Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 179: Hoàng triều Khánh điển • Liên Hoàng bá thiên




Hoàng triều Khánh điển, cuồng vũ hoan ca, bách quan tề tụ, cộng nghênh thịnh thế !

Văn võ bá quan và võ lâm hào kiệt đều tụ tập trong một đại sảnh rộng lớn, cùng cầu phúc cho quốc gia. Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời tô điểm cho kinh thành, tăng thêm phong thái hưng thịnh tường hòa. Từng điểm sáng lấp lánh như được dát vàng, lập lòe chói mắt rơi đầy cả mặt đất.

Hôm nay, quân vương Đông Phương Tuyệt đại xá thiên hạ, cả nước chìm trong bầu không khí hoan hỉ huyên náo của lễ Khánh điển, bách tính nơi nơi mừng rỡ nói cười. Quả là một tràng cảnh phồn hoa chưa bao giờ có !

Vạn danh nhân sĩ hội tụ trong đại điện, hộ vệ hoàng triều mặc áo giáp trên thân, đám cung nữ nâng bình rót rượu. Trên quảng trường rộng lớn xa hoa, đầu người chen chúc qua lại. Hơn vạn chiếc bàn được bố trí cẩn thận, mùi rượu thơm ngát tản ra bốn phía. Chúng ca kỹ thay phiên lên đài, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.

.

Trong quảng trường, hai nam tử đang uống rượu mua vui tại một chiếc bàn gỗ rất đỗi bình thường, cử chỉ ngôn hành hiển lộ tư thái phong lưu tuấn lãng.

Ngọc diện thiếu niên ‘Phạch ────’ một tiếng tiêu sái mở chiết phiến trong tay, “Có rượu ngon, đồăn và mỹ nhân; đời này còn cầu gì nữa ?”

Lam y nam tử quay đầu nhìn chung quanh, yến vĩ hoa ngân nơi đuôi mắt phản chiếu quang mang rực rỡ.

“Tiểu Lan ca ca lại bắt đầu nhớ nhung Ảnh mỹ nhân của ngươi sao ?”

Dạ Phi Yến ném cho thiếu niên bên cạnh một cái liếc mắt đầy khinh thường, thần tình bất mãn, “Không biết lần này Độc mỹ nhân kia muốn giở thủ đoạn gì, tứ đại tòa sử đều biến mất không chút dấu vết, Thần Nguyệt Cung cũng không có người nào ở lại.”

Thanh âm mị khí tô cốt truyền đến, “Nếu Tiểu Lan ca ca cảm thấy cô độc không nơi nương tựa, tiểu đệ đây có thể đến để bồi huynh. . . A. . .”

Nam Phong Ẩn còn chưa nói xong, cả thân mình đột nhiên bị một chưởng bất ngờ tập kích đẩy ra ngoài xa, không khỏi kinh động đến vài vị võ lâm nhân sĩ chung quanh.

Vẻ mặt của ngọc diện thiếu niên tràn ngập ủy khuất, mở miệng khóc lớn. Thân ảnh hắc y nam tử mang theo mặt nạ khắc băng thình lình đập vào mắt hắn, khiến thanh âm của hắn đột ngột im bặt, nghẹn cứng tại cổ họng.

Dạ Phi Yến nhất thời mừng rỡ như điên, vừa định ôm lấy Tuyệt Ảnh tính toán hung hăng thân thiết một phen, lại bị kiếm của Tuyệt Ảnh nháy mắt ngăn trở.

Tuyệt Ảnh nhấc một vò rượu, hào sảng ngửa đầu uống cạn, căn bản không thèm nhìn ngọc diện thiếu niên đang ủy ủy khuất khuất cùng Dạ Phi Yến lấy một cái.

Dạ Phi Yến thò tay đoạt vò rượu của Ám tòa, hắn biết, Ảnh mỹ nhân của hắn lại sinh khí.

