Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bụi bay mịt mù. Trong không gian vang lên tiếng đá tảng ầm ầm rơi xuống, chấn động mặt đất.
Lạc Y dụi đầu vào ngực Lãnh Hàn Thần, ho khan vài tiếng, nước mắt cũng theo đó chảy thành từng dòng.
Lạc Y cũng biết nàng đang ở trong không gian do Lãnh Hàn Thần kiến tạo nên, bên trong cơ bản là không lọt được một hạt bụi.
Bất quá, chỉ cần nhìn ra ngoài kia, thấy khói bụi ngợp trời, nàng liền theo bản năng cảm thấy khó chịu.
Lãnh Hàn Thần đau lòng nương tử, vừa dịu dàng vỗ vai giúp nàng nhuận khí. Vừa híp mắt nhìn ra ngoài khoảng không mịt mù, xuyên qua lớp bụi nhìn tình hình của Ngạn Hữu và Hoả điểu.
Chỉ thấy Ngạn Hữu đứng dựa vào vách tường đá, vừa tham lam hít thở không khí, vừa cúi đầu ho sặc sụa.
Hắn vừa rồi đã hít phải không ít khói bụi. Quần áo xộc xệch dính đầy bụi đất, mặt cũng biến thành lọ len. Với hình tượng này, dùng từ thảm thương để hình dung, có lẽ vẫn gọi là quá nhẹ.
So với Ngạn Hữu, Hoả điêu có vẻ tốt hơn một chút. Hắn vẫn thẳng lưng mà đứng, thoạt nhìn uy vũ hiên ngang, y phục lây dính một chút bụi bặm càng khiến hắn tôn thêm một tầng khí chất lãng tử phong trần.
Ai sẽ thắng?
Đúng lúc này, Hoả điêu đột nhiên ngã xuống mặt đất, thân mình co giật nhè nhẹ, hơi thở cũng trở nên nặng nề, khó khăn. Sắc mặt hắn bắt đầu biến thành màu đậu đen không sai biệt lắm.
Lạc Y từ trong ngực Lãnh Hàn Thần thò đầu ra, nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Hoả điêu không ngăn được bật cười một tiếng.
Ha, mặc dù nhìn bề ngoài Ngạn Hữu so với Hoả điểu quả thật rất thảm thương. Nhưng thật tế mà nói thì Ngạn Hữu đã thắng. Giờ này Hoả điều đã bị Ám nguyên tố xâm nhập vào một trăm lẻ tám kinh mạch, nguyên tố dự trự đã hoàn toàn bị phong bế. Trên cơ bản là không thể tiếp tục giao đấu.
Ngạn Hữu này cũng quá giảo hoạt đi!
Lạc Y và Lãnh Hàn Thần từ trong không gian bước ra, hơi liếc nhìn Hoả điểu đang co giật dưới nền đất, âm thầm lắc đầu chậc chậc vài tiếng.
Nếu ban đầu chịu khế ước ngay có phải tốt hơn không a?
" Được rồi, mau khế ước đi, để nguyên tố Ám ăn mòn quá lâu hắn sẽ chết!"
Lạc Y nhắc nhở Ngạn Hữu. Nói hắn giảo hoạt quả nhiên không sai một li. Chỉ bằng một chiêu này thôi hắn đã ép Hoả Điêu phải lựa chọn hai con đường, khế ước hoặc là chết. Dĩ nhiên, ma thú thông minh đều sẽ chọn khế ước.
Hoả điêu có vẻ như không phải ma thú ngu ngốc đi!
Ngạn Hữu gật gật đầu. Hắn vẫn luôn cảm thấy phương pháp này quá mức tàn nhẫn. Vốn hắn cũng không định làm như vậy. Bất quá hắn cũng đã thật sự hết cách.
Trong bốn nguyên tố mà hắn sở hữu, một nguyên tố Thổ là nguyên tố phòng ngự, một nguyên tố Phong là nguyên tố phụ trợ, chỉ hai nguyên tố Hoả và Ám là có thể sử dụng trong chiến đấu.
