Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 199: Liên hoàn án kiện




Đêm đen như mực, ánh trăng như nước, tiếng côn trùng kêu vang lúc này cũng đều im bặt.

Hai thân ảnh khinh xảo nháy mắt ẩn vào trong một mật thất bí ẩn. Yêu tử phong hoa, liệt hồng dụ hoặc, đan vào trong bóng đêm thành hai đạo đường cong tuyệt mỹ. (khinh xảo: nhẹ nhàng linh hoạt)

Cửa mật thất vắng lặng thanh lãnh, tử mâu yêu dã hơi nheo lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động vật thể hình dĩa gồ lên trên mặt đá bóng nhẵn, theo đó vang lên âm thanh cửa đá mở ra.

Hai người thoáng nhìn nhau, lập tức cùng bước vào mật thất băng lãnh, cánh cửa đá nhanh chóng khép lại sau lưng họ.

Hồng y nam tử đi đến trước một chiếc bàn đá lớn, lẳng lặng nhìn xuống ba tên hắc y nhân an tĩnh nằm trên đó, đôi mắt băng hồng khẽ nhướn.

“Ngươi liệu có nắm chắc ?”

Yêu tà nam tử tà mị cười nhẹ, tử mâu híp lại, “Giúp ta một tay.”

Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, “Đương nhiên.”

Lộng Nguyệt giơ một tay lên cao, vầng sáng tử sắc ngưng tụ trong lòng bàn tay dần biến thành một cơn lốc xoáy cự đại, hệt như lỗ đen sâu thẳm không đáy liên tục xoay tròn, chậm rãi hấp thu khí tức từ thể nội của ba hắc y nhân.

Cô Tuyết mở lòng bàn tay, một đoàn băng vụ màu hỏa hồng từ từ hội tụ thành nguồn hỏa diễm nồng đậm, đan vào cùng một chỗ với lốc xoáy tím sẫm bên cạnh. Lực lượng cường đại không thể kháng cự chẳng mấy chốc đã bao phủ cả tòa mật thất.

Tử phát lẫn hồng phát không gió tự động, giống như bị linh khí tản mát chung quanh mạnh mẽ trùng kích. Song hai người vẫn đứng vững, sống lưng thẳng tắp tựa tiêu thương, cao ngạo tuấn lập !

“Ngươi hạ mệnh lệnh chưa ?”

“Yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị.”

Tử mâu cùng hồng mâu trao đổi một ánh mắt, nhìn ra trong mắt đối phương đều lóe lên thứ ánh sáng sắc bén xuyên thấu hết thảy.

~*~

Bí lâm quỷ dị bao trùm trong thứ sát khí pha lẫn huyết tinh đầy khủng bố, từng mảnh hài cốt không đầy đủ cùng vệt máu tươi khô cạn trên nền đất bùn tản mát khí tức lạnh lẽo thê lương khiến người ta sởn gai ốc.

Phong Hành Vô Lệ hệt như âm ảnh quỷ bí từ không trung đáp xuống. Tu La Đao trong tay lóe lên một màu huyết hồng lăng lệ.

Hắn chậm rãi tiến vào sâu trong bí lâm, cước bộ rất nhẹ, gương mặt tuấn lãng cương nghị lạnh lùng như thể được băng phong điêu khắc mà thành.

Phong Hành Vô Lệ quỳ một gối xuống đất, cẩn thận quan sát dấu chân hỗn độn trong khoảnh rừng nhỏ. Đồng tử đen bóng dần co rút.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Phong Hành Vô Lệ chợt ngưng trệ !

Hắn nhìn đến nơi trung tâm bí lâm, có một điểm đỏ quỷ dị ẩn bên dưới từng phiến lá cây bị máu tươi nhiễm đỏ đang tản ra quang mang yếu ớt.

Đôi mắt trợn to, nụ cười thâm trầm khó dò thoáng hiện trên khóe môi.

Phong Hành Vô Lệ bạt Tu La Đao, mũi đao chỉ lên trời. Một tia sáng đỏ rực như thiểm điện nháy mắt bắn lên không trung rồi lan tràn tựa pháo hoa nở rộ.

“Ngươi đang làm gì ?” Thanh âm băng lãnh từ sau lưng Phong Hành Vô Lệ vang lên. Hắn đột nhiên xoay người, đập vào mắt chính là một đôi yêu đồng tà dị.

Màu xanh thẳm như biển sâu pha lẫn liệt hỏa đỏ rực, đan xen quấn quanh khiến người ta hoa cả mắt.

