Bên ngoài Phong Vân đổ phường, mọi người đều không thể kìm nén nỗi lo lắng cùng xúc động trong lòng, nghe hộ vệ báo tin: các chủ Linh Hoa Các chủ động rời khỏi chiến cuộc, Thần Nguyệt cung chủ xuất hiện tham gia đổ đấu, đối kháng với Thánh Tuyết thành chủ !
Hai kẻ xưng bá Nam Bắc võ lâm vào lần đổ chiến này sẽ đem phong vân đảo loạn đến mức nào ?!
Trong nhã gian, khí tức lưu động đã sớm ngưng đọng thành sương. Trọng Hoa và Liễu Phi Yên khiếp sợ tột đỉnh, Thần Nguyệt cung chủ chỉ muốn người, quả thật là. . . không giống bình thường !
Minh Tà ngồi đối diện với Hách Liên Cô Tuyết, tựa hồ cả thế giới ngoại trừ hai người bọn họ ra không còn ai khác.
Thanh âm vô pháp kháng cự truyền vào trong tai tuyết y nam tử, hắc sa mờ ảo che lấp dung mạo của Minh Tà. Không ai có thể nhìn thấu tình tự giờ khắc này của nam nhân, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập thật lâu không thể bình ổn.
Ta muốn ngươi. . .
Phân lượng của ba chữ kia làm cho tâm Minh Tà một lần nữa trở nên hỗn loạn. . .
Mấy ngày gần đây, Thần Nguyệt Cung luôn quấy nhiễu Thánh Tuyết vương thành đến chó gà cũng không yên. Mỗi lần phân tranh, tuyết y nam tử và hồng y nam tử xa xa nhìn nhau, Minh Tà hận không thể đem yêu nghiệt kiệt ngạo cô lãnh kia gắt gao ôm vào trong ngực.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều trơ mắt nhìn cơ hội vụt qua.
Hiện giờ, thêm một lần gần gũi tương vọng, lại một lần bối rối gặp gỡ.
Tay của Minh Tà không khỏi trảo ra vài đạo lãnh ngân trên tọa tháp ──── Yêu nghiệt này, bao giờ cũng khiến hắn tâm loạn như ma !
Thật đúng là yêu nghiệt !
Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, đáy mâu tràn đầy tiếu ý. Hắn phất tay áo, tất cả quân bài đều bị đảo loạn, lẻ tẻ rời rạc rơi xuống trên bàn, đưa tay ý bảo: “Thỉnh, Thánh Tuyết thành chủ.”
Về Bài Cửu, nếu muốn trở thành người thắng lớn nhất, chẳng những cần vận khí mà còn phải có sách lược phối bài hoàn mỹ !
Sau khi chia bài xong, đám người đánh giá đổ bài trong tay, thần tình khác nhau.
Bầu không khí khẩn trương khiến người đứng xem ở một bên cũng không khỏi đổ mồ hôi đầy đầu.
“Một ván định thắng bại, chẳng hay các vị có dị nghị gì không ?” Cô Tuyết nhướn mắt, mâu quang lấp lóe vài phần lãnh mị.
“Có thể bắt đầu.” Liễu Phi Yên cười nhạt.
“Ai. . . Vì sao hôm nay Trọng Hoa ta lại bị động như vậy. . .” Trọng Hoa ra vẻ thở dài, gật đầu đáp ứng.
Tầm mắt Minh Tà đảo qua đôi hồng đồng đang chớp động đầy quỷ dị, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quân bài trước mặt hắn, “Hảo !”
Liễu Phi Yên và Trọng Hoa đồng thời bày ra tổ bài thứ nhất của bản thân.
Song mai, Song nhân. (điểm của Song nhân lớn hơn Song mai)
Trọng Hoa khẽ nhướn hồ mâu, “Liễu huynh, điểm của ngươi nhỏ hơn của ta.”
Liễu Phi Yên mỉm cười uống trà, “Bài của Trọng huynh thật sự rất không tồi, xem ra chín trăm chín mươi chín loại lá trà trong nhà của ta hôm nay phải rời chủ mà đi.”
“Chỉ mới một lượt thứ nhất mà thôi.”
Lúc này, đầu ngón tay Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đều dừng trên tổ bài thứ nhất của mình, ánh mắt hai người lại va chạm, quỷ dị nhiếp nhân.