Tuyệt Ảnh không chút để ý, tiếp tục nâng một vò rượu khác tẫn ẩm. (tẫn ẩm: cũng là uống cạn thôi, để thế cho đỡ lặp từ xD)

Tuyệt Ảnh có phương thức sinh khí của riêng mình, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn giấu nỗi buồn bực ở trong lòng, không nói nửa câu. Mỗi khi hắn không nhìn Dạ Phi Yến, vậy có nghĩa tòa băng sơn này đang thập phần không vui.

Nhưng lần nào cũng thế, đều là Huyết diễm sát chủ cúi đầu thỏa hiệp trước tiên, bởi Dạ Phi Yến thật sự không chịu nổi bộ dáng lạnh nhạt của Tuyệt Ảnh.

Dạ Phi Yến cười lấy lòng nói, “Tiểu Ảnh nhi của ta. . .”

Lời còn chưa dứt, toàn thân Nam Phong Ẩn liền nổi da gà rơi vãi đầy đất.

Tuyệt Ảnh buông vò rượu trên tay, vẫn thờ ơ hờ hững, thanh âm băng lãnh vang lên, “Ta không thích tên kia đứng bên cạnh ta.”

“Ta cũng không thích ngươi !” Nam Phong Ẩn nhanh chóng phản bác, Ẩn xuyên quỷ y hắn trong chốn võ lâm xem như cũng có chút danh khí, bây giờ thậm chí mặt mũi đều mất hết.

Tuyệt Ảnh rốt cuộc nhìn về phía Dạ Phi Yến, lạnh lùng nói, “Nếu ta giết hắn, ngươi sẽ không can thiệp phải không ?”

Dạ Phi Yến kinh ngạc, đáy mắt xẹt qua một tia bối rối, “Hắn là bằng hữu của ta.”

“Nhưng ta không thích hắn và ngươi đi chung một chỗ.” Tuyệt Ảnh vốn là người thẳng thắn, không bao giờ giấu diếm suy nghĩ trong lòng. Nói không thích chính là không thích, cũng sẽ không lưu chút thể diện cho đối phương.

“Ha, về sau ta sẽ không đi với hắn nữa.” Dạ Phi Yến thừa dịp Tuyệt Ảnh không chú ý, ghé vào bên tai hắn trộm hôn một cái. Nụ hôn bất ngờ kia khiến gương mặt nguyên bản còn đang lạnh lùng băng sương của Tuyệt Ảnh nháy mắt tăng lên nhiệt độ.

Nam Phong Ẩn căm giận nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người kia cũng thật quá không coi ai ra gì, ban ngày ban mặt vậy mà. . .

“Ta còn có việc.” Tuyệt Ảnh cầm kiếm, xoay người vừa muốn ly khai. Dạ Phi Yến nhanh chóng nắm chặt cổ tay hắn, “Cung chủ của các ngươi sẽ không. . . bày ra âm mưu quỷ kế gì chứ ?”

“Không rõ.” Tuyệt Ảnh đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi có biết gì về Minh Tà hay không ?”

“Thánh Tuyết thành chủ ?” Phượng mâu của Dạ Phi Yến thoáng nheo lại, “Tại sao đột nhiên muốn hỏi hắn ?”

“Ta chợt có một loại cảm giác. . .” Tuyệt Ảnh rũ mi, “Vị thành chủ kia, tựa hồ rất quen thuộc.”

Tâm của Dạ Phi Yến giống như bị thứ gì đó xúc động mãnh liệt, một bóng hình phút chốc lướt qua tâm trí, “Quen thuộc sao ?”

“Ta cảm thấy ánh mắt của cung chủ nhìn hắn rất khác so với bình thường.” Tuyệt Ảnh cẩn thận hồi tưởng, “Gần đây, phàm là chuyện có liên quan đến Thánh Tuyết thành chủ, tâm trạng cung chủ sẽ lại xao động. Ngươi cũng biết năm năm nay, cảm xúc của cung chủ sớm đã không có nhiều biến hóa, thế nhưng. . .” Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người đối diện, “Thiên hạ này chỉ một người mới có thể khiến cung chủ không giữ được bình tĩnh, Minh Tà rốt cuộc có năng lực thế nào mà làm cho cung chủ xuất hiện nhiều dị thường đến vậy?”

