Rống... tiếng rống kinh thiên của Hắc Mãng bao trùm toàn bộ đầm lầy, bọt khí bên dưới như bị đun nóng lên sôi liên hồi, cái đuôi thô to của nó lại quét ra một vòng, đánh bay đám người Tuyết Dao, Hàn Liệt cũng không khá hơn, ngực bị trọng thương phun ra một ngụm máu tươi chói mắt, song đầu của Hắc Mãng cùng lúc há to, cái bụng của nó từ từ hóp nhỏ lại, nó là đang hút hết mọi thứ vào bên trong, Vân Lam cắm Nguyệt Linh thần kiếm xuống đất, chống lại lực hút từ miệng của Hắc Mãng, đám người Thanh Tiêu lôi kéo nhau bám trụ vào hai gốc cây cổ thụ chọc trời bên cạnh, lúc này Tuyết Dao vuột tay hướng thẳng đến cái miệng đang há to của Hắc Mãng mà lao đến, Vân Lam không kịp suy nghĩ nhiều đánh ra một chưởng làm Tuyết Dao ngã qua một bên tránh được việc bị hút vào bụng Hắc Mãng, nhưng một chiêu này đánh ra, nàng đã không còn trụ vững nữa, liền hoa lệ bị cuốn vào bụng Hắc Mãng.
- Tỷ tỷ!
- Lam nhi!
Đồng loạt tiếng kêu vang lên sợ hãi, song đầu Hắc Mãng khi hút được Vân Lam vào bụng cũng khép miệng lại, thân hình to lớn của nó lắc lắc ra vẻ đắc chí, nhân loại ngu ngốc dám làm nó bị thương cuối cùng cũng bị nó một ngụm nuốt trôi, tôn nghiêm của Hắc Mãng Vương cuối cùng nó cũng đòi lại được. Hàn Liệt nhìn một màn diễn ra trước mắt, khớp ngón tay nắm chặt lấy thân kiếm, hắn tin tưởng Vân Lam không thể dễ dàng chết như vậy nhưng lại không nhịn được lo lắng cho nàng. Không khí ưu thương bao trùm lấy đám người Tuyết Dao, lo lắng có, phẫn nộ có, nhưng trên thân mỗi người đều mang thương tích, huyền lực qua một màn tranh đấu kéo dài vừa rồi cũng cạn kiệt.
- Hàn đại ca, ngươi mau cứu tỷ tỷ đi, mau cứu tỷ tỷ đi.
Tuyết Dao nước mắt giàn giụa hướng Hàn Liệt cầu hỗ trợ, từ nhỏ hai nàng đã nương tựa nhau mà sống, tâm lí dựa dẫm vào Vân Lam đã in sâu vào tâm trí của Tuyết Dao, tuy cùng tỷ tỷ trải qua bao phen cửu tử nhất sinh nhưng tận mắt nhìn tỷ tỷ bị Hắc Mãng một ngụm nuốt chửng, tâm nàng như rơi xuống vực thẳm, bức tường thành kiên cố nhất cũng sụp đổ vào giờ khắc này.
Lại nói đến Vân Lam sau khi bị Hắc Mãng Vương nuốt trôi, nàng nhanh chóng bám trụ vào một bên vách ngăn trong bụng Hắc Mãng, bởi vì cứ cách một đoạn thời gian chất dịch tiêu hóa lại từ cổ họng nó chảy xuống một lần, chất dịch này độ ăn mòn có thể so sánh với axit, quần áo trên người của Vân Lam bị dính phải thứ này đã bị ăn mòn đến thê thảm, mu bàn tay cùng gít chân nàng cũng không khá hơn là bao bị bào mòn đến thấy cả xương trắng, Vân Lam cắn răng lấy ra một viên Phục Huyết Đan nhanh chóng nuốt vào, thời gian cấp bách vết thương này sau khi thoát ra mới nghĩ đến việc xử lí sạch sẽ. "Ồ ạt" một lượng lớn chất dịch lại chảy xuống, Vân Lam nhẩm tính mỗi lần như vậy sẽ cách nhau 45 giây, nàng chỉ có 45 giây để tìm cách thoát ra khỏi bụng Hắc Mãng, càng ở lâu trong này lượng không khí cầm duy trì cho nàng càng khan hiếm, nếu kéo dài nàng không bị chất dịch ăn mòn cũng bị bế khí mà chết. Chất dịch vừa ngưng Vân Lam liền lách người ra, nhún chân nhảy lên tìm Thú hạch của Hắc Mãng, bất quá vừa mới nhìn thấy một góc của viên thú hạch kia thì lần nữa chất dịch lại xuất hiện, theo chất nhầy trong thành ruột của Hắc Mãng nàng nhanh chóng trượt xuống, xoay người nép vào vách ngăn lúc nãy thì mắt cá chân lại đau nhói, thì ra nàng sơ ý đã bị dính chất dịch kia lên