Đột nhiên, hai người đồng thời trở bài !
Trọng Hoa cùng Liễu Phi Yên giật mình vạn phần !
Chỉ thấy tổ bài đầu của Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đều là Địa bài và Tạp thất ghép thành một đôi !
Điểm số của Địa bài là hai điểm, mà Tạp thất là bảy điểm, hai bài này không phải lớn nhất, nhưng khi phối cùng nhau thì lại tạo thành tổ hợp chín điểm cao nhất trong Bài Cửu !
Điều khiến Trọng Hoa và Liễu Phi Yên kinh ngạc chính là sách lược phối bài của hai người ────đem quân bài bình thường phối thành điểm số lớn nhất !
Nhưng Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết lại vô cùng bất ngờ ──── hai người bọn họ chẳng những có bài trong tổ thứ nhất giống nhau nhưđúc, thậm chí sách lược phối bài của hai người đều như nhau !
Thật không thể tưởng tượng !
Không khí băng lãnh tựa hồ nháy mắt bị hòa tan, hàn đông lui đi, nghênh đón ngày xuân nhu hòa.
Khi tuyết y nam tử lại nhìn sang song nhãn mâu băng hồng ở đối diện, hồng đồng cũng đang dõi theo hắn, hệt như tâm linh giao hội, vô pháp dứt tầm mắt đi nơi khác.
Hắc sa mờ ảo, khoảng cách gần trong gang tấc khiến mục quang của hai người chậm rãi đan vào nhau.
Liễu Phi Yên cười khẽ, ý vị thâm trầm, “Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ thật ăn ý a, tổ đầu tiên không ngờ lại phối bài giống hệt. . .”
“Vậy lật tổ thứ hai đi.” Cô Tuyết bình ổn tâm tình.
Dựa theo quy củ của Bài Cửu, hai tổ bài trước sau đều lớn hơn đối phương mới tính là thắng, trước thắng sau bại hoặc trước bại sau thắng xem như hòa, trước sau đều bại dĩ nhiên là thua bài.
Song lúc này, Trọng Hoa và Liễu Phi Yên trong tổ đầu tiên đã bại bởi Minh Tà, bởi vậy qua tổ thứ hai, vô luận bọn hắn có bao nhiêu điểm, nhiều nhất cũng chỉ có thể hòa.
Mà Hách Liên Cô Tuyết không ngờ lại hòa với Minh Tà ngay trong tổ thứ nhất! Đây là tình cảnh mà Trọng Hoa tụ đổ hơn mười năm chưa bao giờ gặp qua !
Hồng mâu băng lãnh lóe lên dị sắc không thể nhìn thấu ──── hôm nay, hắn tuyệt đối không thể thua !
Vô luận thế nào, hắn cũng phải tóm được yêu tinh này !
Lộng Nguyệt, lần này ta Hách Liên Cô Tuyết tuyệt sẽ không để ngươi chạy thoát !
Năm năm trước, hắn trơ mắt bất lực nhìn đạo tử ảnh kia nhảy xuống Huyễn Tuyết Sơn. Năm năm sau, rốt cuộc hắn đã chờ được yêu tà nam tử quay về.
Mà nay gặp lại, nhưng không cách nào nhận nhau !
Cô Tuyết đã vô pháp chịu đựng, cũng không thể tiếp tục nhẫn nại.
Lần lượt bỏ lỡ cơ hội, lần lượt xa xa ngóng nhìn đối phương, lại không thể gần hắn, ôm hắn !
Càng tương tư đến cùng cực, càng muốn dùng thủ đoạn cực hạn mà chiếm cứ lược đoạt, muốn Lộng Nguyệt thua thật thê thảm, muốn Nguyệt của hắn thật sự trở lại bên mình.
Lần này, vô luận trả giá bao nhiêu đại giới! Hắn cũng sẽ không buông tha cho yêu hồ ly kia !
Khi hồng y nam tử lấy lại tinh thần, đã thấy Liễu Phi Yên đứng dậy.
“Nếu Thánh Tuyết thành chủ ưa thích, ngày mai ta sẽ đem chín trăm chín mươi chín loại lá trà của mình đưa đến Thánh Tuyết vương thành.” Liễu Phi Yên chắp tay thành quyền, tiếu ý nhàn nhạt, tựa hồ không tính toán lật bài.