Dạ Phi Yến bỗng nhiên cảm giác hô hấp của mình có chút bất ổn, “Ta nghĩ. . . cảm giác của ngươi và ta là chính xác. . .”

Tuyệt Ảnh thản nhiên đáp, “Ta cũng hy vọng là vậy.” Lập tức dừng một chút, “Nếu đó là sự thật, cung chủ về sau sẽ không phải tịch mịch.”

Nam Phong Ẩn ngóng tai nghe hai người nói chuyện, mị mâu dần hiện lên quang mang sáng rực.

Đúng lúc này, tất cả quan lại hào quý đều dập đầu hành lễ, thanh âm sùng kính vang vọng tận chân trời, “Bệ hạ vạn tuế ────”

Thân ảnh cao lớn hùng vĩ chậm rãi nện bước đến gần mọi người. Nam nhân anh tuấn thân khoác hoàng bào, tử kim quan lấp lánh hào quang, mày kiếm hiên ngang khí phách, mắt sáng như sao trời. Ngũ quan tựa đao khắc làm cho phong thái của bậc đế vương càng thêm oai hùng xuất chúng, khiến quần thần kính ngưỡng tán thưởng không ngớt.

Ngồi trên vương tọa chạm vàng rực rỡ uy nghiêm, Đông Phương Tuyệt quay mặt hướng về đám người đang phủ phục hành lễ, nhấc tay ra hiệu. Thanh âm hùng hậu vang lên, “Chư vị bình thân.”

“Tạ bệ hạ ────”

Hoàng bào sau lưng đế vương tung bay phần phật, tầm mắt Đông Phương Tuyệt đảo qua phiến thịnh cảnh vạn nhân triều bái trên quảng trường, kiếm mâu ẩn ẩn một tia hàn lãnh.

Quần thần cung tặng hạ lễ, oanh yến ca vang, nhạc phường sôi nổi tấu lên từng tiểu khúc hoa lệ.

Đột nhiên, từ chân trời truyền tới một tiếng địch nhẹ vang, thanh thúy êm tai, u nhã động nhân, hoàn toàn đối lập với tràng cảnh huyên náo bên dưới.

Tất cả tiếng nói cười cùng âm thanh xôn xao không hẹn mà cùng ngừng lại, chỉ thấy một thanh y nam tử và một tử y thiếu nữ không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt mọi người. Chiếc đoản địch cắm nghiêng bên hông thanh y nam tử lóe ra quang mang bích sắc.

Lúc này, Lam Vân mặc một bộ váy màu phấn hồng chậm rãi đi đến bên cạnh Đông Phương Tuyệt. Dáng người cao gầy, mi mục như họa, ngọc trâm điêu hoa vấn cao làn tóc đen nhánh của nữ tử. Dung mạo thanh nhã thoát tục hiển lộ sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Lam Vân nhìn thấy Thương Lạc và Tử San, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần vui mừng. Nàng biết rõ, hôm nay tuyết y nam tử giống như trích tiên kia nhất định sẽ đến.

Thương Lạc chắp tay thi lễ, khóe môi khẽ mỉm cười, “Bệ hạ, Thánh Tuyết vương thành chúng ta rất lấy làm vinh hạnh có thể được tham dự lần Khánh điển này. Thành chủ đặc biệt lệnh cho tại hạ gửi lời vấn an đến bệ hạ.”

Tử San và Thương Lạc cùng quỳ một gối xuống đất, chắp tay cung kính nói, “Bệ hạ vạn phúc ────”

Đông Phương Tuyệt nhíu chặt mày kiếm, “Thánh Tuyết thành chủ đang ở nơi nào ?”

Trong lòng Lam Vân chợt dấy lên gợn sóng bất an, “Thành chủ vẫn chưa tới sao ?”

Tử San mở miệng đáp, “Thành chủ đang giải quyết sự tình liên quan đến Thất Sắc Thiên Đường, sẽ trì hoãn nửa canh giờ.”

