Ngọc Phong Uyển, thải hà hồng phong, cảnh sắc như họa, bầu trời quang đãng sáng sủa đem Ngạo Thần Cung tựa tuyết quốc nhuộm thành một phiến trong xanh.
Hách Liên Cô Tuyết ngồi tại lục giác lưu ly lương đình, phẩm Hỏa Tĩnh trà, hồng bào như hỏa, cùng hồng phong bốn phía tương hỗ càng làm tôn lên vẻ mỹ diễm tuyệt luân.
Vô Nhai cùng Tập Phong đứng ở hai bên lương đình, vẻ mặt hờ hững, hai hàng thị vệ phân ra canh gác, nhãn thần lạnh lùng.
Dạ Phi Yến mở to mắt, cả người đau đớn, yến vĩ hoa ngân ở đuôi mắt theo hắn tỉnh lại khẽ lay động.
A? Nơi này cảnh sắc không tồi a, có thể cùng Liên Hương Cốc của Yêu Nguyệt so sánh. . .
Lúc này, ý nghĩ Dạ Phi Yến một mảnh hỗn độn, hắn nâng đầu, mạt hồng ảnh kia đâm vào hai mắt hắn đau nhức.
Lại ngây ngốc!
“Tỉnh?” Một thanh âm lạnh lùng phá vỡ sự yên lặng, giọng nói kia tuyệt đối là nam âm.
Chết tiệt! Dạ Phi Yến choáng váng vỗ đầu, hắn vậy mà lại đem ma đầu độc nhất vô nhị nhìn thành tiên nữ, quả thực không biết chết sống!
Dạ Phi Yến đứng lên, ra vẻ trấn định cười cười, “A, Hách Liên cung chủ, cữu ngưỡng đại danh, hôm nay gặp mặt quả là tam sinh hữu hạnh a.”
“Dạ Phi Yến.” Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Dạ Phi Yến, thần sắc như hàn băng, “Ngươi nói. . . bản cung đem nhãn châu của ngươi đào ra? Hay là cắt bỏ đầu lưỡi ngươi tốt hơn?”
Thanh âm bình thản như nước, hồng mâu vô ba.
Dạ Phi Yến vẫn nhìn cặp mắt yêu mị kia, thần tình có chút hoảng hốt ──đại mỹ nhân, ngươi sẽ không như lời đồn ngoan độc như vậy đi. . .
“Cái này, Hách Liên cung chủ, tiểu nhân hình như không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi a?”
Hách Liên Cô Tuyết cười tà mị, bạch ngọc địch trong tay nâng lên cằm của Dạ Phi Yến, “Không cần giả bộ hồ đồ với ta, ngươi thâu cái gì trong lòng tự biết.”
Dạ Phi Yến cười đến sáng lạn, “A, nguyên lai là như vậy a, Hách Liên cung chủ, ta thâu mấy thứ gì đó. . . nhiều lắm, mười ngày gần đây mà nói đi, Song Long Hí Châu của Kim Sơn tiêu cục, Cửu Đỉnh Kim Tôn chí bảo của phái Nga Mi, nga, còn có tiểu mỹ nữ của Phượng Hoàng sơn trang, bất quá tiểu mỹ nữ kia làm sao có thể cùng Hách Liên cung chủ so sánh, tư sắc của cung chủ chính là độc nhất vô nhị không người sánh được a, thật sự có thể cùng Yêu. . .”
Hách Liên Cô Tuyết hơi liễm mi, hồng mâu nhìn chằm chằm vào Dạ Phi Yến đang ba hoa, “Yêu cái gì? Tại sao không nói?”
Dạ Phi Yến cứng ngắc một chút, lại vội vàng khôi phục trấn định, nhếch miệng cười nói, “A, cung chủ nghe lầm, ta là nói. . .”