Tuyệt Ảnh lạnh lùng nheo mắt, nhãn thần tỏa ra quang mang lãnh khốc.

Phong Hành Vô Lệ không chút để ý đến Tuyệt Ảnh, vừa muốn động thân rời đi lại bị Tuyệt Ảnh chặn đường.

“Còn muốn chạy ?” Tuyệt Ảnh gắt gao nhìn thẳng vào nam tử trước mặt, bật cười lạnh, “Bại lộ thân phận liền muốn trốn ?”

“Đừng cản đường ta !”

Tuyệt Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là hung thủ sát hại Điệp Triệt !”

“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Phong Hành Vô Lệ thản nhiên đáp, trong mắt không có nửa điểm chột dạ hay bối rối.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, cả phiến bí lâm phút chốc tựa hồ trở thành chốn địa ngục đầy khủng bố.

Tuyệt Ảnh cảnh giác nhìn chung quanh, hắn dùng kiếm vạch ra lùm cây tươi tốt, đôi mắt tà dị chợt tràn ngập kinh hãi !

Chỉ thấy một huyền y nam tử lảo đảo ngã gục trong vũng máu, yết hầu bị băng thứ đâm thủng, huyết nhục mơ hồ. Tử trạng vô cùng thê thảm không khác nào Điệp Triệt !

“Tập. . . Phong. . .” Trong tâm Tuyệt Ảnh nổi lên gợn sóng mãnh liệt.

Đầu tiên là Điệp Triệt, sau đó đến Tập Phong. . .

Kế tiếp sẽ là ai ?

Phong Hành Vô Lệ tựa hồ không có nửa điểm động dung, Tuyệt Ảnh phẫn hận nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Ngươi chính là Quỷ Cơ ?”

“Không phải.”

“Không phải ?” Tuyệt Ảnh cười lạnh đầy châm chọc, “Vậy ngươi tới nơi này để làm gì ?”

Phong Hành Vô Lệ hơi rũ mi, thần sắc bình thản vô kỳ.

“Đến đây giết người ?!” Tuyệt Ảnh chậm rãi bước lại gần lam y nam tử, “Ta sớm biết là ngươi, ngươi giết Điệp Triệt, sau đó lại dẫn dụ ta vào khu rừng này, khiến ta phát hiện thi thể Điệp Triệt để giá họa cho ta, có phải không ?”

“Ta nói rồi, ngày đó ta không hề rời khỏi Thánh Tuyết vương thành.” Ngữ khí của Phong Hành Vô Lệ trở nên lạnh như băng.

“Vậy vì sao hôm nay ngươi lại tới đây ?” Tuyệt Ảnh lạnh giọng nghi vấn.

“Ta không thể nói.”

“Không thể nói ?” Hai mắt Tuyệt Ảnh bỗng xẹt qua một tia sát khí, “Ta muốn giết ngươi!”

Tuyệt Ảnh nháy mắt trở tay, trường kiếm từ trong tay áo bắn ra ngoài, đâm thẳng vào mi tâm Phong Hành Vô Lệ

Tu La Đao chặn ngang trường kiếm, vang lên âm thanh bén nhọn chói tai. Lá cây bốn phía rơi lả tả như mưa, lãng đãng bay múa quanh thân hai nam tử đang so đấu.

“Ta không thể lưu lại một tai họa như ngươi ở bên cạnh cung chủ.” Song đồng dấy lên lãnh mang băng hàn.

Từng đoàn kình khí vây quanh hai nam tử, làm cho người ta không thể phân biệt rõ màu sắc. Đột nhiên, không rõ vì sao, Tu La Đao bỗng chậm lại, hệt như một dải lụa mỏng manh vô lực, căn bản vô pháp chống đỡ thế công của Tuyệt Ảnh !

Tuyệt Ảnh nở nụ cười thị huyết, hắn nghiêng mình sang một bên, chưởng lực mạnh mẽ cùng mũi kiếm sắc bén phút chốc đâm vào thân thể Phong Hành Vô Lệ !

Máu tươi trào ra từ miệng vết thương, Phong Hành Vô Lệ trừng lớn hai mắt, không còn thần thái đạm mạc bình thản như trước.

Tuyệt Ảnh lạnh lùng nhìn lam y nam tử chậm rãi ngã gục xuống đất, hai mắt tràn đầy sát khí băng lãnh.