Thất Sắc Thiên Đường! Đám người bắt đầu xôn xao thảo luận.

Đông Phương Tuyệt nheo mắt hỏi, “Kết quả ra sao rồi ?”

Thần tình Thương Lạc vẫn bình thản như trước, “Hôm qua, Lam Điện Đường và Tử Vụ Đường đã bị thành chủ chúng ta tiêu diệt, các đệ tử toàn bộ đều bị bắt giam làm tù binh tại Thánh Tuyết vương thành. Thành chủ chuẩn bị bức cung đám đệ tử kia khai ra tung tích của Phong Lưu Ảnh! Một khi Phong Lưu Ảnh hiện thân sẽ lập tức tru sát, một lưới bắt hết Thất Sắc Thiên Đường !”

“Tốt lắm !” Đông Phương Tuyệt chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, “Sau khi tiêu diệt xong phản đảng, trẫm tất có trọng thưởng !”

“Đa tạ bệ hạ.”

Lam Vân không khỏi cảm thấy có chút cô đơn, Minh Tà đã lâu rồi không đến gặp nàng. Nữ tử tựa hồ cũng không muốn chờ đợi vô vị, đúng lúc nàng muốn xoay người rời đi, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một trương họa quyển rất lớn, dài rộng tầm mười trượng. Mọi người vội vàng tránh ra thành một khoảng trống, họa quyển nhẹ nhàng an ổn rơi xuống đất.

Đông Phương Tuyệt tiến lên vài bước, mục quang lạnh lùng.

Chỉ thấy họa quyển trống rỗng trắng tinh, căn bản không có lấy một nét mực.

Trừng mắt nhìn trương giấy trắng cự đại, quần thần càng thêm không thể tưởng tượng.

Thương Lạc cười khẽ, “Xem ra thành chủ của chúng ta đã đến.”

Lam Vân chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một tuyết y nam tử từ trên trời phiêu nhiên lướt xuống, giống như trích tiên đạp mây mà đến từ cửu tiêu. Thân ảnh phong hoa tuyệt đại tản ra hương sen thoang thoảng tỏ khắp. Mũi chân hắn khẽ điểm trên nền đất, hoa đào phủ kín đại địa một khắc kia toàn bộ đều bay lên, vờn quanh đỉnh đầu vạn người. Tràng cảnh rực rỡ đẹp mắt khiến lòng người rung động đến tận tâm can.

Tuyết y nam tử chắp tay mà đứng trên tấm họa quyển. Hắc sa mờ ảo che khuất khuôn mặt, phong tư thần bí hoặc nhân không khỏi tăng thêm khát khao của mọi người muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của vị nam tử tuyệt thế kia.

Chúng nhân hướng tuyết y nam tử ở trung tâm bức họa nhìn không chuyển mắt, trong lòng nhộn nhạo gợn sóng.

Đông Phương Tuyệt phục hồi tinh thần, “Thánh Tuyết thành chủ đây là có ý gì ?”

Minh Tà nhếch môi đầy tà mị, thanh âm du dương lướt qua bên tai mỗi người, “Bức họa này là tâm ý của bổn tọa, tặng cho bệ hạ làm hạ lễ.”

Phó Thiện đứng ở một bên vô cùng kinh ngạc, “Thánh Tuyết thành chủ định tặng trương giấy trắng này cho bệ hạ ?”

Minh Tà rũ mâu cười khẽ, “Nó sắp sửa không còn là giấy trắng.”

Lúc này, những hộ pháp mặc tố y cầm theo một trăm nghiên mực phân ra đặt hai bên họa quyển. Năm mươi nghiên mực đen, năm mươi nghiên mực đỏ. Màu mực trong nghiên phản chiếu quang mang yêu diễm sáng bóng.

Đông Phương Tuyệt cười lạnh, “Xem ra Thánh Tuyết thành chủ muốn vẽ tranh ngay tại nơi này ?”

Minh Tà thản nhiên nhướn mi, “Đúng là như vậy.”

