Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt lại, dung nhan mị hoặc ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ, “Thương Lạc đại tế ti muốn đặt điều kiện với bản cung chăng ?”
Thương Lạc có chút giật mình, khuôn mặt vẫn tươi cười như trước, “Hách Liên cung chủ, đây là giao dịch do thành chủ Thánh Tuyết vương thành định ra, tại hạ không thể làm trái.”
“Minh Tà thì tính là cái gì ?!” Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết vạch nên một đường cong tà lãnh, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Nếu hôm nay ta nhất định muốn lấy Hồng ngọc phượng vĩ cầm, hắn có năng lực làm khó dễ được ta sao ?”
Tiếu ý của Thương Lạc đọng lại trên mặt ──── nam tử tuấn mỹ này quả thực không giống thường nhân, ngay cả thành chủ cũng không để vào mắt. . .
“Hách Liên cung chủ, nếu ngài không đưa vật thành tâm ra trao đổi, thứ cho tại hạ không thể giao Hồng ngọc phượng vĩ cầm cho ngài.”
──── Uy hiếp ta ?
Hách Liên Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, “Thật can đảm a. . . Thương Lạc đại tế ti, chỉ bằng câu nói vừa rồi, bản cung có thể khiến ngươi mệnh táng Hoàng Tuyền !”
“Tại hạ có chết cũng không tiếc.” Thương Lạc cúi người thoáng hành lễ, nụ cười như gió xuân ấm áp, dần dần hòa tan bầu không khí thị huyết băng lãnh trong Vân Thủy Lâu, “Vô luận thế nào, hôm nay tại hạ đều phải lấy được ba vật trên người Hách Liên cung chủ để trở về hướng thành chủ phục mệnh.”
Thanh âm ôn hòa dễ nghe lại vang lên, “Hách Liên cung chủ, nếu ngài thật sự muốn Hồng ngọc phượng vĩ cầm, nhất định sẽ không keo kiệt ba kiện đồ vật trên người mình.”
Vân mi gắt gao nhíu chặt, Cô Tuyết suy nghĩ trong chớp mắt, hắn nhìn về phía Thương Lạc, dị quang trong mắt thoáng dao động, “Nói đi.”
“Vật thứ nhất. . .” Ngữ khí của Thương Lạc không chút gợn sóng sợ hãi, thần tình nhu hòa thản nhiên nói, “Hồng đoạn tố triền phát.” (dải lụa hồng buộc quanh làn tóc)
Hồng đoạn tố triền phát? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là ý gì ?
Song vừa nghe nói bốn từ kia, hồng y nam tử toàn thân cơ hồ cứng đờ. Ký ức xoay chuyển liên hồi, trở lại một đêm xuân dưới phiến hoa đào, ngày mà hai thiếu niên ngây thơ lần đầu quen biết. . .
.
Trời đổ tuyết dưới tàng hoa đào nở rộ, khiến đêm Giang Nam vốn tuyệt đẹp lại càng diễm lệ như lửa.
Thiếu niên tà mị tử phát tung bay, đứng ở phía sau hồng y thiếu niên, nhẹ nhàng nâng làn tóc hỏa hồng kiều mị của hắn, thật cẩn thận đem dải lụa đỏ buộc lên, mị nhiễm tình ti.
Tử mâu như nước chứa chan nhu tình, hoa rơi lác đác, mỹ cảnh năm nào đã trở thành ký ức. . .
Mà nay. . .
Hồng đoạn vẫn không đổi, riêng hồng phát lại phủ tuyết hàm sương. . .
.
Cô Tuyết hơi khép hai mắt, một đạo hồng mang lóe lên. Lọn ngân phát tuyết trắng cùng dải lụa màu đỏ chậm rãi buông xuống phía trước hồng mâu, rơi vào trong tay hắn.
Ngân phát xõa tung theo gió loạn vũ, diễm lệ mà thánh khiết.
Cô Tuyết đem một lọn ngân phát cẩn thận dùng lụa đỏ cột chặt, tựa hồ đang buộc quanh một đoạn hồi ức thuở thiếu thời.
“Hách Liên cung chủ ?”
Cô Tuyết trầm tĩnh nâng mâu, cầm lọn tóc được lụa đỏ quấn quanh đưa cho Thương Lạc, hồng mâu vốn dĩ băng hồng lãnh ngạo nay lại lấp lánh nhu ngân nhàn nhạt.
Thương Lạc mỉm cười, bỏ lọn tóc vào trong túi gấm, lập tức nói thêm một câu: “Túy dạ tiêu hồn âm.”
Cô Tuyết toàn thân rung động, trong mắt bỗng chốc hiện lên một tia thâm trầm khó đoán, ẩn ẩn như đang nhớ lại chuyện ngày trước.
.