Chỉ là Hoả nguyên tố dùng trên người ma thú hệ Hoả sẽ không có tác dụng lớn. Mà Ám nguyên tố tuy rằng có chút tà môn, nhưng chỉ cần Hoả điểu chấp nhận khế ước, năng lực chữa trị của khế ước sẽ trị liệu cho hắn thật tốt.
Đúng lúc Ngạn Hữu định mở ra Khế Ước Chi Trận ma thú thì Hoả điểu đang nằm trên đất bỗng gắng gượng mở bừng mắt. Trên tay hắn ngưng tụ ra một đoàn Hoả diễm đánh về phía Ngạn Hữu.
" Không tốt!"
Lạc Y khẽ thốt lên một tiếng, nhanh tay kéo Ngạn Hữu đang tập trung tinh thần mở ra Khế Ước Chi Trận sang một bên.
Hoả nguyên tố được Hoả điểu dùng hết sức ngưng tụ ra vừa vặn đánh đúng vào chỗ Ngạn Hữu vừa đứng. Đây rõ ràng là Hoả điểu đã chuẩn bị sẳn tinh thần lưỡng bại câu thương từ trước.
Khi bị Ám nguyên tố ăn mòn, tiếp tục khởi động ma pháp chẳng khác nào tự đào mồ chôn xác. Chính Lạc Y cũng không ngờ Hoả điêu lại có lòng tự tôn cao như vậy, hắn thà chịu chết cũng không muốn chấp nhận khế ước ma thú.
" Y tỉ?"
Ngạn Hữu mở to hai mắt không hiểu nhìn Lạc Y. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy bụi bặm lần nữa tung lên, chỗ hắn vừa đứng hình thành một cái hố sâu hoắm vẫn còn nóng rực thì liền hiểu ra.
Khói bụi lần này so với lần trước tan đi nhanh hơn. Chỉ là nơi Hoả điêu vừa nằm đã trống rỗng, trên đất chỉ còn lưu lại một tia hơi ấm nhàn nhạt.
Lãnh Hàn Thần vừa duy hộ Lạc Y trong lòng, vừa bước lên phía trước vài bước. Hắn quét mắt nhìn không gian xung quanh.
Tại đây đã là ngõ cụt, mà vị trí bọn họ vừa đứng vừa vặn chắn hết đường ra ngoài. Nếu vậy, ở đây hẳn sẽ lưu lại cơ quan.
" Y nhi!" Lãnh Hàn Thần đột nhiên nheo mày, nhẹ giọng gọi một tiếng.
" Hửm?"
" Chúng ta đi xuống dưới kia, Hoả điêu đã xuống đó!"
" A?"
Lạc Y ngẩn ra. Nàng vốn đã định từ bỏ Hoả điêu. Hắn tự tôn cao như vậy, thà chết cũng không muốn khế ước. Nàng cũng không muốn ép buộc hắn.
Lạc Y biết, Lãnh Hàn Thần cũng không phải thích gượng ép. Vậy mà lần này hắn đột nhiên muốn đuổi theo đến cùng là vì cái gì đây?
Ngạn Hữu đứng một bên nhìn vào vị trí cái hố sâu còn lưu lại. Mặc dù hắn rất tiếc năng lực biến dị Hoả của Hoả điêu, nhưng hắn cũng không muốn gượng ép. Có điều, nghe Thần ca nói xong lại cũng có chút chờ đợi.
Bất quá, hắn không phải muốn tiếp tục khế ước, chỉ là muốn giải Ám nguyên tố trên thân Hoả điêu mà thôi.
Lãnh Hàn Thần không biết Ngạn Hữu nghĩ gì, nhưng hắn lại hiểu Lạc Y. Tay nâng lên chỉ xuống vùng đất bên dưới, khoé môi nhẹ nhếch lên một độ cong.
" Bên dưới có ma thú sắp chết " Lãnh Hàn Thần ngừng lại một chút, ẩn ý nói " Bất quá, không phải Hoả điêu!"
" Được!"
Lạc Y nhanh chóng gật đầu ứng thanh một tiếng. Lãnh Hàn Thần nói đến mức này mà nàng còn không hiểu thì quả là quá làm nhục danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất sát thủ của nàng rồi.
Nói thẳng ra, Lãnh Hàn Thần có hứng thú với ma thú sắp chết kia!