“Ca ────” Một tiếng gầm bi thương truyền vào trong tai Tuyệt Ảnh.

Vô Nhai giống như một đầu liệt thú điên cuồng, quỳ gối bên thi thể của Phong Hành Vô Lệ, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Hắn căm hận nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Tuyệt Ảnh, siết chặt quyền đầu.

“Ngươi có biết hắn là ai không ?!”

“Hắn là Quỷ Cơ.” Ngữ khí của Tuyệt Ảnh không có nửa điểm dao động, khinh thường liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, “Không chỉ vậy, hắn còn giết Điệp Triệt, cái chết của Tập Phong cũng liên quan đến hắn!”

“Hắn là thân huynh đệ của Vô Nhai ta !” Vô Nhai đứng bật dậy, tròng mắt đỏ ngầu tràn ngập tuyệt vọng. Làn tóc đen không gió tự động, giống như muốn thôn tính toàn thân Tuyệt Ảnh.

“Ta không quan tâm hắn là ai.” Tuyệt Ảnh hờ hững nói, “Kẻ gây bất lợi cho Thần Nguyệt Cung đều đáng chết !”

“Vậy ngươi cũng đáng chết !”

Tuyệt Ảnh không nhìn Vô Nhai, xoay người rời đi.

Bỗng nhiên, thanh âm binh khí đâm phá cơ thể vang lên bên tai Tuyệt Ảnh.

Hắn tuyệt không ngờ đến Vô Nhai lại đánh lén mình !

Chỉ thấy thân thể hắn bị hai thanh trường kiếm xỏ xuyên qua, máu tươi trào ra mãnh liệt như suối, tưới ướt đẫm lá cây dưới chân.

Sau lưng Tuyệt Ảnh, là ánh mắt phẫn hận đến tận cùng của Vô Nhai.

“Xem ra Tứ đại tòa sử chúng ta phải rơi vào kết cục tương tàn. . .” Tiếng cười đầy trào phúng quanh quẩn hồi lâu giữa khu rừng.

Thân ảnh đơn bạc tựa chiếc lá lìa cành, yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

“Vô Nhai, ta xuống Âm phủ nhất định sẽ hảo hảo thẩm vấn ca ngươi, xem hắn rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm. . .” Tuyệt Ảnh suy yếu cười, khuôn mặt tái nhợt như băng tuyết hàn sương.

Vô Nhai rút song kiếm ra khỏi thân thể Tuyệt Ảnh, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ lạnh lẽo.

“Nhớ năm đó, Tứ đại tòa sử cùng bái làm môn hạ của cung chủ, đồng tâm hiệp lực. . .” Thanh âm của Vô Nhai có chút run rẩy.

“Nếu không phải Tuyệt Ảnh ngươi giết ca ca, ta cũng sẽ không động thủ với ngươi.”

Nụ cười bên môi Tuyệt Ảnh không chút yếu bớt, hắn nghiên đầu nhìn về phương xa, đôi mắt tà dị nhộn nhạo sắc thái động lòng người. Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, rồi sau đó chỉ còn là khôn cùng hắc ám.

Thân ảnh hắc sắc chậm rãi gục xuống, bị vài chiếc lá lác đác bao phủ. . .

.

Khi Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đi ra khỏi mật thất, gương mặt hai người đều tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

Trên tay bọn họ còn ẩn hiện quang mang tím đỏ vẫn chưa thối lui, ánh sáng phản chiếu tô điểm cho dung nhan vốn tuyệt mỹ thêm vài phần thần bí.

“Nếu ta không đoán sai, có lẽ bọn họ đã hành động. . .”

Cô Tuyết nâng mắt nhìn về dãy núi xanh ngắt kéo dài phía xa, thở dài một tiếng, “Ta chỉ lo lắng. . .”

Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, lực đạo mạnh mẽ không cho hắn có cơ hội né tránh. Mười ngón gắt gao luồn vào nhau, gắn bó như thể không muốn chia lìa.

Cô Tuyết quay đầu nhìn đôi tử mâu tà mị, trong mắt xẹt qua một tia ấm áp.

Thình lình một tiếng “Sưu ────” vang lên, ám khí xé gió lao đến như mũi tên băng lãnh lọt vào tầm mắt hai người.

Lộng Nguyệt vươn hai ngón tay kẹp lấy ám khí, mở mảnh giấy giấu bên trong, phượng mâu thâm tử nheo lại đầy tà tứ.