Trọng Hoa ý vị thâm trường nhìn về phía tuyết y nam tử, chậm rãi mở ra tổ bài của mình. . .
Song Thiên !
Không ngờ lại là Song Thiên !
Trong Bài Cửu, Thiên bài là quân bài có điểm số cao nhất, mà nay không ngờ hai quân Thiên bài đều rơi xuống tay Trọng Hoa !
Phối bài cao như thế, quả là hiếm thấy !
Trọng Hoa thoáng nheo hồ mâu, dị quang chớp động.
Liễu Phi Yên sợ hãi than: “Trọng huynh không hổ là tay lão luyện, hôm nay vận may lại càng nhất tuyệt !”
Song Thiên trong Bài Cửu đứng hàng thứ hai, nếu lần này Minh Tà không thể phối ra chín điểm, vậy hắn cũng vô pháp dành phần thắng từ Trọng Hoa !
Thanh âm của Minh Tà không một chút phập phồng dao động, “Trọng trang chủ quả thật không phải người thường, chỉ tiếc. . .”
Trọng Hoa ngừng hô hấp.
Ngón tay thon dài khẽ gẩy, điểm số hồng bạch đan xen chấn nhiếp hai mắt chúng nhân đang quan vọng.
Cô Tuyết ngẩn ra, chỉ thấy quân bài trước mặt Minh Tà không ngờ lại ra chín điểm cao nhất !
Yêu tinh này cư nhiên phối ra Hầu vương đối !
Trọng Hoa bất khả tư nghị nhìn phối bài cao nhất trước mặt Minh Tà, trong lòng kinh sợ, đáy mắt tản ra quang mang lấp lóe, “Bại bởi Thánh Tuyết thành chủ, Trọng Hoa ta không còn lời nào để nói. . .” Hắn nâng mâu, thanh âm trấn định, “Minh Tà, ba ngày sau Thần Kiếm sơn trang sẽ cử hành Kiếm Thần đại hội, hôm đó, ta nhất định sẽ đem bảo kiếm tổ truyền tặng cho ngươi.”
Ánh mắt của Trọng Hoa không rời khỏi Minh Tà, đáy lóng nhộn nhạo ba đào sóng cuộn.
Năm đó, hắn tại đổ tràng sất trá phong vân, mà nay lại vô pháp kháng cự thảm bại dưới tay nam nhân này.
Tuy sớm đã biết kết cục, hắn vẫn muốn đổ một lần, cho dù thất bại cũng sẽ không quên tràng phong vân đổ chiến hôm nay.
Bởi vì cả đời này của hắn, có lẽ chỉ có một lần như vậy.
Trong đổ tràng, lần đầu tiên Trọng Hoa thất bại.
“Làm con rối trang chủ rất thú vị sao ?”
Ngữ khí đạm mạc vô tâm từ miệng hồng y nam tử tràn ra, không khỏi khiến toàn thân Trọng Hoa chấn động.
Trọng Hoa ngưng một chút, liễm đi vẻ sợ hãi trong mắt, vẫn bảo trì bộ dáng trấn định tự nhiên như trước, “Hách Liên cung chủ chỉ giáo cho ?”
“Trọng trang chủ trong lòng rất rõ, bản cung không tất yếu phải nói thẳng.” Hồng mâu nhướn lên, mị hoặc yêu dã, Cô Tuyết nhìn về phía tuyết y nam tử, “Muốn ta nói sao? Thánh Tuyết thành chủ ?”
“Hách Liên cung chủ có thể trở bài.” Minh Tà tựa hồ không bị ảnh hưởng, nháy mắt liền dời đề tài.
Liễu Phi Yên mâu sắc căng thẳng, dường như hiểu được điều gì.
Cô Tuyết tung một chưởng về phía bàn gỗ, hai thanh đổ bài “Xoát xoát” phiên chuyển, lôi kéo tầm mắt chúng nhân.
Mấy người xem đứng ở một bên, trái tim cơ hồ muốn vọt ra cổ họng. Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đối bài thậm chí tác động đến cả thần kinh của mỗi người bên trong nhã gian !
Trọng Hoa kinh hãi: “Chí tôn bài !”
Liễu Phi Yên lại ngạc nhiên, “Đinh tam phối Nhị tứ! Quả thật là. . . Chí tôn bài !”