“Có mực, có giấy, có nghiên mực. . . còn thiếu một thứ. . .” Đông Phương Tuyệt thoáng mỉm cười, “Bút ở đâu ?”

Minh Tà lạnh nhạt nói, “Không cần bút.”

Đông Phương Tuyệt ngạc nhiên, “Không bút sao có thể vẽ tranh ?”

Minh Tà cười khẽ, “Lấy thân làm bút, dùng tinh thần để phác thảo, tự nhiên có thể vẽ.”

Ngay lúc chúng nhân còn đang khó hiểu chưa thể lĩnh hội ý tứ của tuyết y nam tử, đã thấy Minh Tà phất tay áo. Dòng mực đỏ tựa hồ bị triệu hoán, rời khỏi nghiên mực, lướt qua không trung vẽ nên một đường cong yêu dị. Từng điểm từng điểm rơi trên họa quyển rồi tản ra chung quanh. . .

Mũi chân Minh Tà khẽ điểm, tay áo tuyết bạch giống như một dải lụa mềm mại mặc sức huy sái ngay trên bức họa.

Dòng mực cuồn cuộn nổi lên hình thành một cơn lốc xoáy đỏ rực tựa huyết, gió lạnh thổi ào ào, tay áo Minh Tà như đầu trúc bút tùy ý co duỗi. Tuyết y nam tử vừa nghiêng tay đảo mực, vừa vẩy mực lên họa quyển, phác nên từng đoạn đằng chi yêu mạn. Động tác tiêu sái phiêu dật mà linh hoạt gọn gàng, chấn động tầm nhìn của tất cả mọi người ở nơi đây.

Hệt như huyết ảnh kinh hồng xuyên qua họa quyển, tràn đầy quang hoa tuyệt thế, tuyết y nam tử thông qua tay áo khống chế lực đạo vẩy mực, khi thì nhẹ nhàng, khi thì sơ cuồng, khi thì nhu nhược, khi thì khí phách. . . Vạt áo tung bay theo mỗi bước chân, tuyết y nam tử dùng võ ngưng thần, phác thành từng đường nét tuyệt diễm trên họa quyển, cuồng tứ mà đẹp đẽ lạ thường.

Đám người đều ngừng hô hấp, chăm chú dõi theo một màn vẽ tranh độc nhất vô nhị này.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, mọi người sẽ không thể tin tưởng, trong thiên hạ không ngờ thật sự tồn tại một người có thể lấy thân chấp bút, dụng thần phác họa, sử võ tán mực. . .

Bảy giọt mực đỏ cuối cùng rơi xuống điểm xuyết trên trang giấy trắng, tay áo tuyết bạch thu hồi, không nhiễm một hạt bụi hay vết ô bẩn. Hắc sa tung bay, thần tình bình tĩnh tự nhiên như thường.

Đám đông trừng lớn hai mắt. . .

Tờ giấy trắng nguyên bản không chút dấu vết lúc này đã được nhuộm đẫm bởi một mảnh yêu hồng, rực rỡ chói mắt.

Lam Vân kinh ngạc nhìn tràng cảnh phía trước, sớm đã thất hồn lạc phách, trái tim đập thình thịch không nói nên lời.

Đó là Hồng Liên xích hỏa, Phượng Hoàng bay lượn, từng đám mây đỏ như liệt diễm thiêu đốt, tản ra sắc thái lộng lẫy tráng lệ đoạt nhân tâm phách !

Phượng Hoàng giương cánh vờn quanh Hồng Liên nhưng không cách nào vùng thoát. Hồng Liên đỏ thẫm quấn lấy thân mình Phượng Hoàng, bộc phát sinh mệnh lực vô cùng cường hãn. Cả hai đều không thể phân cách, xoay chuyển thành một thể mà dây dưa trọn đời !

Một bức họa kỳ dị, song lại tuyệt mỹ dị thường, phảng phất thần linh nhìn xuống thế gian, chân thật thần thánh khiến người ta không dám xúc phạm.

Mục quang của Đông Phương Tuyệt trở nên lạnh lẽo, lập tức tràn ngập tiếu ý, “Thánh Tuyết thành chủ vẽ bức họa này là có dụng ý gì ?”

