Hàm Khải năm thứ bảy, quốc chủ Lưu quốc băng hà, ‘Cửu thiên tuế’ Đông Phương Tuyệt vì ổn định triều chính mà bức bách chúng thần ủng hộ hắn đăng cơ.
Mùng bảy tháng ba, kinh thành, ba mươi trọng thần triều đình bị ám sát ngay tại gia phủ. Mỗi cỗ thi thể đều có đặt một đóa hoa Mạn đà la nhiễm huyết, khiến người ta nhìn mà kinh tâm. Hung thủ lưu lại huyết thư, tuyên bố muốn lấy thủ cấp của Hoàng đế đương triều Đông Phương Tuyệt. (thủ cấp: đầu lâu)
Cả thành xôn xao, nhân tâm rối loạn.
.
Bên trong cung điện rộng lớn khí thế, chúng thần lẳng lặng đứng trước bậc thềm bằng bạch ngọc, cung kính nhìn lên thân ảnh đang ngồi trên ngai vàng tối cao.
“Bệ hạ, hiện giờ võ lâm đã khống chế một nửa thiên hạ, uy hiếp triều ta. Tứ đại gia tộc vốn trung thành với bệ hạ nay cũng bắt đầu có tâm tư mưu phản. Mong rằng bệ hạ nhanh chóng thi hành chính sách, ổn định căn cơ triều đình.”
“Việc trẫm quan tâm lúc này là gã hung thủ lưu lại tín hàm !” Giọng nói tao nhã trầm thấp vang lên từ đế tọa trên cao, truyền vào trong tai mỗi người.
Đông Phương Tuyệt nâng mâu, gương mặt cương nghị xẹt qua một tia âm tàn. Thủ pháp khiêu khích bằng huyết thư cùng đóa Mạn đà la huyết sắc khiến hắn ngày đêm như ngồi trên đống lửa, nội tâm lạnh lẽo bất an.
“Bệ hạ. . .” Đông Phương Hạo từ trong hàng bước ra một bước, tiến lên cung kính nói, “Đại điện hạ đã ba năm chưa trở về triều đình, mong bệ hạ sớm ngày tìm kiếm tung tích của đại điện hạ, cũng tiện điều tra rõ nội tình hung thủ.”
Đông Phương Tuyệt hừ lạnh một tiếng, kiếm mâu sắc bén, “Lúc tiên hoàng băng hà cũng không thấy hắn quay về gặp mặt lần cuối. Hiện tại hung thủ chẳng qua chỉ tuyên bố khiêu khích trẫm, ngươi cho rằng hắn đồng ý sao ?”
Đông Phương Hạo co quắp cúi thấp đầu, không dám tiếp tục nhiều lời, bởi hắn thập phần minh bạch tác phong của đại điện hạ ────
Không muốn bị triều đình trói buộc, chỉ thích hành tẩu chốn giang hồ. Ba năm trước để lại một phong thư, kể từ đó bặt vô âm tín.
Phó Thiện tựa hồ có điều suy nghĩ mở miệng, “Bệ hạ, thần có một chuyện không biết nên nói hay không.”
“Nói !”
Phó Thiện cẩn thận cân nhắc một phen, sợ hãi bản thân vô ý nói sai, cung kính bẩm báo, “Thần hoài nghi đằng sau hung thủ nhất định có một tổ chức cường đại mà thần bí chống lưng. Nếu không chỉ bằng một mình hắn còn chưa đủ can đảm để cuồng vọng khiêu khích bệ hạ như thế. Hiện tại, tứ đại gia tộc lại có đảm lượng xa cách triều đình, vậy. . .”
Đôi mày kiếm của Đông Phương Tuyết thoáng nhíu chặt.
Cung điện nhất thời lặng ngắt vô thanh.
Tất cả mọi người đều không quên tràng cảnh thiên địa huyễn biến năm năm về trước, càng không quên Huyễn Tuyết Sơn nguy nga rực rỡ đẫm huyết sắc đến mức kinh tâm động phách.
Hai nam tử tuấn mỹ trước mắt chúng nhân phô bày một mặt diễm lệ nhất đã trở thành hình ảnh vĩnh viễn không thể hủy diệt trong ký ức của mọi người.
