu không ra gì. Tất cả dường như đều bị Hoàng Phủ Yên Yên kia nắm trong tay.
Ông cảm giác Hoàng Phủ Yên Yên không hề nhu nhược như bề ngoài nàng ta vẫn thể hiện. Nhất là khi nàng ta đứng gần ông. Lúc đó, trong không khí hữu ý vô tình cũng dao động một cỗ kình lực. Tuy kình lực này không vượt qua ông, nhưng chắc chắn đặt trong Tô Uyển Sơn Trang không thứ hai, cũng thứ ba.
Lăng Hựu Thừa mới không tin Hoàng Phủ Yên Yên tiếp cận Lăng gia mà không có chút mưu đồ nào. Nàng ta ẩn giấu sâu như vậy rốt cuộc là muốn đánh chủ ý lên cái gì?
Chung quy vẫn là ông dạy tử không nghiêm. Dưỡng ra đứa con vừa nhu nhược, vừa ngu ngốc. Còn uổng cho hắn sở hữu một thân di truyền lực lượng. Uổng cho Miên nhi còn thương hắn như vậy.
Đúng là ông ngày xưa đã tạo nghiệp, vậy mới có một đứa con không ra gì như thế này. Biết thế ngày xưa cũng không bắt hắn cưới Miên nhi, cuối cùng không bảo hộ được nàng, còn khiến nàng ngậm oán mà đi.
Nghiệp chướng mà!
Xe ngựa đúng lúc này đột nhiên tung lên, con ngựa nhảy chồm hai chân trước, hí dài một tiếng.
Lăng Hựu Thừa ngồi trong xe không đề phòng bị đập mạnh đầu về phía sau. Ông nhíu chân mày bạc trắng, trực giác cho thấy có chuyện gì đó không lành.
Lăng Hựu Thừa nâng lên rèm xe, hỏi người đánh xe ở phía trước.
" Xảy ra chuyện gì?"
" A... Đằng... Đằng trước..."
Người đánh xe ngựa lắp bắp, nói không nên lời. Lăng Hựu Thừa nâng mắt, nhìn theo hướng người đánh xe ngựa vừa chỉ.
Chỉ thấy trước xe ngựa không xa, có bảy thân người cao lớn vĩ ngạn đang đứng. Bọn hắn ai cũng mặc y phục dạ hành phủ kín toàn thân, trên mặt bị che đi bởi mặt nạ, nhìn không ra diện mạo.
Bảy người này ăn vận rất sạch sẽ, bất quá toàn thân bọn họ đều phả ra một hơi thở huyết tinh nồng đậm. Hơi thở âm lãnh khiến không khí xung quanh dường như đông cứng, đặc quánh lại.
Một người đứng giữa, ôm một thanh đại đao nhìn sâu vào mắt Lăng Hựu Thừa. Hắn chính là Tứ Sát, cất giọng nói lành lạnh mang theo chết chóc, hỏi.
" Ngươi là Lăng Hựu Thừa, Tô Uyển Sơn Trang!"
Không phải câu hỏi mà là khẳng định!
Lăng Hựu Thừa trầm mặt xuống, chân mày nhíu lại càng sâu. Ông biết, đây không thể là hơi thở tự nhiên mà có. Phải là người thân kinh bách chiến, trải qua chém giết tranh giành lâu ngày mới cô đọng thành loại hơi thở này.
Bảy người này, hẳn là giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Thất Sát lâu đi!
Xác định được danh tính đối phương, tâm tình của Lăng Hựu Thừa liền run lên một cái. Tuy nói năng lực Thống Lĩnh hậu kì của ông không tệ. Bất quá so với giang hồ Thất Sát lại không đủ bản sự.
Nỗ lực ức chế tâm trạng dao động, Lăng Hựu Thừa từ tốn hỏi.
" Ta là Lăng Hựu Thừa, không biết các vị đây tìm ta là muốn cái gì?"
" Đương nhiên là, muốn mạng của ngươi!"
Tứ Sát tiếp tục lên tiếng, tuý ý nói một câu. Sắc mặt Lăng Hựu Thừa càng lúc càng khó coi, nhưng hắn cũng không dám xé rách mặt, vẫn cần phải thương lượng.
" Không biết là ai bỏ tiền mua mạng lão đầu không còn sống được bao lâu như ta? Ta có thể trả các vị nhiều hơn!"
Tứ Sát cười rộ một tiếng, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
" Không cần nói nhiều, mạng ngươi hôm nay phải tận!"
Tứ sát vung đao, dẫn đầu tấn công về xe ngựa của Lăng Hựu Thừa, hắn nắm lấy cổ người đánh xe ngựa quăng ra ngoài. Đây chính là quy tắc của sát thủ, không giết người không đáng giá tiền.
Lăng Hựu Thừa nhìn Tứ Sát vung đao tiến đến liền điểm chân, tung đỉnh xe ngựa nhảy ra ngoài. Lăng Hựu Thừa khó khăn nhìn sang sáu người vẫn đứng ngoài cuộc chiến, nếu đợi bọn họ gia nhập vào, ông chết là điều không thể nghi ngờ.
Mới chỉ đấu với Tứ Sát vài chiêu, nhưng Lăng Hựu Thừa sớm đã rơi vào thế yếu. Dường như tất cả đều là Tứ Sát tấn công còn ông né tránh, né tránh còn rất chật vật. Tất cả cũng bởi vì Thất Sát đều là Chiến Sĩ, ông lại là Ma Pháp sư, bị Chiến Sĩ kề sát, cơ bản là không có cơ hội dụng võ.
Đánh thêm mấy chiêu, Lăng Hựu Thừa né tránh không kịp, bị kiếm phong mạnh mẽ của Tứ Sát cắt một đường thật sâu trên vai lui lại mấy bước.