Đinh tam bài và Nhị tứ bài nếu đặt riêng ra thì điểm số không lớn, một bên ba điểm, một bên sáu điểm. Nhưng khi hai quân bài này ghép thành đôi chính là Chí tôn vương bài !
“Lại hòa. . .”
Chí tôn bài, Hầu vương đối đều có điểm số lớn nhất trong Bài Cửu, không ngờ Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết cả hai tổ bài đều phối ra mức điểm cực cao như vậy !
Hai lượt đều hòa !
Trọng Hoa kinh sợ ──── Nếu đổ cùng Hách Liên Cô Tuyết, hắn chắc chắn không thể thắng được!
Hồng y nam tử đột nhiên đứng dậy, hồng mâu ám lãnh, “Hôm nay phải phân ra thắng bại, tuyệt không có thế hòa !”
Minh Tà hơi rũ mâu, tựa hồ có vẻ bất đắc dĩ, “Hách Liên cung chủ muốn tiếp tục sao ?”
Hách Liên Cô Tuyết ánh mắt lạnh lùng, mị nhân yêu hoặc, cười lạnh: “Thế nào? Thánh Tuyết thành chủ không dám đổ ?”
Minh Tà đứng dậy, hắc sa che mặt theo gió vũ động gợi lên từng đường cong phiêu dật. Hắn thoáng trầm mặc, thanh âm mờ ảo vang lên, “Lấy bàn cờ ra !”
Bàn cờ đặt giữa hai người, khiến Trọng Hoa lại một phen kinh ngạc ──── bàn cờ, quân cờ, đũa, thẻ bạc. . . (thẻ bạc là thẻ có ghi số tương đương với lượng tiền muốn đưa ra trong ván bài)
Hai người kia muốn chơi ‘Lục Bác’ !
Tuyết y dập dờn, thần tình tự nhiên. Ngân phát phiêu động, hồng mâu yêu lãnh.
Mục quang của Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết lại va chạm, Phong Vân đổ phường một lần nữa nghênh đón cuộc đổ chiến kinh tâm động phách.
Đó là ván bài giữa Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ, tràn ngập tâm thuật cùng chiến lược. Hai phương bá chủ tranh đấu không ngớt trong chốn võ lâm, cuối cùng ai sẽ là người thắng ?
Trọng Hoa và Liễu Phi Yên lui tới một bên, quan khán tài hoa của hai nam tử trước mặt. Bàn cờ lại bắt đầu lưu chuyển biến hóa loạn thế phong vân.
Ném đũa, xuất cờ. . .
Quang mang mặc tử và xích hồng tản ra sắc thái yêu dị trên đầu ngón tay hai người. . .
~*~
Vào đêm, trong hoàng cung đèn giăng sáng ngời, đế vương phong tư khí phách nhìn lên vầng minh nguyệt. Tuấn nhan lãnh liệt hệt như hàn phong điêu gọt mà thành, uy nhiếp bức nhân.
Lăng Tiêu cung kính hành lễ, “Bệ hạ, đến ngày Khánh điển, Thần Nguyệt cung chủ chắc chắn sẽ phó ước đúng hẹn.”
“Rất tốt.” Đông Phương Tuyệt mỉm cười hài lòng, tinh mâu như lãnh huy, nhộn nhạo mục quang mong đợi, “Nghe nói hôm nay Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ tụ đổ tại Phong Vân đổ phường ?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng vậy.”
“Chiến cuộc thế nào ?”
“Lúc này vẫn chưa phân thắng bại.”
Đông Phương Tuyệt nheo mắt, “Đã một ngày đêm còn chưa phân ra ?”
Lăng Tiêu chau mày, “Hôm nay vốn là cựu thần đổ ước với Minh Tà, nhưng Thần Nguyệt cung chủ muốn thay cựu thần đổ một trận.”
Đông Phương Tuyệt đột nhiên xoay người, thần tình hoài nghi: “Vì sao Hách Liên Cô Tuyết phải thay ngươi ?”
“Cựu thần. . . không rõ.”
“Nghe nói Minh Tà bất hòa với Hách Liên Cô Tuyết, thật sự có việc này ?”
“Đích xác là như vậy.”
Khóe môi Đông Phương Tuyệt khẽ nhếch thành một đường cong quỷ dị.
“Bệ hạ, có một chuyện, cựu thần không biết có nên nói hay không.”
“Nói !”