Hiện tại không còn Ngạo Thần Cung và Nhật Nguyệt Giáo, chỉ có một tồn tại càng cường đại hơn khiến võ lâm kinh sợ ──── Thần Nguyệt Cung !
“Ngươi hoài nghi hung thủ có liên quan với Thần Nguyệt Cung ?”
Phó Thiện cung kính nói, “Thần chỉ phỏng đoán, bệ hạ cũng không phải không biết cung chủ Thần Nguyệt Cung cao ngạo lạnh lùng, tàn nhẫn độc ác. Loại chuyện khiêu khích bệ hạ thế này chỉ cần hắn muốn là không gì không làm được. Huống chi địa vị cùng thế lực của Thần Nguyệt Cung trong võ lâm cũng không phải là nhỏ, bệ hạ không thể không đề phòng.”
Đông Phương Tuyệt lạnh lùng nheo mắt, “Dám khiêu khích trẫm có lẽ không chỉ riêng cung chủ Thần Nguyệt Cung !”
Chúng thần đều hít một ngụm khí lạnh, Phó Thiện đột nhiên bừng tỉnh, “Ý của bệ hạ là. . .”
“Thánh Tuyết vương thành !”
Lúc này, trong lòng chúng thần bắt đầu có chút xao động bất an.
Năm năm trước, tứ linh thánh tích hiện thế. Nhật Nguyệt Giáo tao ngộ tập kích, Đại Ám Hà Cung bị hủy diệt. Hách Liên Cô Tuyết thu phục Nhật Nguyệt Giáo, đổi tên Ngạo Thần thành Thần Nguyệt, từ đó về sau bắt đầu xưng bá võ lâm, không người có thể địch nổi.
Song cách đây hai năm, một tòa cung thành thần bí chợt xuất hiện ở phía Nam võ lâm, lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng thu phục hàng loạt giáo phái thành trì, thu gom tài phú khắp thiên hạ. Chỉ trong vòng một năm, thế lực này đã có thể kháng hành với Thần Nguyệt Cung.
Một cung thành hư vô quật khởi trong một đêm, không ai biết thành chủ Thánh Tuyết Thành rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì có thể đem một tòa phế thành phát triển cho tới tình trạng ngày hôm nay, càng không ai tra được nửa điểm tin tức về thân phận của vị thành chủ thần bí. Bởi vậy, những lời đồn đại có liên quan đến thành chủ Thánh Tuyết vương thành luôn trở thành đề tài thảo luận nóng bỏng trong võ lâm thậm chí trên cả triều đình.
Một Thần Nguyệt Cung, một Thánh Tuyết Thành, chẳng những trở thành thần thoại chốn võ lâm mà người người ngưỡng mộ, còn là mối uy hiếp lớn nhất đối với triều đình.
Vô luận gã hung thủ khiêu khích hắn là do phương nào sai khiến, kể từ hôm nay, Đông Phương Tuyệt không thể không đề cao cảnh giác !
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng tối cao nhíu chặt đôi lông mày, vì bảo hộ căn cơ của triều đình cũng như thi hành đối sách, hắn nhất định phải tận mắt gặp hai đại cự đầu trong võ lâm kia.
“Vì sao bệ hạ không truyền khẩu dụ, mở một bữa tiệc lớn gặp hai người kia một lần ?” Phó Thiện ngẩng đầu nhìn đế vương trên cao, cung kính nói, “Thánh Tuyết thành chủ cùng Thần Nguyệt cung chủ xưng bá võ lâm, nhưng vô luận bọn họ có bao nhiêu quyền uy hẳn là vẫn không có đảm lượng chống lại ý chỉ của bệ hạ.”
Đông Phương Tuyệt ngẫm nghĩ một hồi, kiếm mâu xẹt qua một đạo quang mang sắc bén. Hắn đứng dậy chắp tay sau lưng, thanh âm hùng hậu truyền khắp đại điện, “Ba ngày sau tại Gia Niên Điện, trẫm tự mình triệu kiến hai người bọn họ.”
“Thần minh hiểu.”
“Phó Thiện, Đông Phương Hạo, truyền khẩu dụ của trẫm, hai người các ngươi nhất định phải tiến đến Thần Nguyệt Cung cùng Thánh Tuyết Thành thông tri, không được có nửa điểm sơ suất.”
