Chưa kịp check chính tả, mn xem có lỗi thì nói cho ta, buồn ngủ quá đi mất @__@
.
Hách Liên Cô Tuyết đặt tách trà xuống, đầu ngón tay men theo viền tách vuốt ve, hồng mâu mỹ lệ như băng tuyết, “Nói như vậy, binh khí dùng để giết Hàn Thiếu Khanh là ngân tuyến?”
“Đúng vậy.”
Hồng y nam tử đứng dậy, gió mát lay động một góc hồng bào, tản mát khí tức lạnh lùng cao ngạo, hồng mâu hơi rũ xuống, xẹt qua một tia tình tự mà Vô Nhai không dễ phát hiện, dường như châm chọc, lại như âm lãnh.
Yêu hồ ly kiêu ngạo tự phụ kia, xem hắn lúc này làm thế nào thu dọn!
“Tập Phong, trước tiên xử lý Liễu Vân Phù, mặt khác báo cho Tuyệt Ảnh, bảo hắn lập tức đi Thánh hồ cách ba dặm ngoài Kim Liêm Giáo, thu lấy Thiên niên bích huyết châu!”
“Tuân mệnh.”
Tập Phong vừa ly khai tẩm điện, lại thấy Hàn Linh Xu cước bộ lảo đảo đi tới, dung nhan diễm lệ trước kia sớm đã không còn tồn tại.
Hách Liên Cô Tuyết mang Hàn Linh Xu về Ngạo Thần Cung đã lâu, nhưng sau khi an trí nàng ở Phượng Linh Hiên không bao giờ đến xem nàng một lần.
Ngày trước đem vị đại tiểu thư này theo về Ngạo Thần Cung, tại trước mặt võ lâm nhân sĩ cho nàng một nụ hôn động nhân chẳng qua chỉ là công cụ để Hách Liên Cô Tuyết đoạt được Phượng Hoàng Song Lệnh mà thôi, song Hàn Linh xu lại không nghĩ nhiều như vậy.
Hỏa hồng yêu diễm sớm đã để lại dấu vết trong lòng nàng, vì giấc mộng chờ mong đã lâu kia, Hàn Linh Xu không chút do dự dứt khoát đi theo Hách Liên Cô Tuyết, nhưng không biết đó chính là khởi đầu hủy diệt cả cuộc đời nàng.
Bởi vì nàng rốt cuộc hiểu được, nam tử lãnh mị tuyệt diễm này vì sao lại quen thuộc như vậy.
Nữ hài điêu ngoa năm đó, hồng y thiếu niên chỉ đối với một người nở nụ cười năm đó.
Hàn Linh Xu cuối cùng cũng nhớ lại rõ ràng ánh mắt oán hận nhập cốt của hồng y thiếu niên!
Nhi tử của Ma Vương, Hách Liên Cô Tuyết!
Hiện giờ cư nhiên là Ngạo Thần Cung cung chủ uy phong võ lâm, thị huyết ma đầu, võ lâm giao long.
Khi yêu mị nam tử dùng ánh mắt trào phúng khinh miệt nhìn xuống nàng, Hàn Linh Xu mới biết bản thân có bao nhiêu vô tri cùng ngu xuẩn.
Ở Phượng Linh Hiên, Hách Liên Cô Tuyết chỉ nói với Hàn Linh Xu một câu:
“Bản cung không thích nữ nhân, chán ghét nhất là loại nữ nhân ngu xuẩn hay khóc lóc như ngươi!”
Nhưng mặc dù như thế, Hàn Linh Xu vẫn như trước không thoát khỏi yêu mị nam tử này.
Trái tim đau qua, vỡ qua, nhưng vẫn như trước tâm không thể chết. . .
.
“Ngươi đến làm gì?” Hách Liên Cô Tuyết căn bản khinh thường nhìn trương kiều nhan trước mắt, ngữ thanh lạnh lẽo không chút độ ấm.
“Cha ta hắn. . . thật sự đã. . .” Hai hàng lệ trên gương mặt của Hàn Linh Xu lã chã tuôn rơi.
Hách Liên Cô Tuyết thập phần chán ghét nhíu chặt vân mi, hắn đi đến trước mặt Hàn Linh Xu, lạnh lùng nhìn xuống cẩn thận đánh giá nàng, như đang suy nghĩ điều gì.