Nụ cười tà khí chợt hiện lên bên khóe môi, Lộng Nguyệt vận lực chấn nát mảnh giấy trong tay, chăm chú nhìn về phía đôi hồng đồng đối diện lúc này đã dấy lên liệt hỏa.

“Xuất hiện.”

Hai người thoáng nhìn nhau, lập tức thân hình chợt lóe, giống như ngọn gió nhanh chóng biến mất dưới chân trời.

~*~

Trong gian phòng, Nam Phong Ẩn đứng bên nhuyễn tháp, lẳng lặng nhìn thiếu niên thanh tú nằm trên giường vô pháp hoạt động nửa phần.

Ngọc diện thiếu niên thở dài một tiếng, “Thật sự là khó hiểu, Tiểu Lan ca ca vì sao muốn đem một phế nhân như ngươi trở về ?”

Phong Trần Diệt mở to mắt quan sát trần nhà, thân mình cứng đờ như tử thi không chút sức sống, không phát ra nửa lời.

Yết hầu của hắn đã bị người tàn nhẫn rạch nát, không thể nói bất cứ câu nào. Tay phải bị chém đứt, chỉ có ***g ngực mỏng manh phập phồng hô hấp là bằng chứng duy nhất thuyết minh hắn vẫn còn sống.

“Ta không thể cứu ngươi.” Nam Phong Ẩn thở dài, “Vết thương quá nặng, ta đã cố hết sức.”

Phong Trần Diệt khẽ lắc đầu, căn bản không chút để ý. Hắn há miệng, giống như muốn nói điều gì, lại chỉ có thể bật ra vài từ vô nghĩa. Hắn nhìn về phía Nam Phong Ẩn, nhãn thần lưu chuyển quang mang khác thường.

“Ngươi muốn làm gì ?” Nam Phong Ẩn nhìn ánh mắt quỷ dị của Phong Trần Diệt, trong lòng tràn đầy khó hiểu.

Phong Trần Diệt cố gắng cử động tay trái, vẽ vài đường trong không khí, mục quang nóng bỏng khó có thể diễn tả.

“Ngươi muốn viết ?”

Phong Trần Diệt không ngừng gật đầu.

Nam Phong Ẩn đỡ hắn ngồi dậy, đem giấy bút đặt trước mặt hắn.

Phong Trần Diệt run rẩy cầm lấy trúc bút, chậm rãi chấm mực, chăm chú nhìn Nam Phong Ẩn, trong mắt lấp lóe thủy quang.

“Ngươi còn muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi.”

Phong Trần Diệt lắc lắc đầu, hắn đột nhiên nắm chặt tay Nam Phong Ẩn, nhãn thần trở nên nóng rực.

Nam Phong Ẩn còn chưa ý thức được Phong Trần Diệt rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, một đạo quang mang màu đen hệt như độc xà từ ngoài cửa sổ nháy mắt bắn vào, đâm từ sau lưng Phong Trần Diệt xuyên thủng ra ngoài !

“Ngô. . .” Máu đen mãnh liệt trào ra từ miệng vết thương khắp người Phong TrầnDiệt, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ tấm đệm trắng tinh.

“Kẻ nào ?!”

Nam Phong Ẩn cả kinh, vừa muốn lao ra bên ngoài đuổi theo. Phong Trần Diệt ở bên cạnh nhẫn nại một hơi cuối cùng, gắt gao cầm chặt cổ tay hắn.

Lúc này Phong Trần Diệt đã vô pháp nắm vững trúc bút.

Máu tươi đen ngòm từ ***g ngực tuôn ra, nhỏ giọt trên mảnh giấy trắng tạo thành từng đóa huyết hoa diễm lệ.

Giết người diệt khẩu !

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì ?!” Nam Phong Ẩn đỡ lấy bả vai Phong Trần Diệt, cố gắng lay tỉnh ý thức đang dần tan rã của hắn, “Có phải ngươi muốn nói cho ta biết Quỷ Cơ là ai ?

Máu tươi từ miệng Phong Trần Diệt không ngừng đoạt khẩu mà ra, đúng lúc đó, hai đạo thân ảnh chợt xông vào phòng. Tử mâu cùng hồng mâu gắt gao nhìn chằm chằm Phong Trần Diệt đang hấp hối, nội tâm khiếp sợ vạn phần.

Lộng Nguyệt vội kéo Nam Phong Ẩn rời xa Phong Trần Diệt, lạnh lùng nói, “Không cần tới gần hắn, hắn đã trúng kịch độc.”