Túy dạ Giang Nam, túy dạ vật ngữ, một khúc Túy tư tiên.*
Trong Bích Dao Hồ, truyền thuyết thê mỹ về thủy yêu và hồ điệp mãi mãi vẫn chưa từng phai nhạt.
Hồng y nam tử ý đồ phá hư một khúc Túy tư tiên du dương.
Ma tiêu âm luật và Cổ địch mị thanh quấy nhiễu một đêm an bình, cuồng khiếu thiên tế.
Đêm hôm đó, Lưu Dạ thành đèn hoa rực rỡ, tử mâu tà mị mang theo tiếu ý động lòng người, điên đảo chúng sinh.
Đêm hôm đó, địch tiêu hợp tấu, cuồng vũ yêu ca.
.
Đầu ngón tay Cô Tuyết găm sâu vào lòng bàn tay, lại không có bất kỳ cảm giác.
Thương Lạc khẽ gọi hồng y nam tử, tựa hồ muốn kéo hồn phách của hắn quay về.
Cô Tuyết từ bên hông lấy ra bạch ngọc địch, cẩn thận vuốt ve thân sáo lấp lánh quang hoa tinh mỹ, thanh âm thản nhiên vang lên, “Vật mà thành chủ các ngươi muốn có với bản cung mà nói đều là vô giá. . .”
Hồng mâu lóe lên diễm quang tuyệt mỹ, vô luận là tóc trên đầu hắn hay bạch ngọc địch này, tất cả đều chuyên chở những ký ức mà cả đời hắn không thể nào quên.
Cô Tuyết đưa bạch ngọc địch cho Thương Lạc, dị quang trong hồng mâu càng lúc càng nồng đậm.
Thương Lạc cẩn thận đón lấy bạch ngọc địch, trên mặt vẫn bảo trì tiếu dung, lại cung kính hành lễ, thong dong không chút sợ hãi, “Huyết nhiễm linh lung bích.”
Cô Tuyết cố gắng kìm nén đầu ngón tay không ngừng run rẩy, hồng mâu nhất thời lóe lên lửa giận thị huyết, “Gọi Minh Tà đi ra gặp ta !”
“Hách Liên cung chủ thỉnh thứ lỗi, thành chủ không có mặt ở đây, mong rằng cung chủ. . .”
Thương Lạc còn chưa nói xong, chung quanh đã liên tiếp vang lên tiếng đổ vỡ. Chỉ thấy tất cả bàn ghế bằng đàn mộc trong Vân Thủy Lâu bỗng chốc hóa thành mảnh vụn, rơi xuống đầy đất.
Phó Thiện đột nhiên đứng dậy, phòng bị hộ giá. Giờ khắc này, chúng nhân đều bị nội lực cường đại của Hách Liên Cô Tuyết dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích.
Bởi bọn họ rất rõ ràng, lúc này Thần Nguyệt cung chủ đang ẩn nhẫn cơn phẫn nộ đã lên đến cực hạn. Một khi Hách Liên Cô Tuyết không thể khống chế bản thân, cả tòa Vân Thủy Lâu này chắc chắn sẽ trở thành phế tích trong chớp mắt.
Nội lực cường đại như vậy, không cần xuất thủ cũng phóng ra ngoài thân thể, khiến Thương Lạc không khỏi kinh nghi thất sắc.
“Bản cung lặp lại một lần, gọi Minh Tà đi ra gặp ta !”
Thương Lạc vẫn như trước thong dong bình tĩnh, “Hách Liên cung chủ, chỉ còn một vật cuối cùng, mong ngài có thể giao ra. Hồng ngọc phượng vĩ cầm có bảo đảm hoàn hảo không chút hao tổn hay không, tại hạ không dám cam đoan.”
“Ngươi dám lấy Hồng ngọc phượng vĩ cầm để uy hiếp ta ?!” Ngân bạch trường phát tùy ý bay loạn, khí tức thị huyết tràn ngập quanh thân, Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, cực hạn áp bách xen lẫn tà khí tản ra mãnh liệt khiến mọi người nơi đây co quắp sợ hãi.
“Tại hạ không biết Huyết nhiễm linh lung bích với Hách Liên cung chủ có ý nghĩ như thế nào, nhưng Thương Lạc minh bạch, cung chủ nhất định không muốn chứng kiến Hồng ngọc phượng vĩ cầm có nửa điểm tổn hại.”
Hách Liên Cô Tuyết tà lãnh nhếch môi, nhãn mâu băng hồng tựa hồ nhìn thấu điều gì, “Lời của Thương Lạc đại tế ti dường như rất có đạo lý, chẳng hay là ai ở sau lưng dạy ngươi. . . ?”
Thanh âm băng lãnh cổ hoặc ngân nga, Cô Tuyết chậm rãi đến gần Thương Lạc, “Là Minh Tà sao? Hắn còn dạy ngươi cái gì? Nói ra hết cho bản cung nghe một chút.”