Trong chốc lát, hồng mâu lướt qua một mạt dị sắc, Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cằm Hàn Linh Xu, lãnh mi khẽ nhếch khóe môi, thanh âm không chút phập phồng lại mang theo vô tận mị hoặc, “Ngày mai theo ta đi Phượng Hoàng sơn trang.”
Hồng bào phất qua đôi mắt còn đang đờ đẫn ngây ngốc của Hàn Linh Xu, hàn khí băng lãnh thối lui, chỉ lưu lại một mình nữ tử đứng trong tẩm điện kinh hãi rơi lệ.
.
Thánh hồ cách Kim Liêm Giáo ngoài ba dặm là một nơi ẩm ướt u ám, bốn phía Thánh hồ tràn ngập không khí khiến người ta hít thở không thông, chung quanh mọc đầy Long Thiệt Thảo tô điểm cho Thánh hồ thêm vài phần lục sắc.
Nhưng ngay khi Tuyệt Ảnh đến Thánh hồ lại đụng phải Tinh Hồn đồng dạng có cùng mục tiêu như hắn.
Hai hắc y nam tử mắt lạnh đối diện, một người mặt nạ hàn lãnh, một người hình xăm lóa mắt.
“Ta nói Tinh Hồn tả sứ, ngươi đến cũng không nói cho ta một tiếng.” Dạ Phi Yến cấp tốc vọt đến bên cạnh hai người, yến vĩ hoa ngân nơi đuôi mắt trong suốt lấp lánh.
“Là ngươi a Tuyệt Ảnh, thế nào mà mỗi lần đoạt báu vật đều có thể đụng phải ngươi?” Dạ Phi Yến bày ra một bộ biểu tình kinh ngạc, kỳ thực trong lòng vui vẻ rạo rực.
Tòa băng sơn này sớm đã khơi mào hứng thú của Dạ Phi Yến, nhất là từ sau khi nhìn thấy đôi mắt kỳ dị kia, tâm Dạ Phi Yến liền bắt đầu nổi lên gợn sóng.
Tuyệt Ảnh không trả lời, hắn chợt giơ tay lên, trong lòng bàn tay ngưng quang hội tụ, bắn thẳng đến ngân thủy trong Thánh hồ. Đột nhiên, một đóa thủy hoa thật lớn bay vọt lên xoay tròn khắp bốn phía, nước trong Thánh hồ theo khí lưu nén áp chung quanh trùng phá khí quyển cự đại, ngưng đọng thành băng, sau đó lại vỡ ra từng mảnh, bắn tung tóe lên đám Long Thiệt Thảo ven bờ hồ.
Tinh Hồn cười lạnh, “Vô Ảnh Chưởng.”
Toàn bộ nước trong Thánh hồ bị một chưởng kia rút sạch, đáy hồ rộng lớn mà trống trải nứt ra thành hố trũng khô cạn.
Giữa đáy hồ u tĩnh mà hoang vu lấp lóe một khỏa Dạ quang châu màu bích lam, quang mang kỳ dị lưu chuyển tràn đầy màu sắc điểm lên vài vệt sáng cho đáy hồ cằn cỗi suy tàn.
Thiên niên bích huyết châu, ẩn chứa tu chân thuật pháp, có thể phá tan ranh giới âm dương khó điều hòa, hỗ trợ võ học thuần chính, hóa giải nguy hiểm khí huyết nghịch lưu, có thể nói là linh vật rất hiếm có trong thiên hạ.
“Không cần lãng phí thời gian, hai người các ngươi có thể cùng lên.” Ngữ thanh của Tuyệt Ảnh căn bản không có chút phập phồng dao động, “Thiên niên bích huyết châu ta nhất định phải đem về cho cung chủ!”
“Vậy đắc tội.”
Dứt lời, Tuyệt Ảnh cùng Tinh Hồn nhảy lên không trung, lấy tốc độ quyết tuyệt hướng Dạ quang châu vọt đi.
Không đáng a, một hạt châu rách nát cũng muốn như vậy sao! Dạ Phi Yến bĩu môi: Tòa băng sơn thề trung thành với ai không hảo, lại khăng khăng một mực trung tâm với độc hạt mỹ nhân kia!
Kiếm quang tinh hàn, phía trên Thánh hồ lấp lóe linh quang xẹt qua từng vệt tinh ngân.
Dạ Phi Yến liếc mắt nhìn về khỏa Dạ quang châu màu bích lam kia, phượng nhãn nổi lên một tia tiếu ý.