Phong Trần Diệt ngã quỵ xuống mặt đất, kịch độc phát tác làm cho hắn thống khổ khó nhịn, gương mặt vặn vẹo dữ tợn hệt như ma quỷ khủng bố.

“Độc gì ?” Nhãn thần Nam Phong Ẩn tràn ngập bất khả tư nghị.

“Nếu ta không đoán sai, hẳn là kịch độc từ Chú thuật chế thành.”

“Quỷ Cơ ?”

Phong Trần Diệt vươn tay bắt lấy mảnh giấy trắng rơi xuống trước mặt, dùng hết khí lực toàn thân tựa hồ muốn xé bỏ cái gì.

Tử mâu hồng mâu đồng thời nheo lại, lấp lóe quang mang đầy nguy hiểm.

Đột nhiên, một ngụm máu lớn trào ra từ miệng Phong Trần Diệt, hắn co giật ngã trên nền đất, đã không còn hô hấp.

Trong tay hắn còn nắm chặt mảnh giấy bị vo thành hình thù kỳ quái.

Nam Phong Ẩn vừa muốn chạm vào thi thể của Phong Trần Diệt, chẳng ngờ một đạo tử quang nháy mắt ngăn trở hắn. Cùng lúc đó, một đạo hồng mang lóe lên, giống như lưỡi đao sắc bén chém đứt cánh tay trái nắm mảnh giấy của Phong Trần Diệt.

“Uy! Hai người các ngươi làm cái gì ?!” Nam Phong Ẩn tức giận nói, “Chết rồi còn không để cho nhân gia  được toàn thây ?!”

Cô Tuyết không để ý đến lời của Nam Phong Ẩn, hắn khẽ phất tay áo, mảnh giấy lập tức bay vào trong tay, đồng tử đỏ rực chợt xẹt qua thần sắc quỷ dị.

Nam Phong Ẩn trừng lớn hai mắt !

Chỉ thấy tay trái bị chém đứt của Phong Trần Diệt căn bản không hề chảy ra một giọt máu tươi, hệt như cánh tay không có huyết nhục của rối gỗ.

“Tại sao có thể như vậy ?”

Lộng Nguyệt thoáng nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Trong cơ thể hắn đã bị hạ Chú thuật, nếu chúng ta đến muộn, phỏng chừng tử trạng so với Nguyệt Hồn cũng không sai biệt lắm.” Cô Tuyết lạnh nhạt nói.

“Có ý gì? Ta không hiểu.” Nam Phong Ẩn cau mày hỏi, “Bị hạ Chú thuật? Làm sao có thể? Mấy ngày nay ta vẫn trông coi hắn! Tuyệt không có người nào đến gần !”

“Chẳng lẽ Quỷ Cơ muốn hạ chú còn phải thông báo cho ngươi biết trước ?” Cô Tuyết nhìn về phía thi thể của Phong Trần Diệt, quang mang trong mắt thâm trầm khó đoán, “Huống chi, Quỷ Cơ căn bản không cần tiếp cận, Chú thuật tự nhiên sinh thành.”

“Nhị vị, các ngươi nói rõ một chút được không a ?”

“Đem Phong Trần Diệt chôn đi.” Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn Nam Phong Ẩn, thản nhiên nói, “Nhớ kỹ, nhất định không được để bất kỳ ai phát hiện hành tung.”

Nam Phong Ẩn còn chưa hỏi xong, bên trong gian phòng đã không thấy thân ảnh hai người.

.

Màn đêm thâm u bao phủ đại địa, vắng lặng mà lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Lộng Nguyệt và Cô Tuyết vội vàng đến hoàng thành, bỗng nhiên dừng bước ngay trước đại môn.

“Ngươi nhìn ra sao ?”

“Rất rõ ràng, Quỷ Cơ đã bại lộ thân phận.”

“Xem ra chúng ta suy đoán không sai. . .”

“Mệnh lệnh mà chúng ta hạ đạt cũng thiên y vô phùng.”

“Chẳng qua. . . Tạm thời ủy khuất bọn họ.”

Tử mâu cùng hồng mâu đồng thời lóe lên dị sắc yêu diễm, tràn đầy tự tin lẫn ngạo mạn không ai bì nổi.

Cô Tuyết giơ tay ra trước mặt, mảnh giấy hỗn độn loang lổ vẫn bị hắn gắt gao nắm chặt.

“Chữ gì ?”

──── “Mộc !”