Minh Tà mỉm cười, “Ý của bổn tọa là. . .”

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt ngắt lời Minh Tà, “Thánh Tuyết thành chủ, bức họa này vẫn chưa hoàn chỉnh, không phải sao ?”

Chúng nhân nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử hồng y ngân phát từ sau đám đông chậm rãi đi tới. Cước bộ trầm ổn hữu lực, giống như đạp trên hàn băng mà đến. Màu hỏa hồng ẩn ẩn mị sắc rung chuyển thị giác của mọi người, phong tư yêu diễm mị hoặc tuyệt thế độc phệ nhân tâm.

Đôi mắt Đông Phương Tuyệt bỗng chốc đọng lại, gắt gao dõi theo thân ảnh của hồng y nam tử, một khắc cũng chẳng rời.

Nhãn mâu băng hồng khẽ nhướn, thu trọn hình ảnh quỷ dị trong họa quyển vào mắt, lưu chuyển quang hoa câu nhân.

Minh Tà lẳng lặng nhìn hồng y nam tử đứng trước mặt hắn, nhếch môi cười tà, “Vì sao Hách Liên cung chủ lại nói bức họa này chưa hoàn chỉnh ?”

Hách Liên Cô Tuyết quay sang nhìn đế vương, hoặc mâu lấp lánh, “Hôm nay bản cung cũng chuẩn bị hạ lễ để biểu lộ thành ý với bệ hạ.”

Đông Phương Tuyệt rốt cuộc hoàn hồn, “Là vật gì ?”

Hồng y nam tử chuyển thân nhảy vào giữa họa quyển, ngân phát tuyết bạch cuồng phi loạn vũ, “Chính là bức họa này !”

Vừa dứt lời, ngân phát đột nhiên biến thành đằng mạn yêu độc khuấy tung làn gió mát. Luồng mực thâm đen dưới sự khống chế của ngân phát rơi xuống giữa những nét phác đỏ rực, tựa như tuyết thủy hoà tan, nhộn nhạo gợn sóng long lanh.

Mười đầu ngón tay sơn đỏ của hồng y nam tử lấp lóe quang hoa yêu mị, Hách Liên Cô Tuyết mở rộng song chưởng. Không ai có thể nhìn thấu yêu dung bị ngân phát che phủ rốt cuộc lộ ra thần tình thế nào, mọi người chỉ chứng kiến ngân phát tán loạn hệt như độc xà vũ động bốn phía, điều khiển dòng mực vờn quanh, ma nhiên tà dị tô vẽ trên bức họa đỏ rực tựa máu tươi.

Quang hoa tỏ khắp, tuyệt mị yêu diễm. Chỉ trong một ngày, chúng nhân được chứng kiến người thứ hai không cần dùng trúc bút mà vẫn có thể vẽ tranh !

Thánh Tuyết thành chủ lấy thân chấp bút, dụng thần phác họa, sử võ tán mực. . .

Thần Nguyệt cung chủ lấy tóc dẫn mực, dụng thần ngưng hồn, sử võ đề chữ. . .

Thật là bất khả tư nghị !

Gió lạnh dần lắng xuống, ngân phát loạn vũ rốt cuộc đã khôi phục bình ổn, lặng yên buông xuống rủ trên hồng bào.

Hách Liên Cô Tuyết nhướn mắt, quay sang nhìn tuyết y nam tử, “Thế nào ?”

Minh Tà bật cười khẽ, hắn lại đưa mắt xem xét họa quyển, không biết nên nói gì để ứng đối.

Cảnh tượng trong bức họa, từng chữ đè trên nền giấy trắng, đen đỏ giao thác, rung động toàn trường !

Hồng Liên, Phượng Hoàng dây dưa lẫn nhau, lưu chuyển yêu mang đoạt nhân tâm phách.

Bốn chữ khí phách đường hoàng viết theo lối Khải thư sắp thành một hàng từ trên xuống dưới.

Liên, Hoàng, Bá, Thiên !

***