Lăng Tiêu đến gần đế vương, đè thấp thanh âm, che giấu vẻ u ám nơi đáy mắt, “Với Hách Liên Cô Tuyết, bệ hạ không thể không phòng !”
Thần sắc Đông Phương Tuyệt chợt trở nên âm trầm, “Nói thử xem ?”
Lăng Tiêu nhìn bốn phía chung quanh, ghé sát vào bên tai đế vương, “Thần hoài nghi Thần Nguyệt cung chủ có ý đồ mưu phản, mà Thất Sắc Thiên Đường có lẽ liên quan mật thiết với hắn.”
Đông Phương Tuyệt thoáng chốc trầm tư, sắc mặt lạnh lùng như hàn phong nhập cốt, “Ngươi có bằng chứng ?”
“Không dám gạt bệ hạ, một tháng trước, cựu thần chính là vì phát hiện Thần Nguyệt cung chủ có liên hệ với Thất Sắc Thiên Đường mới gặp phải họa sát thân! Hiện giờ chí bảo Long Thiền Trượng của Ảnh Phù Môn đã rơi vào tay Hách Liên Cô Tuyết, yêu nghiệt kia dùng Long Thiền Trượng để uy hiếp cựu thần!”
“Long Thiền Trượng của Ảnh Phù Môn các ngươi lại bị Thần Nguyệt Cung nắm giữ ?!” Vẻ mặt Đông Phương Tuyệt thêm vài phần âm u.
“Là cựu thần vô năng !” Lăng Tiêu vội quỳ xuống, cúi thấp đầu, che giấu thần tình quỷ dị trên mặt, “Bệ hạ, cựu thần chịu uy hiếp không dám nói nhiều, nay Hách Liên Cô Tuyết đã mưu đồ đe dọa đến bệ hạ, cựu thần không thể không cả gan góp lời, mong bệ hạ đề cao cảnh giác.”
Đông Phương Tuyệt nhíu chặt kiếm mâu, “Lăng Tiêu, uổng cho ngươi hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, hiện giờ ngay cả Long Thiền Trượng cũng không giữ được!”
“Bệ hạ bớt giận.” Thanh âm Lăng Tiêu khẽ run, “Thủ đoạn của Hách Liên Cô Tuyết quá mức âm hiểm ngoan độc, cựu thần thật sự. . .”
“Được rồi !” Đông Phương Tuyệt giận dữ, “Lăng Tiêu, trẫm niệm tình ngươi trung tâm với triều đình, không hề truy cứu, nhưng Long Thiền Trượng bằng mọi giá phải đoạt lại !”
“Bệ hạ, thần nghĩ ra một sách lược vẹn toàn, vừa có thể chứng minh Hách Liên Cô Tuyết xác thực tâm hoài bất quỹ, hơn nữa còn có khả năng đoạt được Long Thiền Trượng.” (tâm hoài bất quỹ: lòng mang ý xấu)
Đông Phương Tuyệt hít sâu một hơi, mâu quanh lạnh lẽo, “Theo trẫm đến. . .”
Lăng Tiêu đứng dậy, khóe môi nở nụ cười âm lãnh, khoái cảm trả thù dần nảy sinh, đi theo đế vương bước vào thư phòng.
~*~
Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đại chiến ba ngày ba đêm tại Phong Vân đổ phường, ngọn đèn mãi vẫn không tắt.
Hôm nay là Kiếm Thần đại hội của Thần Kiếm sơn trang, Trọng Hoa sớm đã rời đi, mà Liễu Phi Yên như trước chống hai mắt phủ kín tơ máu quan khán cuộc đổ chiến giữa Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết.
Một trận chiến long trọng gây oanh động đến như vậy còn chưa phân rõ thắng bại, Liễu Phi Yên có thể nào cam tâm ly khai ?
Cả bàn cờ hắc bạch phân minh, trận thế phân bố dày đặc. Ba ngày ba đêm, Liễu Phi Yên theo dõi trận đối chiến phấn khích tuyệt luân này mà không dời nổi mắt, phương pháp bố cục quỷ dị kia cùng sách lược tâm thuật liên miên không ngớt khiến tâm thần Liễu Phi Yên căng thẳng như dây đàn.
Thậm chí hắn còn nói đùa: nhị vị, hai người các ngươi có thể lãnh binh đánh giặc được rồi.
Song hai người kia căn bản không chút chú ý, trong mắt bọn họ chỉ có bàn cờ.