Ngay khi Tuyệt Ảnh cùng Tinh Hồn đánh đến thiên hôn địa ám, trên bầu trời đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một đoàn hắc vụ thật lớn bao phủ khắp Thánh hồ.
Đó là thứ gì. . .
Dạ Phi Yến ngẩn ra, nháy mắt nhảy lên muốn đoạt lấy khỏa Thiên niên bích huyết châu.
Tuyệt Ảnh giật mình, ý đồ ngăn trở trong chốc lát, Dạ Phi Yến vội la lên, “Đừng tranh giành nữa, chẳng lẽ ngươi không phát hiện phía trên. . .”
Lời còn chưa dứt, vô số độc châm từ bên trong hắc vụ bắn ra, hình thành một chiếc lưới thật lớn bao quanh Dạ quang châu, theo đó sát khí ập đến, sương khói tràn ngập dưới đáy Thánh hồ.
Vì sao đến đây thêm một người? Trong tay áo Dạ Phi Yến bay vụt ra vô số vũ tiễn cùng độc châm va chạm, tinh hỏa bắn ra bốn phía nhìn đến ghê người.
“Uy, các ngươi hai tên đầu gỗ này, nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi?”
“Không được! Thiên niên bích huyết châu còn chưa đắc thủ!” Tinh Hồn kiên quyết gạt bỏ.
Bạo vũ lê hoa châm, chính là. . . Bạo vũ lê hoa châm. . . Làm sao có thể? Tuyệt Ảnh giật mình ngây ngốc nhìn vô số độc châm đang vọt tới, lý trí như thể bị đóng băng, căn bản vô pháp nhúc nhích nửa bước!
“Trai cò tương tranh ngư ông đắc lợi. . .” Trên không trung vang lên một giọng nói trong trẻo, đôi mắt bích lục trong hắc sắc vân vụ phá lệ sáng ngời.
Cặp bích đồng kia dừng ở tầm mắt cuả Tuyệt Ảnh, mục quang tương hỗ giao thác, rất lâu sau đó. . .
“Thất thần làm gì? Ngươi muốn chết a?!” Dạ Phi Yến bất đắc dĩ, cấp tốc điểm đại huyệt quanh thân Tuyệt Ảnh, ôm hắn nhảy ra mê trận.
Kiếm của Tinh Hồn phá khai hắc sắc vân vụ, cắt ngang mê chướng, nhưng Thiên niên bích huyết châu sớm đã không thấy bóng dáng. . .
Chết tiệt!
Thánh hồ khôi phục tĩnh lặng, phảng phất chưa từng có chuyện gì phát sinh, một tia dấu vết cũng không lưu lại.
“Làm thế nào ăn nói với giáo chủ?” Dung mạo tuấn lãng của Tinh Hồn dày đặc âm khí.
Dạ Phi Yến nhìn vẻ mặt thất hồn của Tuyệt Ảnh, phượng nhãn không khỏi co giật.
Ám tòa Tuyệt Ảnh, sao có thể lộ ra biểu tình như vậy?
“Uy uy uy, hồi hồn.” Dạ Phi Yến đẩy đẩy hắc y nam tử vẫn bị vây trong suy nghĩ, còn không quên trêu chọc, “Đầu óc của ngươi có phải bị lừa đá? Vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm ngươi biết hay không? Nếu không phải là ta. . .”
“Sau này còn gặp lại.” Tuyệt Ảnh quay lưng rời đi, chỉ lưu lại bóng dáng lạnh như băng.
Dạ Phi Yến tức giận đến biến đổi sắc mặt, “Ngươi đứng lại cho ta! Ta. . . Ta là quan tâm ngươi a. . .”
“Hồi giáo!” Tinh Hồn nắm lấy cổ áo Dạ Phi Yến, lăng không rời đi.
.
Một mảnh náo động rền vang tràn ngập trong đầu Tuyệt Ảnh, suy nghĩ hỗn độn làm cho nỗi lòng bất động suốt mười năm của hắn không thể bình tĩnh.
Đôi mắt màu bích lục, còn có. . . loại nhãn thần nhìn thẳng vào mắt hắn. . .
Mị Vũ. . .
Mị Vũ. . .
Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể là hắn!
Đầu óc Tuyệt Ảnh cứng đờ, đột nhiên phủ quyết chính mình.
Ảo giác. . . nhất định là ảo giác.
Mị Vũ đã chết, là tự tay mình mai táng!
Không thể là Mị Vũ. . . Tuyệt không thể. . .