Hai đại thần tử cung kính bái lạy, “Thần tuân chỉ.”
Đông Phương Tuyệt hung hăng hít sâu một hơi, cả đại điện không khỏi trầm mặc tĩnh lặng.
Hai người kia, một cao ngạo lạnh lùng, một thần bí chẳng hiện thân. . .
Đến tột cùng bọn họ có năng lực gì ?
~*~
Tẩm cung băng lãnh hoa lệ mà thần thánh.
Hồng y nam tử đứng lặng phía trước cửa sổ, ngân phát như tuyết phiêu nhiên bay loạn. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thỉnh thoảng có vài sợi tóc trắng phất qua yêu nhan, mị sắc khuynh thành.
Ngón tay thon dài của hồng y nam tử vỗ về chơi đùa vài đóa hoa đào luồn qua song cửa. Tháng ba đầu xuân, sắc hoa còn bảo trì vài phần diễm lệ làm tôn lên dung nhan tuyệt mị. Hoa đào giống như một vệt đỏ thắm nở rộ trên băng tuyết, chỉ lưu lại vẻ cô tịch thê hàn nơi trần thế.
Hắn cẩn thận vỗ nhẹ cánh hoa đào, tựa hồ đang vuốt ve trương yêu nhan tà mị. Mềm mại mà nhu hòa, đầu ngón tay phảng phất vương vài sợi tình ti.
Bạch y nam tử lẳng lặng đứng phía sau mạt hồng ảnh, ngay cả tiếng hít thở đều đặn cũng bị bầu không khí yên lặng thanh lãnh trong Mộc Tuyết Các chôn vùi. Bản thân hắn vốn không đành lòng phát ra nửa điểm tiếng vang, cứ như thế trầm mặc mà đứng.
Mộ Vân Khuynh không thể tưởng tượng hồng y nam tử trước mắt rốt cuộc đã làm thế nào để vượt qua năm năm ròng rã sống không bằng chết chịu đựng nỗi cô độc giày vò.
Hắn càng không dám nghĩ đó đến tột cùng là một loại đau thương bi tuyệt như thế nào, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc làm cho hồng phát hóa tuyết phủ sương. . .
Kể từ khi đạo tử ảnh kia rời đi, toàn bộ sinh mệnh của hồng y nam tử tựa hồ đã trở nên trống rỗng.
Không còn một tia tiếu dung.
Chẳng có nửa giọt nước mắt.
Nam tử hồng y bạch phát hành tẩu giữa nhân thế, thân thể đứng trên đỉnh cao, nhưng linh hồn lại cô đơn như rối gỗ.
Trong vòng một năm, hắn trùng kiến Nhật Nguyệt Giáo, ổn định giang hồ, lại tìm về giáo chúng thất lạc tạo nên một Thần Nguyệt Cung ngang trời quật khởi !
Sau này võ lâm chìm trong khói lửa, giết chóc không ngớt, một mình hắn dẫn dắt đệ tử Thần Nguyệt Cung chinh phục võ lâm, trải qua không biết bao nhiêu trận tàn sát thị huyết cùng cướp đoạt tàn nhẫn rốt cuộc bước lên ngôi bảo tọa uy chấn võ lâm.
Mộ Vân Khuynh không đủ can đảm để suy đoán Hách Liên Cô Tuyết đến tột cùng đã phải thừa nhận áp lực ra sao. Thời điểm đối mặt với vô số ánh mắt oán hận lẫn xem thường của võ lâm nhân sĩ, hồng mâu cuồng ngạo băng lãnh cho tới bây giờ vẫn chưa từng dao động.
Hồng mâu chậm rãi dấy lên quật cường cùng kiệt ngạo khiến Mộ Vân Khuynh cảm thấy run sợ.
Mộ Vân Khuynh vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh ngày ấy Hách Liên Cô Tuyết nhìn xuống thiên hạ võ lâm. . .
Ngân phát cuồng phi loạn vũ, mị nhan băng lãnh như sương, lui đi non nớt, giấu hết bi thương, hồng y nam tử đứng tại tường thành trên cao, ngạo thị quần hùng.