Thương Lạc cả kinh, suy nghĩ chớp mắt xoay chuyển, khóe môi lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, cũng không như những người khác sợ hãi hồng y nam tử trước mặt, “Hách Liên cung chủ, vật cuối cùng ngài có nguyện đưa ra ?”
Trong suy nghĩ của Hách Liên Cô Tuyết, Minh Tà rõ ràng là được một tấc lại muốn tiến một thước, vật sau so với vật trước càng thêm trân quý, đều là trân bảo trong sinh mệnh của hắn. Huyết nhiễm linh lung bích chính là khối bích ngọc từng nhuộm đẫm máu tươi của hắn và yêu tinh kia, thứ mà hắn ngày đêm mang theo bên người, nào có thể giao cho một kẻ thần bí thậm chí ngay cả thân phận cũng không rõ ?
Song lúc này, hắn đã giao ra hai kiện đồ vật, nếu lúc này buông tha, chẳng những không chiếm được Hồng ngọc phượng vĩ cầm, hai vật kia theo đó đành phải phó mặc không thể lấy lại.
Hách Liên Cô Tuyết cười trào phúng ──── xem ra Minh Tà hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, thậm chí còn dự đoán chuẩn xác hôm nay hắn sẽ lựa chọn ra sao.
Minh Tà. . .
Ngươi là hóa thân của Nguyệt sao ?
Minh Tà. . .
Ngươi là Nguyệt sao ?
“Xem ra Hách Liên cung chủ đã quyết định nên làm thế nào ?”
Hách Liên Cô Tuyết lấy ra một khối bích ngọc màu băng lam, nhãn mâu thâm hồng lóe lên một tia nhu ngân, tựa hồ đang nhìn dung nhan của người mình tâm ái.
Tất cả mọi người ở đây kinh ngạc nhìn thần sắc nhu tình chưa bao giờ có của Thần Nguyệt cung chủ, lòng tràn ngập bất khả tư nghị.
Một khối bích ngọc, không ngờ có thể làm cho Thần Nguyệt cung chủ lãnh khốc cao ngạo lộ ra tiếu ngân ôn hòa như thế.
Cả Vân Thủy Lâu đều an tĩnh, Hách Liên Cô Tuyết lẳng lặng đứng trên đài cao, phảng phất đắm chìm trong một không gian khác, hoàn toàn tách biệt với trần thế.
Không rõ vì sao, hôm nay trực giác nói cho hắn biết, có một người đang cách hắn rất gần, rất gần. . .
Trực giác nói cho hắn biết, có một đôi phượng mâu thâm tử sắc ngay tại một góc nào đó đã chăm chú nhìn hắn hồi lâu. . .
Huyễn thủy hàn không còn bên người hắn, nhưng không phải vĩnh viễn biến mất.
Mà hạ xuống trong một đôi bàn tay ấm áp khác.
Cũng giống như hắn, vuốt ve trân trọng phần hồi ức này.
Hách Liên Cô Tuyết hơi nhắm mắt lại, ngay lúc hắn ném Huyễn thủy hàn cho Thương Lạc, Hồng ngọc phượng vĩ cầm rốt cuộc đã trở về trong tay hắn.
Thân ảnh yêu hồng chợt lóe, nháy mắt biến mất khỏi Vân Thủy Lâu, lưu lại cho mọi người đầy những suy đoán không tìm được giải đáp. . .
Hồng đoạn tố triền phát, Túy dạ tiêu hồn âm, Huyết nhiễm linh lung bích. . .
Ngoại trừ hồng y nam tử, không ai hiểu được thâm ý mà năm từ này ẩn hàm.
“Bệ hạ ────” Phó Thiện khẽ gọi đế vương ở bên cạnh đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, lại không nhận được hồi đáp.
Tầm mắt của Đông Phương Tuyệt hồi lâu chưa hề rời đi đài cao, ẩn chứa nhàn nhạt ưu tư cùng nuối tiếc.
.
Đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, một mạt thân ảnh yêu hồng đứng lặng đã lâu. Ngân phát tuyết trắng theo gió vũ động, hệt như đóa Tuyết liên nở rộ trong liệt hỏa.
Hồng y nam tử ôm cổ cầm trước ngực, nhìn xuống làn sương mù mờ ảo dưới đáy vực, nhãn mâu băng hồng sáng trong như mặt nước.
Nguyệt, Hồng ngọc phượng vĩ cầm là kỷ vật chỉ thuộc về ta và ngươi, không ai có thể cướp đi !
Ta nhất định sẽ đoạt lại Huyễn thủy hàn !
Chỉ cần là vật của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thủ hộ.
Nhật Nguyệt Giáo của ngươi, Thần Khí của ngươi, thiên hạ của ngươi, tất cả mọi thứ. . .