Đúng lúc thế cục xem như đã định, Lăng Hựu Thừa cũng cầm chắc trong tay cái chết thì từ trên cao, hai bóng người từ từ đạp không xuống dưới mặt đất.
Đó là một đôi nam nữ tử. Nam tử tuổi nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tuấn tú trác tuyệt, hắn vận một bộ y phục hắc sắc sạch sẽ, trên tay phe phẩy chiết phiến quạt những sợi tóc được tuỳ ý túm gọn phía sau đều bay bay, nhìn qua vô cùng phong tình. Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử, nữ tử vận một kiện hồng y rực rỡ, nét đẹp yêu mị trên gương mặt mới khoảng trên dưới mười tuổi cũng không tạo thành bài xích, ngược lại hết sức hoà hợp.
Hai người này thực tế không phải ai khác chính là Dạ và Nhược Ly.
Sự xuất hiện của hai người khiến giang hồ Thất Sát phải nhíu mày. Bọn hắn chỉ đao vào hai người, lạnh giọng nói.
" Nếu không muốn chết, đừng xen vào!"
" A? Nếu như chúng ta muốn xen vào?"
Dạ cười đến ngã ngớn, tay phe phẩy triết phiến bày ra bộ dáng phong lưu đáng đánh đòn.
" Chết!"
" A? Chết? Đáng sợ như vậy?" Dạ tiếp tục ngã ngớn.
" Nếu không muốn chết liền cút!"
Dạ bĩu môi một cái, nhìn bảy người Thất Sát cảm thấy hết sức không thú vị. Hắn phủi phủi lại vạt áo vốn không có một hạt bụi, lúc nâng mắt lên, nét ngả ngớn đã không còn.
" Nếu có chết cũng là các ngươi chết! Nể tình các ngươi làm ăn lương thiện ta liền tha cho các ngươi một mạng. Mau cút!"
Dạ nói ra những lời khiến Nhược Ly bên cạnh hừ mũi khinh thường? Ngươi chắc chắn ngươi biết làm ăn lương thiện là gì sao?
Bất quá, khinh thường thì khinh thường, Nhược Ly vẫn phối hợp với Dạ đem uy áp của bản thân phóng ra, toàn bộ đều ép lên người giang hồ Thất Sát.
" Ta tin các ngươi là người thông minh, muốn kiếm tiền trước hết phải giữ được mạng. Cắn chặt không tha cũng chỉ có các ngươi chịu thiệt!"
Vài ngày trước khi Lạc Y tấn chức Tôn Giả, bọn họ cũng đều tấn chức theo. Uy áp của cường giả cấp Tôn Giả không phải loại người bình thường có thể thừa nhận. Dù những người đó có là giang hồ Thất Sát đi chăng nữa. Cũng may, Dạ và Nhược Ly chỉ phóng uy áp trong tích tắc, nếu không, bảy người kia sợ là đều đứng không nổi.
Thất Sát bảy người nhìn nhau, đầy phân vân. Bọn họ vừa bị uy áp kia đè ép lên, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến máu huyết đều muốn công tâm. Hai người trước mặt tuyệt đối không phải người bọn họ có thể đối phó.
Tứ Sát nghiêm mặt suy nghĩ, cuối cùng rút trong ngực áo ra một thẻ bài, quăng cho Lăng Hựu Thừa vẫn không hiểu gì ngồi một bên.
Lăng Hựu Thừa vươn tay, tiếp nhận tấm thẻ bài. Trên tấm thẻ màu đen, có khắc tên của hắn.
Tứ sát nói.
" Thất Sát làm nhiệm vụ đều chỉ làm một lần. Lần này thất bại, ngươi sống! Sau này nếu bị truy sát cũng không phải thất sát làm!"
Nói xong liền cùng sáu người còn lại điểm chân rời đi, không bao lâu đã khuất dạng.
Lăng Hựu Thừa từ dưới đất đứng dậy, ôm quyền nhìn hai ngươi làm một lễ tạ, điệu thấp nói.
" Đa tạ hai vị đại hiệp ra tay tương trợ. Không biết danh tính hai đại hiệp thế nào, ngày sau nhất định đến cửa đưa tạ lễ!"
Nhược Ly bĩu bĩu môi, rút trong tay áo một bình Kim Sang dược Lạc Y tự tay bào chế đưa cho Lăng Hựu Thừa, cùng Dạ rời đi. Trước khi đi, còn để lại một câu.
" Vì ngươi là gia gia Ngạo ca nên tỉ tỉ mới cho chúng ta chiếu cố ngươi. Chúng ta mới lười làm nhiều việc không dinh dưỡng này!"
Lăng Hựu Thừa cầm Kim Sang dược, lại nhìn vết thương trên vai. Nếu không phải hai thứ này còn lưu lại, hắn còn nghĩ tình cảnh nguy hiểm vừa rồi là ảo tưởng đâu.
Mà vừa rồi, hai người kia nhắc đến chữ " Ngạo", lẽ nào là bằng hữu của Ngạo nhi?
Ngạo nhi lúc nào thì có bằng hữu mạnh như vậy?
Lăng Hựu Thừa nhún nhún vai, ông định đi về liền hỏi qua Ngạo nhi một chút.
Lăng Hựu Thừa không nghĩ nữa, mà cẩn thận đem Kim Sang dược rắc lên vết thương. Một hồi sau, trên mặt đất có một người ôm lọ thuốc vào ngực khóc không ra nước mắt
Thuốc tốt đụng vào vết thương liền lành lại như thế này, bị hắn phung phí hết rồi! Ô Ô Ô Ô...