Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 66: Sáng sớm phong ba




Mây trôi trên bầu trời xanh biếc, gió mát nhè nhẹ thổi.

Bên suối nước róc rách như ca, mơ hồ chiếu rọi hai thân ảnh ngạo nghễ, ánh mắt yêu diễm cùng lãnh mị toát ra phong tư khuynh thế quyết nhiên, tử phát cùng hồng phát trong gió lưu luyến lay động, phiêu nhiên mê say.

“Hách Liên cung chủ đêm qua bề bộn nhiều việc a?” Yêu tà nam tử nghiêng mắt nhìn lại, mục quang thâm u.

“Lộng Nguyệt giáo chủ cũng không nhàn rỗi đi.” Hồng y nam tử nghiêng đầu, đối diện cặp tử mâu yêu dị.

“Ta xem Địa tòa cùng Minh tòa của ngươi đã đem Hàn Bích Cốc đào đến ba tấc đất rồi. . .” Lộng Nguyệt nâng lên cằm hồng y nam tử, tiếu dung càng thêm tà mị, “Thế nào, chiến quả ra sao?”

Cô Tuyết nhướn mắt, nhẹ nhàng đẩy ra ngón tay Lộng Nguyệt đang giữ lấy cằm hắn, cười cười châm chọc, “Đoạt mệnh song hồn của ngươi khuấy tung cả Ngọc Phong Trai, phải chăng chỉ còn chưa lục soát trên thân nữ nhân kia?”

Sợi tóc dây dưa, hình ảnh trong hai đôi con ngươi xuyên thấu thần sắc đối phương, nhiệt lưu trong máu bắt đầu khởi động.

Lộng Nguyệt rũ mắt cười khẽ, “Xem ra Hách Liên cung chủ không thể không đoạt hỏa liên vào tay. . .”

Gió mát nổi lên lướt qua từng sợi tử phát mềm mượt, tử sa linh bào dưới ánh nắng buổi sớm không nhiễm bụi trần, hắn kề sát vào tai Cô Tuyết, một mạt thanh hương tản ra, “Chỉ cần ngươi để ta thượng một lần, bổn tọa có thể lưu lại hỏa liên cho ngươi.”

Giọng nói thanh nhuận như tiếng đàn du dương, mê nhiệt khiến người ta tâm loạn.

Cô Tuyết cười nhạt, ngón tay thon dài gạt qua vài sợi tóc hỗn độn trên trán yêu tà nam tử, lưu quang trong đáy mắt chuyển động: “Đừng mơ mộng hão huyền!”

Tiếu dung yêu mị hiện lên, Cô Tuyết mỉa mai đáp lời, “Chỉ cần ngươi cho ta thượng một lần, bản cung lập tức rời đi.”

“Thật sao?” Lộng Nguyệt ngăn lại eo lưng Cô Tuyết, ngón tay chậm rãi luồn qua một lọn hồng phát, khẽ liếm một chút cần cổ trắng nõn của hồng y nam tử, “Bảo bối, ta xem hỏa liên kia đối với ngươi mà nói khá trọng yếu đi.”

“Chẳng lẽ đối với ngươi không trọng yếu?” Hách Liên Cô Tuyết chế trụ gương mặt yêu tà nam tử, hứng trí vừa nổi lên, tiếng sư hống công khiến bọn hắn chán ghét đến cực điểm lại chen vào phá đám.

“Xú tiểu tử, vào nhà!”

Hai người liễm mi, kích tình trong nháy mắt biến mất.

Trong phòng, ôn nhuyễn trần hương, hương khí nhàn nhạt quanh quẩn trong gió.

Trên bàn gỗ bày đủ loại điểm tâm sáng, hương vị ngọt đậm ngào ngạt, thấm vào tâm can.

Đương nhiên, dẫn nhân chú mục nhất là một mâm bánh nướng.

Giòn xốp dụ nhân, còn bốc lên nhiệt khí nóng hổi, Mạt nhi thỏa mãn đánh chén, trên gương mặt phấn nộn còn dính vài hạt vừng.

Nguyên lai đây là bánh nướng. . . Hách Liên Cô Tuyết nhìn đến tiểu cầu thịt đang càn quét, hồng đồng vẫn lạnh lùng như trước.

Ăn ngon như vậy sao!

“Tuyết ca ca. . .” Mạt nhi từ trong thế giới bánh nướng của mình ngẩng đầu lên, hưng phấn lao tới muốn ôm hồng y nam tử một cái.

Hồng mâu híp lại, Hách Liên Cô Tuyết nhanh chóng nghiêng người, thân mình béo tròn bổ nhào vào khoảng không, kết quả lại hướng tới yêu tà nam tử ôm thật thân mật.

“Nguyệt ca ca. . .” Mạt nhi nở nụ cười ngọt ngào, hạt vừng trên khuôn mặt tựa như tiểu trân châu điểm xuyết trên miếng vải bông mềm mại trắng nõn.

Hách Liên Cô Tuyết túm lấy cổ Mạt nhi, thập phần thô lỗ đem nàng cùng Lộng Nguyệt tách ra, lạnh lùng nói, “Tay bẩn như vậy, không được sờ loạn!”