Ngày đó, hồng y nam tử tuấn mỹ mà tà ác hệt như hoa Mạn đà la vĩnh hằng nở rộ, bung cánh khoe sắc trên đại địa nhiễm đầy máu tươi.
Trái tim bị hàn băng phong tỏa phảng phất đã trải qua vạn kiếp tang thương, trường bào như lửa thiêu đốt cả thiên địa bao la.
Cơn gió lạnh thoang thoảng mùi máu tanh khẽ nhấc vạt hồng bào của hắn, ngày đó, Hách Liên Cô Tuyết đứng trên cao, thanh âm khí phách vang vọng khắp chân trời: kẻ nào không phục tất phải theo bọn hắn chôn cùng !
Hồng mang lóe lên, tất cả những kẻ phản bội đều tắt thở, thi cốt vô tồn.
Không ai dám đối nghịch, một người cũng không.
Khi Hách Liên Cô Tuyết dùng ánh mắt ngạo nghễ đạm mạc nhìn xuống, không người nào cả gan nhìn thẳng vào đôi mắt băng hồng lãnh khốc vô tình đó, càng không có ai dám nói ra một câu nhục mạ chống đối.
Ngày đó, chúng nhân tề thanh quỳ xuống, mang theo trái tim sùng kính ẩn sâu nỗi sợ hãi bên trong, dùng mục quang thành kính nhất ngẩng đầu ngưỡng vọng truyền kỳ võ lâm thần diệu này.
Từ một yêu nghiệt bị thế nhân thóa mạ phỉ nhổ cho tới cung chủ Thần Nguyệt Cung không ai dám đắc tội. Suốt năm năm, thế nhân chỉ nhìn thấy quang mang huy hoàng của hắn, có mấy ai biết được trái tim khô héo của hắn đã chịu đựng không biết bao nhiêu tra tấn giày vò.
Mà hôm nay, phong vân biến ảo, thiên hạ sẽ rơi vào tình cảnh nào ?
.
“Chuyện gì ?” Thanh âm lãnh đạm vang lên, hồng y nam tử xoay người, ánh mắt lạnh tựa hàn sương.
“Đại thần Phó Thiện của triều đình đang chờ tại Minh Thần Điện.” Mộ Vân Khuynh vẫn như trước mỉm cười vân đạm phong khinh, nếu chỉ nhìn sơ qua bề ngoài thì quả thực không có gì bất đồng.
Hách Liên Cô Tuyết chợt nhíu mày, tựa hồ có điều suy nghĩ nói, “Vì sao triều đình phái người đến đây ?”
“Không biết.”
Thân ảnh hỏa hồng lướt qua trước mặt bạch y nam tử, lưu lại một luồng khí tức lạnh lẽo hồi lâu không hề tiêu tan.
~*~
Ngay khi Phó Thiện bước vào Minh Thần Điện, toàn bộ máu trong người hắn cơ hồ đều ngưng kết.
Đại điện khí phách uy nghiêm căn bản không có nửa phần thua kém khí thế của hoàng cung, chỉ riêng bầu không khí buốt lạnh áp lực làm cho người ta hít thở không thông đã khiến Phó Thiện không kìm được mà run rẩy.
Những năm gần đây, võ lâm cùng triều đình quan hệ ngày càng căng thẳng. Vẫn biết thế lực của Thần Nguyệt Cung trong võ lâm như mặt trời ban trưa, triều đình tuy phẫn hận buồn bực nhưng chưa từng thi hành bất kỳ hành động nào.
Bởi vì bọn họ không có dũng khí tiếp cận Thần Nguyệt cung chủ, càng không đủ đảm lượng tiến vào tòa ma cung bị người trong thiên hạ e ngại này.
Giang hồ đồn đại, Thần Nguyệt cung chủ là một nam tử có được mỹ mạo tuyệt sắc, dung nhan như yêu nghiệt, lại thị huyết thành tính, giết người như ngóe.
Song tới lúc Phó Thiện gom góp đủ can đảm bước vào Thần Nguyệt Cung, chứng kiến nam tử tuyệt mị trong lời đồn, hắn đã hoàn toàn lâm vào rung động đến mức qua hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Hỏa hồng tú bào chấm đất, làn tóc dài màu ngân bạch không một tia tạp chất buông trên trường bào yêu mị gợi lên một mạt thánh khiết thuần tịnh.
