Ánh nắng đầu đông như gợn sóng kim sắc nhu hòa, trải lên đại địa từng đợt nhộn nhạo ấm áp.
Hết thảy đều trở về yên tĩnh, khung cảnh như lắng đọng hưởng thụ tiết trời thích ý. Hiện giờ, không còn ai có thể phá vỡ sự an bình trên mảnh đất tân sinh này.
Ngọc diện thiếu niên biếng nhác tựa lưng vào cột trụ trên hành lang, trong tay đùa nghịch vài lọn tóc của mình, “Tiểu Lan ca ca, giờ nào rồi ?”
Vừa dứt lời, một trận gió lạnh lướt qua sau lưng Nam Phong Ẩn, lập tức thân thể thiếu niên không tự chủ bị ném ra xa hơn trăm thước.
“Ầm ĩ cái gì ?” Tuyệt Ảnh lạnh lùng nói.
Vô Nhai đi tới, đảo mắt nhìn về phía Mộc Tuyết Các đóng cửa im lìm suốt ba ngày ba đêm, thản nhiên hỏi, “Canh giờ sắp đến, cung chủ cùng thành chủ vẫn chưa ra sao ?”
“Có lẽ là, khụ. . .” Điệp Triệt và Nguyệt Hồn không hẹn mà cùng cúi đầu, gò má nổi lên một mạt hồng nhuận.
Phong Hành Vô Lệ thoáng ngại ngùng, cũng không tiếp tục truy vấn.
“Hôm nay là ngày gì, thành chủ và cung chủ phải chăng không nhớ ?” Tinh Hồn ngẫm nghĩ nói.
“Có cần đi nhắc chủ tử không ?” Tập Phong như lọt vào sương mù.
“Không cần.”
Lúc này, hai nam tử phong tư lạnh nhạt như gió chậm rãi bước tới, biểu tình nhu hòa.
Thương Lạc thản nhiên nói, “Bọn họ không ở trong phòng.”
Mộ Vân Khuynh quay đầu ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, ẩn ẩn giống như nhìn thấy từng phiến hồng phong huyết sắc tung bay giữa thiên địa.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.
.
Nắng ấm, lá cây phiêu linh, Huyết phong lâm tĩnh lặng như hình thành một khu vực độc lập với ngoại giới.
Lá phong phô thiên cái địa bay đầy trời, như sa vào năm tháng tang thương.
Phương xa là một mảnh quang huy rực rỡ, mà nơi này lại như vùng đất hồi ức những gì đã qua đi.
Chiếc tất lật gãy vẫn đặt trên mộ bia như trước, vết sơn loang lổ tróc ra từng mảng không đồng đều. Nơi này không còn là một tòa mộ phần đơn độc, mà trở thành địa phương mai táng một đoạn ân oán tình cừu.
Hai nam tử tuấn mỹ lẳng lặng đứng trước mộ bia, thật lâu sau vẫn trầm mặc không nói.
Lá phong vờn quanh suối tóc dài của hai người. Mấy canh giờ trước, di thể của hai vị Thiên Cơ tổ sư được bọn họ chuyển đến chôn cất tại nơi này, vĩnh viễn yên nghỉ trên mảnh đất chứa đựng không biết bao nhiêu hồi ức. . . Đối với hai vị lão giả mà nói, có lẽ đây là nơi quy túc tốt nhất.
Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết quỳ gối trước mộ phần của hai lão nhân, ánh mắt toát ra nhàn nhạt ôn nhu.
Đó là người mà bọn họ tôn kính nhất cuộc đời này.
Chuyện cũ như mới hôm qua, thời gian trôi đi thật nhanh, hết thảy giờ chỉ còn là ký ức.
Hàng năm, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đều đến Huyết phong lâm, mang theo tấm lòng sùng kính bái tế hai vị lão giả.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi hai người nhớ lại ngày tháng đã qua, nội tâm vĩnh viễn đều nhộn nhạo xao động, không cách nào bình tĩnh.
Nhiều lắm những hồi ức lẫn dây dưa, nhiều lắm những hiểu lầm cùng ly biệt, đến nay cũng vô pháp nói rõ.
Chưa xong tình kết, chưa xong tâm nguyện, chưa xong vướng mắc, chưa xong lời hứa. . . Thời gian không thể xóa nhòa ký ức, chung sống một đời, ghi khắc từng đường nét trên dung mạo của đối phương vào sâu trong tâm khảm. Dù cho nay đã đứng trên đỉnh phong thiên hạ, bọn họ vẫn không thể nào quên.
Từ quen biết, đến hiểu nhau, yêu nhau, rồi gần nhau. . . Thành tựu truyền kỳ thiên cổ, vĩnh viễn không thể ma diệt một tràng khuynh thế tuyệt luyến.
Vô luận qua bao nhiêu năm, vô luận trong chốn giang hồ xuất hiện bao nhiêu tân nhân hậu bối, thần thoại về hai tên yêu nghiệt vĩnh viễn đều được thế nhân ghi nhớ.
Bọn họ là yêu nghiệt, là bá chủ, là địch nhân, là ái nhân. . . Nam Cung Lộng Nguyệt yêu Hách Liên Cô Tuyết, Hách Liên Cô Tuyết yêu Nam Cung Lộng Nguyệt, đây là sự thật mà người người trong thiên hạ đều biết rõ !