Lúc này, Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, như vạn hoa rực rỡ, mỹ không gì sánh bằng, nhưng Dạ Phi Yến càng xem càng si, càng si lại càng khủng hoảng, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
“Ngươi Tặc yến tử này thật đúng là thú vị a, đã rơi vào tay ta còn cười không biết trời cao đất rộng như vậy.”
Trái tim Dạ Phi Yến đập bình bịch ── lão thiên, mấy năm trước ngươi cho ta gặp gỡ một đại tà ma còn chưa đủ, vài năm sau ngươi lại cho ta gặp thêm một tên, ngươi không đem ta đẩy xuống mười tám tầng địa ngục ngươi chưa hài lòng phải không. . .!
Bạch ngọc địch trong tay Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú có chút trắng bệch của Dạ Phi Yến, khóe môi cong lên, “Lúc trước, ngươi có biết là ai quỳ gối tại vị trí ngươi đang đứng không?”
Tiếu ý trên mặt Dạ Phi Yến bỗng cứng đờ.
“Là Tiêu Tùy.”
“. . . !”
“Biết ta vì sao lại giết hắn không?”
Dạ Phi Yến khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Hách Liên Cô Tuyết cười quyến rũ nói, “Bởi vì. . . hắn đánh mất Mặc Lân Đồ mà bản cung muốn.”
“. . . ! !” Không phải nhanh như vậy đã tìm đến cửa đi. . .
“Cho nên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Mặc Lân Đồ ra đây, ta có thể buông tha ngươi, bằng không thì. . .” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Ta sẽ khiến ngươi chân chính biến thành một con ‘Tử yến tử’.”
(yến tử: chim én, chữ ‘tử’ đầu tiên là chết )
Dạ Phi Yến ‘vô tội’ chớp chớp đôi phượng nhãn, ánh mắt long lanh ra vẻ ngây thơ, “Hách Liên cung chủ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cho dù lá gan có lớn đến đâu cũng không dám thâu đồ của ngươi, Mặc Lân Đồ kia là thiên hạ chí bảo, ta vốn là người ngốc nghếch lại đoán không ra huyền cơ trong đó, mang theo bên người cũng không đổi được thành tiền, làm sao có thể là ta thâu a?”
Hách Liên Cô Tuyết cười khẽ, thú vị ‘thưởng thức’ bộ dáng đau khổ đáng thương của Dạ Phi Yến, đáy mắt lộ ra hàn ý lạnh lùng.
“Cung chủ tấm lòng nhân hậu, nhất định không thể xử oan ta a. . .” Dạ Phi Yến ‘rầm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, rất là thành khẩn, “Cung chủ cần phải minh xét!”
Chết tiệt, vì cái mạng nhỏ, ta đành chịu nhục một lần, Yêu Nguyệt, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta không có chuyện gì, bằng không ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!
Hách Liên Cô Tuyết hơi cúi người trước mặt Dạ Phi Yến, nâng lên cằm hắn, cười yêu mị, “Không nghĩ tới Tử yến tử ngươi không chỉ thâu kỹ rất cao, ngay cả diễn trò cũng xuất thần nhập hóa như vậy a, ta cũng phải nhanh nhập diễn. . .”
Dạ Phi Yến bị nắm đến phát đau, nụ cười kia quả thực mị hoặc đến mức toàn thân hắn run cầm cập.
“Đã lâu không có gặp được một con yến tử thú vị như vậy, ngươi đã không biết điều, ta đây liền cùng Tử yến tử ngươi hảo hảo vui đùa một chút, cho đến khi. . . ngươi diễn không nổi nữa mới thôi.”
Mỹ mâu thâm hồng chốc lát hiện lên một tia hào quang, huyết tinh không chút nào che dấu toàn bộ phóng thích, trái tim Dạ Phi Yến điên cuồng đập mạnh, bởi vì cặp hồng đồng mị hoặc kia, càng bởi nỗi sợ hãi mãnh liệt như sóng biển dần dần đánh úp lại. . .
***