" Hữu nhi, đệ ở lại đây, canh chừng!"
Lạc Y quay đầu lại nói với Ngạn Hữu. Sau đó cùng Lãnh Hàn Thần khởi động Lịch Không Gian rời đi, khiến cho Ngạn Hữu còn chưa kịp rên một tiếng đã không còn thấy được hình dáng hai người.
Y tỉ và Thần ca lại biến mất rồi a, hai người này có phải có phép độn thổ hay không?
Ngạn Hữu dậm dậm chân xuống mặt đất, muốn thử xuyên qua. Hắn dù sao cũng là ma pháp sư hệ thổ đâu.
Bất quá, bị chặn lại rồi!
Ngạn Hữu buồn bực ngồi xuống một bên đếm kiến, trong lòng vô cùng tổn thương. Tại sao cùng là Thổ hệ mà riêng hắn lại bị cơ quan cản lại?
Quá bất công!
Trong khi Ngạn Hữu đang sầu não than trời trách đất thì Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đã đặt chân đến một không gian khác.
Không gian này so với không gian trên kia lại càng rộng rãi hơn, chỉ có điều khá tối. Ánh sáng duy nhất chính là bốn cây đuốc cắm tuỳ ý dọc đường đi.
Trên mặt đất cách chỗ hai người đứng không xa, chính là Hoả điêu đang nằm thoi thóp. Dường như nghe được không gian có dị động, nên mới khó khăn mở mắt ra.
Khi ánh mắt chạm đến hai bóng người mờ nhạt, phải mất một chút hắn mới có thể nhận ra hai bóng người chính là hai kẻ đi cùng tiểu tử Triệu Hồi sư kia.
Hắn cất lên giọng nói suy yếu mà đầy lãnh liệt.
" Sao các ngươi có thể..."
" Ngươi bớt nói một chút dưỡng sức đi!"
Lạc Y hừ một tiếng, khom người xuống bên cạnh Hoả điểu, đem Quang nguyên tố tụ lại trên tay theo đường kinh mạch chủ truyền vào người Hoả điêu, nhẹ giọng.
" Sẽ có chút đau, phải nhịn!"
Hoả điểu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã cảm thấy có một luồng khí là Quang nguyên tố đang truyền vào cơ thể hắn.
Quang nguyên tố theo đường kinh mạch chủ lan tràn khắp một trăm lẻ tám đạo kinh mạch. Hoà cùng với Ám nguyên tố của Ngạn Hữu xảy ra triệt tiêu nảy lửa.
" A!"
Hoả điêu cắn răng rên hét một tiếng. Cảm giác hai loại nguyên tố đang điên cuồng đánh nhau trong cơ thể rất không dễ chịu. Kinh mạch của hắn cơ bản là chịu không nổi áp lực kiểu này phát sinh ra từng đợt rạn nứt.
Cơn đau liên tục kéo dài đến khi Hoả điểu nghĩ bản thân hắn đã đạt đến cực hạn thì Quang nguyên tố cũng vừa vặn dọn dẹp xong Ám nguyên tố bên trong cơ thể hắn.
Lúc này, một đạo khí lưu nhu hoà lại tiếp tục truyền vào, từ từ cải tạo các kinh mạch rạn nứt đến khi hoàn mĩ mới tiêu thất.
Hoả điêu nằm trên mặt đất thở phì phò, hé ra đôi mắt khó hiểu nhìn Lạc Y.
" Ngươi tại sao muốn cứu ta?" Không phải là muốn tiểu tử kia khế ước với hắn sao?
Lạc Y liếc nhìn Hoả điêu một cái, đứng lên phủi phủi tay, hờ hững lên tiếng.
" Tiện."
" ... " Hoả điêu nín lặng.
Trong lúc Lạc Y đang trị liệu cho Hoả điêu thì Lãnh Hàn Thần đã dựa vào linh cảm theo đường hành lang tiến sâu vào bên trong.
Con đường này dẫn đến một không gian khác lớn hơn, nhưng lại rất đơn sơ. Thứ duy nhất xuất hiện ở không gian này chính là một tảng đá lớn được mài nhẵn nhụi.
Trên đó là một ma thú!