Ta Hách Liên Cô Tuyết,
Đều sẽ giúp ngươi đoạt về !
.
Hồng y nam tử ngồi xuống nền đất, ngón tay như ngọc khẽ gẩy cầm huyền. Giai điệu mờ ảo thê mỹ nương theo đầu ngón tay uyển chuyển bay lên, vang vọng khắp Huyễn Tuyết Sơn ai uyển như thương, thì thầm kể ra hết thảy ái luyến si túy chốn hồng trần. (cầm huyền: dây đàn)
Mộ Vân Khuynh chắp tay đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn bóng lưng yêu mị cô thương, lắng nghe nhạc khúc mà Cô Tuyết từng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Mùa đông hàng năm, khi một tràng mưa tuyết cuối cùng đổ xuống nhân gian, hồng y nam tử đều đến Huyễn Tuyết Sơn một mình phóng pháo hoa.
Pháo hoa đan xen cùng phiêu tuyết rực rỡ mê loạn ánh mắt thế nhân, lại không cách nào vơi đi nỗi tương tư trong lòng hồng y nam tử.
Mộ Vân Khuynh vĩnh viễn nhớ kỹ, sau khi yêu tà nam tử biến mất không lâu, có một lần hồng y nam tử đàn khúc ‘Si tâm thương’.
. . .
Đàn đến điên cuồng, đàn đến mức hai tay hắn chết lặng, mãi cho tới khi mười đầu ngón tay ứa máu, giai điệu ai tuyệt khiến nhật nguyệt cũng bi thương. . .
Tiếng đàn vẫn như trước không ngơi nghỉ.
Suốt năm năm, thế nhân chỉ nhìn đến Thần Nguyệt cung chủ độc lĩnh quần hùng, không ai chứng kiến đôi mắt ai kia đã chảy khô huyết lệ.
Hiện tại, Hoàng sinh, nhưng Liên ở nơi nào. . . ?
Khiến thân hồng y chìm trong những tháng ngày chờ đợi sống không bằng chết.
Mộ Vân Khuynh vĩnh viễn không quên, hồng y nam tử chưa bao giờ uống Tương tư lệ mỗi đêm đều dùng rượu đem chính mình chuốc say, sau đó tại đỉnh Huyễn Tuyết Sơn một mình ngẩn người lẩm bẩm.
Suốt năm năm, không biết có bao nhiêu đêm trời đổ tuyết vang vọng thật lâu thanh âm của một người. . .
.
Nguyệt, hôm tay ta đã tìm được Huyết la sát và Đoạt mệnh song hồn, ngươi có thể yên tâm!
Nguyệt, ta đã giết sạch tất cả những kẻ ngày đó đánh phá Nhật Nguyệt Giáo! Một người cũng không lưu!
Nguyệt, ta rốt cuộc đã trùng kiến Nhật Nguyệt Giáo, ngươi trở về mà xem. . .
Nguyệt, hôm nay ngươi có thấy không? Ta đã hoàn toàn thu phục hắc bạch lưỡng đạo, bọn hắn rốt cuộc không còn mắng ta là yêu nghiệt, cuối cùng bọn hắn cũng nguyện ý thần phục ta, chẳng bao lâu nữa, ta có thể chinh phục thiên hạ! Nguyệt, chẳng bao lâu nữa, ta có thể trao cho ngươi một thiên hạ. . .
Nguyệt, ta sẽ hảo hảo bảo hộ tính mạng mà ngươi cho ta. Máu của ta là của ngươi, mạng của ta là của ngươi, linh hồn này cũng là của ngươi, hết thảy những gì Hách Liên Cô Tuyết có đều thuộc về Nam Cung Lộng Nguyệt !
Nguyệt, ngươi bảo ta tàn nhẫn, kỳ thật ngươi mới là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian này! Tàn nhẫn! Ngươi thật tàn nhẫn !
Nguyệt, đến khi nào ngươi mới quay về, lại cùng ta xem một hồi yên hoa tuyết. . .
Nguyệt. . . Ta nhớ ngươi. . . rất nhớ. . .
.
Năm năm qua đi, trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, từng câu từng lời của hồng y nam tử cho tới bây giờ vẫn không thiếu tên của một người. . .
. . .
Thánh Tuyết vương thành.
Nhuyễn liêm lả lướt mờ ảo mà mông lung, mấy chục tầng sa liêm tuyết trắng che khuất dung mạo của một nam tử.
Làn gió nhẹ khẽ lướt qua, vài dải sa mỏng theo gió bay lên, phiêu dật uốn lượn.
Hắc sắc đấu bồng che mặt, tuyết y thuần khiết không nhiễm bụi trần.
“Thành chủ. . .” Thương Lạc quỳ một gối xuống đất, đem ba vật cầm trong tay cung kính dâng lên. . .
***