Mười lăm năm trước, hai thiếu niên tuyệt mỹ lần đầu tương ngộ trong đào hoa lâm.
Mười lăm năm sau, hai nam tử như thần chi rốt cuộc đứng trước mặt thế nhân, sóng vai đồng hành, xưng bá thiên hạ !
Mười lăm năm lăn lộn trên con đường trải đầy máu tươi để lại trên vai họ không biết bao nhiêu dấu vết năm tháng. Hai người từ chịu đựng bao người khinh thường phỉ nhổ cho đến được chúng nhân sùng bái kính ngưỡng, trải qua một đoạn lịch trình ma luyện tràn ngập gian nan, cuối cùng cũng xây dựng thành công địa vị bá chủ không thể lay động !
.
Một ngày đó, diễm dương như lửa, mây trắng cuộn bay, bên tai vang lên tiếng hò hét hùng hồn, giống như thiết chùy đánh thẳng vào ***g ngực.
Ánh sáng sặc sỡ giao thác phủ trên bờ vai hai nam tử tuấn mỹ, phảng phất kim quang thần thánh chiếu rọi khắp nơi, rung động lòng người.
Chiếc cầu thang màu bạc trải thảm dẫn đường thông đến vương tọa tối cao, người người phủ phục quỳ xuống, bày ra niềm sùng kính ngưỡng mộ ẩn sâu trong nội tâm, chăm chú chiêm ngưỡng hai vị nam tử trên đài.
Hai người hệt như thần chi lòng mang thiên hạ, từng bước một đi đến vương tọa huy hoàng.
Vương tọa màu ngân bạch dưới ánh nắng bao phủ lấp lánh thánh huy, tôn quý không cho phép bất kỳ ai bất kính tiết độc.
Đó chính là quyền lực tượng trưng, là bảo tọa bá chủ! Đó là thiên hạ thuộc về bọn họ!
Tử phát lưu chuyển quang mang tà mị ma dã, Nam Cung Lộng Nguyệt một thân bạch y thánh tuyết, giống như trích tiên phong hoa tuyệt đại khuynh túy trần thế. Hồng phát mị hoặc phản chiếu vẻ tà nhiên yêu lệ, Hách Liên Cô Tuyết khoác trường bào hỏa hồng, phảng phất một đóa Mạn châu sa hoa độc tẫn thiên hạ, mị nhiên thiên thành.
Một người như Tử la lan nở rộ trong chốn huyết tinh, một người tựa Mạn đà la khoe sắc nơi Địa ngục.
Bọn họ đứng giữa thiên địa, dung nhan tuấn mỹ kinh tâm động phách.
Tất cả mọi người đều sẽ không quên một màn trước mắt.
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đứng trên đỉnh cao, tóc dài dây dưa giao triền. Bọn họ nhìn xuống thế gian, đón nhận ánh mắt sùng kính của chúng nhân, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười.
Ngạo mạn, khí phách, khinh cuồng, không gì sánh được !
“Ta không hề nuốt lời.” Cô Tuyết cười khẽ, “Cuộc đời này, ngoại trừ ta Hách Liên Cô Tuyết ra, còn có ai xứng được sóng vai bên cạnh Nam Cung Lộng Nguyệt ?”
Ngữ khí câu nhân mị hoặc ẩn ẩn mang theo uy hiếp cùng kiêu ngạo.
Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, “Không có.” Tử mâu nheo lại thành một đường cong xinh đẹp, “Đủ tư cách đứng cạnh ta chỉ có mình Hách Liên Cô Tuyết mà thôi.”
Đó là Cô Tuyết của hắn, người mà hắn yêu tận linh hồn. . . Đó là Lộng Nguyệt của hắn, yêu tinh khiến hắn mê mẩn nhập cốt. . .
Hãy cùng ta, cười xem trần thế. . . Hãy cùng ta, xưng bá thiên hạ. . . Hãy cùng ta, sóng vai đồng hành. . .
Bọn họ không để ý ánh mắt bao người, chăm chú nhìn lẫn nhau, khắc sâu hình ảnh đối phương vào trong cốt tủy.
Không còn sự tồn tại của bất kỳ ai khác.
Ngay sau đó, hai nam tử tuấn mỹ như thần chi trước vạn chúng chú mục kề sát trao nhau một nụ hôn kinh tâm động phách !
Hôn đến thiên địa thất sắc, cỏ cây ảm đạm, khiến cho người ta phải trừng mắt cứng lưỡi ngây ngốc đứng nhìn.
Cảnh tượng tuyệt đẹp động lòng người để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí chúng nhân.
kinzie3012.wordpress.com
Loạn thế phù hoa, yêu nghiệt xưng bá.
Khuynh thế cuồng ca, vĩnh hằng tuyệt luyến.
Ngươi ta cộng ẩm tương tư túy, bầu bạn trăm năm chẳng tách rời.
.
Hắn, bạch y tựa tuyết.
Y, hồng bào như lửa.
Bọn họ vươn tay, gắt gao siết chặt.
Quang mang đẹp mắt phủ lên đỉnh đầu hai người, rọi sáng truyền kỳ thiên cổ !
Nắm tay sóng vai, cùng xem hồng trần !
Dùng máu tươi hiến tế, dây dưa không rời.
Dùng linh hồn khế hợp, trọn đời tuyệt luyến.
Tình này, thiên hạ vô song !
Thịnh thế, thiên hạ duy song !
【 Toàn Văn Hoàn 】