Bàn cờ như chiến trường, vô luận là ‘sách lược ngăn trở’ của Minh Tà hay Hách Liên Cô Tuyết ‘ném binh giữ tướng’ đều thuật lại một hồi chiến tranh khốc liệt.
Ở Liễu Phi Yên xem ra, sở dĩ Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết tranh đấu trên bàn cờ ba ngày ba đêm vẫn chưa phân thắng bại, nguyên nhân lớn nhất chính là hai người bọn họ tựa hồ có một ‘đôi mắt’ nhìn thấu tâm tư đối phương.
Minh Tà muốn chờ đến lúc Hách Liên Cô Tuyết suy yếu, mà Cô Tuyết tựa hồ sớm đã dự liệu, khi ném đũa sẽ ra điểm số xảo diệu thích hợp để né tránh, khiến Minh Tà thúc thủ vô sách.
Đối với Cô Tuyết mà nói, vô luận hắn dùng loại chiến lược ‘Trực đảo Hoàng Long’* nào, toàn bộ đều bị Minh Tà ngăn chặn, căn bản không thể can thiệp vào trận doanh.
Ba ngày ba đêm giằng co đọ sức, trận đổ chiến này không biết tới khi nào mới có thể phân ra thắng bại ?
Hồng y nam tử nhấc một quân cờ trắng, hạ xuống phía trên bàn cờ, mi vũ như mây, hỏi: “Liễu lâu chủ, hiện tại là giờ nào ?”
“Các ngươi đã đổ suốt ba ngày ba đêm, bây giờ là buổi trưa, còn một canh giờ nữa Kiếm Thần đại hội sẽ bắt đầu.”
Nhãn mâu băng hồng thoáng chốc xẹt qua một đạo lãnh mang sắc bén ──── còn có một canh giờ.
Minh Tà không chút bối rối, “Hách Liên cung chủ, còn muốn tiếp tục sao ?”
Cô Tuyết cười lạnh, thần sắc trong mắt càng thêm quỷ dị, “Liễu lâu chủ, một canh giờ sau nhất định có thể phân thắng bại.”
“Thế nào? Hách Liên cung chủ muốn nhận thua ?” Thanh âm đạm mạc như tiếng đàn, nhiếp nhân tâm phách.
“Chơi mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi.” Hồng mâu khẽ nhướn, đáy mắt tràn đầy tiếu ý lãnh mị.
“Hách Liên cung chủ, cẩn thận một chút, nếu lại không tập trung, coi chừng Kiêu vương mà ngươi cực khổ bảo hộ cũng bị bổn tọa ăn sạch.”
Bỗng nhiên, một đạo quang mang sáng ngời bắn vào trong nhã gian phủ đầy nhuyễn liêm chung quanh, ngay khi lọt vào hồng mâu nháy mắt trở nên mờ nhạt, song không ai phát hiện.
Khi hào quang rút đi, ánh mắt Cô Tuyết trong khoảnh khắc lóe ra yêu sắc kỳ dị. Hắn phất áo, tựa lưng trên tọa tháp, mị hoặc nhếch môi, “Vậy ngươi cứ ăn đi.”
Ngữ khí hờ hững thản nhiên tựa hồ không chút để ý mình sẽ thua ván bài lần này. Nhìn thấy Hách Liên Cô Tuyết đột ngột bày ra biểu tình thờ ơ, Liễu Phi Yên chỉ cảm thấy kỳ quái, vẫn không suy nghĩ nhiều.
“Hách Liên cung chủ, đa tạ.” Minh Tà đưa quân cờ đen đi từng bước tới gần sào huyệt của Cô Tuyết, hướng đi đẩu chuyển thiên hồi, mỗi bước đều cẩn trọng, không có nửa phần hỗn loạn, cuối cùng đem Kiêu vương mà Cô Tuyết bảo hộ tiêu diệt sạch sẽ !
Cô Tuyết ra vẻ tán dương vỗ tay hoan nghênh, cơ hồ không chút động dung, “Thật không tồi, Thánh Tuyết thành chủ, bản cung mấy ngày này thật sự là được mở rộng tầm mắt a. . .”
Minh Tà thắng !
Trong một canh giờ cuối cùng, không ngờ Minh Tà không hề trì hoãn, cứ như vậy đánh thắng Hách Liên Cô Tuyết ?!