Mạt nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, lau bàn tay dính đầy dầu mỡ lên y phục của mình, đôi mắt to tròn nhìn về phía hồng y nam tử, “Tuyết ca ca, bánh nướng ngươi làm so với sư phụ làm không cùng hương vị.”

Tiểu cầu thịt này thật đúng là lằng nhằng.

Tử mâu khẽ nhếch, Lộng Nguyệt trêu chọc nói: “Bổn tọa cũng muốn nếm thử tay nghề của Hách Liên cung chủ.”

Cô Tuyết lạnh lẽo liếc nhìn yêu tà nam tử, khinh thường đáp lời hắn.

“Mạt nhi, tiểu tử kia tối hôm qua có ôm ngươi ngủ không?” Lúc này Ngọc Thanh Nhiễm tiêu sái ngồi xuống, trực tiếp hỏi thẳng một câu.

Mạt nhi cả kinh, nhìn sang hồng y nam tử bên cạnh, đôi mắt rét lạnh như băng tuyết quả thực khiến nàng toàn thân run rẩy.

Tối hôm qua mập nha đầu nháo hắn suốt một đêm, còn ôm nàng ngủ? Người si nói mộng.

“Tuyết ca ca. . . không. . . A. . . Có. . . có ôm. . . Ôm.” Mạt nhi không dám nhìn vào cặp mắt lãnh khí bức người kia, nàng không thể lại làm cho Tuyết ca ca chán ghét mình.

Lộng Nguyệt rũ mắt, tiếu dung tà mị cười đến vui thích.

“Ngồi xuống!”

Hai người nhướn mắt, kinh ngạc nhìn nữ nhân ngồi phía đối diện.

“Cơm này không có độc!”

Bọn hắn đương nhiên biết không có độc, chỉ là không muốn ngồi cùng một bàn với lão vu bà không biết chết sống này mà thôi.

Ngay lúc đó, Ngọc Thanh Nhiễm lấy hai đôi đũa trúc trên bàn nhanh nhẹn bắn ra.

Sưu sưu ── Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết thập phần ăn ý dùng hai ngón tay kẹp lấy, vững vàng tiếp được đũa trúc bay đến.

“Tiểu tử, đừng có không biết tốt xấu, nếu đã vào Ngọc Phong Trai của lão nương, không được giảm một cân thịt!”

Trách không được mập nha đầu kia lớn lên béo tròn như vậy, nguyên lai đều là do quy củ loạn định của nữ nhân này!

Hai người ngồi xuống trên ghế, sát khí băng lãnh nháy mắt nổi lên:

Lão vu bà ầm ĩ, thật khiến người ta chán ghét.

Nếu là trước đây, bọn hắn nhất định không nói hai lời liền bẻ gãy cổ nữ nhân kia, nhưng hiện tại có điều cố kỵ.

Một là cố kỵ thân phận nữ nhân này, hai là bởi vì Băng thiên hỏa liên, cho nên cả hai đều không dám mạo muội động thủ.

Song sau khi bọn hắn xoay chuyển suy nghĩ, hai người đều dõi theo một mâm quế hoa cao.

Hương hoa quế nhàn nhạt thấm nhập vào hơi thở, dụ dỗ người ta muốn nếm thử.

Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết nâng mắt, đối diện thật lâu sau, trong con ngươi phút chốc nổi lên một mạt quang mang sắc bén.

Đôi đũa trúc trong tay Cô Tuyết mới vừa đụng vào một khối quế hoa cao, một đôi đũa khác nhanh tay chen vào đôi đũa của hắn.

Lộng Nguyệt cười tà mị, hai người cứ như vậy giằng co một khối cao điểm, ai cũng không muốn nhượng bộ.

Nguyên lai Nguyệt ca ca cùng Tuyết ca ca thích ăn quế hoa cao a. . . Mạt nhi chu miệng, vươn bàn tay lấy hai khối quế hoa cao, đưa cho bọn hắn mỗi người một khối.

Tử mâu hồng mâu lãnh quang dây dưa, khí tức ám dũng, trực tiếp không nhìn tới động tác của Mạt nhi.

── Yêu tinh, tránh ra!

── Bảo bối, trước nhường cho ta!

Kỳ thực bọn hắn bề ngoài sắc mặt bình thản, tinh thần sớm đã so đấu trên trăm chiêu!

“Tiểu tử, đừng đánh.”

“Oanh ────” Ngọc Thanh Nhiễm vừa mới nói xong, bàn gỗ đã bị chấn thành mảnh vụn, bát đĩa nhanh chóng hóa thành bột phấn.

Mạt nhi bị dọa đến oa oa khóc lớn.

Ánh mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ bất mãn ── cái bàn này không đỡ nổi một kích!(=”=)

Ngọc Thanh Nhiễm giận dữ: “Hai tên hỗn tiểu tử các ngươi! Muốn đánh đi ra ngoài đánh! Đừng ở chỗ này. . .”

Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, trong phòng đâu còn thân ảnh hai người bọn hắn?

***