chân, cắn răng nhịn đau vứt chiếc giày đang bị ăn mòn ra, Vân Lam xé góc váy rách nát của mình quấn chặt bàn chân bị thương lại, tiếp tục đếm thời gian, không khí càng ngày càng ít, nàng có chút hoa mắt rồi, lần này nhất định phải thành công. Chính là thời điểm này, đề khí bay lên như một mũi tên lao thẳng đến thú hạch nằm ở phía trên đoạn ruột xoắn ốc, Nguyệt Linh thần kiếm xuất ra, cắm sâu vào thành bụng của Hắc Mãng, Vân Lam liền bám trụ tại đó, bàn tay nhuộm đầy máu giơ lên đào ra thú hạch, lúc này thân thể Hắc Mãng rung lắc dữ dội, Vân Lam hít thở khó khăn nay lại bị một trận rung lắc này làm choáng váng, chỉ là dưới tay cũng không rãnh rỗi dùng sức đâm sâu vào bụng Hắc Mãng ý đồ khoét bụng nó chui ra. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, âm thanh Nguyệt Linh kiếm đâm xuyên lớp vảy rắn chắc vang lên, cùng lúc đó thân thể của Hắc Mãng cũng nghiêng về bên trái như tòa núi nhỏ đổ ầm xuống đất, Vân Lam nắm chặt cơ hội lách người thoát ra. Sức mạnh như bị rút cạn, nàng há miệng thở dốc, tay trái nắm chặt thú hạch hai màu đỏ trắng đan xen của Hắc Mãng, đây là trận đấu tốn sức nhất của nàng từ trước đến nay.
Đúng lúc này nàng liền rơi vào một vòng ôm ấm áp hơi thở nam tính xen lẫn mùi bùn đất bao quanh chóp mũi nàng, chủ nhân của vòng ôm này không ai khác chính là Hàn Liệt, Vân Lam sửng sờ trong giây lát liền mạnh mẽ đẩy hắn ra, vứt cho hắn một ánh mắt sắc bén, ghét bỏ nói:
- Ngươi đừng chạm vào ta hôi chết đi được.
- Như nhau như nhau!
Hàn Liệt kéo khóe miệng trong mắt chứa ý cười, bởi vì hiện tại tình trạng của hai người không khác nhau nhiều lắm, Vân Lam y phục vừa rách, vừa bẩn, do ở trong bụng Hắc Mãng đã lâu nên dính phần lớn dịch dạ dày của nó, mùi tanh tưởi khó ngửi bốc lên, đầu tóc rối loạn, vết thương trên người vẫn còn chảy máu, nhìn lại hắn tuy y phục vẫn còn chưa đến mức tả tơi trong gió nhưng cũng không mấy lành lặn, khóe môi còn có vệt máu khô biến thành màu đỏ sẫm, y phục trước ngực cũng dính máu mỗi lần nói chuyện đều ẩn ẩn đau, xem ra nội thương cũng không nhẹ.
- Tỷ tỷ người mau trị thương đi, người dọa chết Dao nhi rồi!
Vân Lam ngồi xuống lấy ra Phục Hoàn Đan cùng Sinh Huyết Đan nuốt vào, Phục Hoàn Đan đem vết thương trên người nàng nhanh chóng khép lại, Sinh Huyết Đan bổ sung lượng máu huyết nàng bị tổn hao khi chiến đấu với Hắc Mãng, vươn tay ném một bình đan dược qua cho Hàn Liệt nàng liền im lặng tu luyện, tuy vết thương trước mắt đã không có gì đáng ngại nhưng Huyền lực trong cơ thể nàng hao hụt quá nhiều như cây khô thiếu nước, cảm giác này khiến nàng vô cùng khó chịu. Bên kia Hàn Liệt đón bình sứ Vân Lam ném qua, tia nhu hòa trong mắt tràn lan, cái tiểu nữ nhân này rất cứng miệng, quan tâm hắn hai câu còn không được sao? Aizz nương tử a, vi phu truy ngươi thật khổ.
Đám người Tuyết Dao lấy đan dược lúc trước Vân Lam cho họ ra phục dụng, cũng nhanh chóng ngồi xuống bổ sung Huyền lực, nửa canh giờ trôi qua Vân Lam mở mắt nhìn xuống một thân y phục thê thảm của mình có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự muốn hảo hảo tắm rửa một phen bất quá ở địa phương của Hắc Mãng ở tìm không thấy một dòng nước sạch nào cả, xem ra phải ra khỏi đây trước. Đúng lúc này Thanh Tiêu liền ngã xuống đất, gương mặt biến xanh, hai tay bóp lấy cổ mình thống khổ kêu rên.