Hồng mâu mị hoặc băng lãnh thấu xương khiến Phó Thiện căn bản không dám ngẩng đầu đối diện với hắn, tựa hồ chỉ cần thoáng nhìn lâu hơn một chút đã là một loại vũ nhục đối với yêu nhan tuyệt mỹ như thần chi kia.
“Hách Liên cung chủ ?” Phó Thiện mở miệng thăm dò.
“Là bản cung.” Bước chân đạm mạc hờ hững như mây mù chậm rãi đến gần Phó Thiện, một cỗ khí lạnh hàn độc bay tới, giống như muốn đóng băng trái tim hắn.
Hách Liên Cô Tuyết thập phần phiền chán đảo mắt nhìn Phó Thiện, “Chuyện gì ?”
Phó Thiện cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, khí thế mạnh mẽ của hồng y nam tử làm cho hắn không thể hô hấp bình thường.
“Cung chủ có từng nghe nói việc trọng thần triều đình gặp phải độc thủ, hung thủ lưu lại huyết thư tuyên bố muốn thu lấy tính mạng Hoàng đế ?”
Hách Liên Cô Tuyết lãnh đạm nhìn Phó Thiện, hồng mâu xẹt qua một tia dị quang không dễ phát hiện, ngữ khí thờ ơ không đổi, “Có liên quan gì đến ta ?”
Phó Thiện còn đang suy nghĩ nên tiếp lời thế nào, Hách Liên Cô Tuyết lại bổ sung một câu, “Sao vậy? Đông Phương Tuyệt cho rằng bản cung hạ thủ ?”
Phó Thiện đột nhiên nâng mâu, trong lòng ngạc nhiên đến mức không lời nào có thể diễn tả.
Trước là bất ngờ vì Hách Liên Cô Tuyết lại lớn mật như thế, dám gọi thẳng tục danh quốc chủ; sau là kinh ngạc bởi bản lĩnh liệu sự như thần của hắn.
“Không cần sửng sốt, chẳng lẽ bản cung đã nói sai ?”
Phó Thiện thoáng trầm mặc, thản nhiên đáp lời, “Mong rằng Hách Liên cung chủ chú ý thân phận của mình, tục danh của bệ hạ không được. . .”
“Phó thân vương, nếu ngươi không có việc gì khác có thể trở về, bản cung không rảnh phụng bồi.” Hách Liên Cô Tuyết không chút để ý đến biểu tình của Phó Thiện, hồng mâu lạnh lùng tựa hàn tuyết.
“Bệ hạ cho truyền khẩu dụ, ba ngày sau tại Gia Niên Điện, bệ hạ sẽ thịnh tình khoản đãi Thần Nguyệt cung chủ, hy vọng tới lúc đó cung chủ có thể đến phó ước.”
Trong mắt Hách Liên Cô Tuyết tràn đầy lãnh phúng, hắn đạm mạc nhìn thần tình hoảng sợ cùng cực của Phó Thiện, thanh âm băng hàn không chút cảm tình vang lên, “Bản cung không quen quy củ triều đình, thứ cho không thể phụng bồi !”
Thân ảnh hỏa hồng như đám mây không dính bụi trần nhanh chóng biến mất khỏi Minh Thần Điện.
“Cung chủ, hôm nay nếu ngài không đồng ý, lão phu không thể trở về phục mệnh !”
Sớm đã nghe nói Thần Nguyệt cung chủ lãnh ngạo quái gở, nhưng Phó Thiện căn bản không nghĩ tới vị cung chủ này lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy, ngay cả Hoàng đế đương triều cũng không để vào mắt.
“Quay về đi, hắn sẽ không đáp ứng.”
Đúng lúc đó, một đạo thân ảnh tuyết trắng như mây lọt vào tầm mắt Phó Thiện, Mộ Vân Khuynh đứng trước mặt hắn, thản nhiên mỉm cười.
Khi Phó Thiện nâng mâu nhìn về phía bạch y nam tử, biểu tình kinh ngạc bỗng chốc dũng mãnh tràn vào đáy mắt.