Liễu Phi Yên cố gắng trợn to đôi mắt đỏ ngầu, ba ngày ba đêm ngồi một bên xem chiến khiến hắn huyết mạch sôi trào, nhưng kết quả sau cùng này lại khiến hắn cảm giác có chút mất mát.
Nguyên bản chờ mong một chiêu cờ ngoạn mục quyết thắng bại, nào ngờ Hách Liên Cô Tuyệt đột nhiên không chút để ý, làm cho hắn thất vọng cực kỳ.
“Thánh Tuyết thành chủ, một canh giờ sau ta sẽ đem Ngọc linh châu dâng lên, cáo từ !” Cô Tuyết không hề lưu luyến ném lại một câu, thân ảnh yêu hồng như một đoàn hỏa vân, biến mất khỏi tầm mắt Minh Tà.
“Thắng bại đã phân, Thánh Tuyết thành chủ, ta cũng cáo từ.” Liễu Phi Yên cười khẽ, xoay người ly khai.
Tuyết y nam tử đứng dậy, thở dài một tiếng, hắc sa tung bay phiêu động, trong lòng nổi lên một tia cô thương nhàn nhạt.
Thân ảnh hỏa hồng yêu mị lại cách hắn mà đi, giống như lưu sa tiêu thất trong lòng bàn tay, chỉ chớp mắt ngắn ngủi đã trôi qua kẽ tay, hòa vào biển cát mênh mông vô tận.
Gió mát phất qua, tầm mắt hắn bất giác rơi vào bàn cờ. Bố cục quân cờ hắc bạch phân minh trở thành chút quyến luyến sau cùng vương vấn níu giữ Minh Tà.
Bỗng nhiên, phượng mâu thâm tử chợt co rút !
Bố cục này. . .
Còn có cách sắp xếp quân cờ bất khả tư nghị. . .
Tử mâu tản mát hàn quang kỳ dị. . .
Hóa ra là thế !
Suốt ba ngày ba đêm bố cục, ba ngày ba đêm điều khiển hướng đi tinh diệu tuyệt luân, không ngờ. . .
Giờ khắc này, Minh Tà rõ ràng nhìn thấy bàn cờ hắc bạch kết nối tạo thành một chữ ────
Nguyệt.
Là ‘Nguyệt’ tên của hắn.
“Cô Tuyết. . .” Minh Tà than nhẹ một tiếng, hô hấp có chút run rẩy.
Yêu nghiệt cuối cùng nhận thua, chỉ là vì muốn đem chữ ‘Nguyệt’ hoàn chỉnh hợp lại !
Vừa rồi hắn lại không nhìn ra !
Mị nhãn thâm hồng đã rời khỏi tầm mắt hắn, hiện tại hắn mới phát hiện được dụng ý thực sự của yêu nghiệt kia !
Người ngoài xem ra, đây là một tràng đổ kỳ ngoạn mục, song trên thực tế đó cũng là bố cục mà một người trong đó dùng hết mưu lược để che giấu ánh mắt mọi người, ngăn cản đối phương thắng cờ, đồng thời còn muốn đem một từ đã dung nhập vào trong sinh mệnh của hắn hoàn chỉnh hợp thành.
Trách không được, Cô Tuyết của hắn đã giằng co cùng hắn suốt ba ngày ba đêm. Trách không được, trận thế của yêu nghiệt kia lại quỷ dị đến mức không thể tưởng tượng như vậy.
Ngón tay Minh Tà lướt nhẹ qua ký tự xiêu vẹo hình thành trên bàn cờ, trong mắt chớp động nhu tình thê thiết.
Cô Tuyết, hôm nay thất bại, kỳ thực chính là ta. . .
Là ta đã thua. . .
Cùng lúc đó, một tiếng nổ vang xé nát thiên không, bỗng chốc kéo Minh Tà khỏi thất thần trở về hiện thực !
Hình ảnh hồng mâu lấp lóe thần sắc quỷ dị hiện lên trong tâm trí khiến Minh Tà đột nhiên cả kinh.
Yêu nghiệt kia hôm nay rốt cuộc muốn làm cái gì ?
Sẽ không phải là. . .
Minh Tà đạn chỉ, hủy đi dấu vết trên bàn cờ, lập tức lao vụt ra khỏi Phong Vân đổ phường, nhằm phương hướng mạt yêu hồng ly khai đuổi theo. . .