Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 16: Mạch lộ tình trường




Hết chuyện ở Yên Vũ Lâu, chuẩn bị đón chào sự xuất hiện của Lộng Nguyệt nào~~

Không khí lúc này dị thường xấu hổ, mọi người khó hiểu, rõ ràng là lưỡng đạo chi chủ xung khắc như nước với lửa, vì sao thần sắc đều quái dị như vậy.

Hàn Linh Xu sợ hãi đi đến bên người Tư Đồ Không Thành, sau đó, nhìn Hách Liên Cô Tuyết ở phía đối diện, hai gò má lại nổi lên một mạt hồng nhuận.

Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu, tựa hồ từ trên khuôn mặt Hàn Linh Xu nhìn thấu điều gì.

Cùng Hạ Ngâm Hà lúc trước không sai biệt.

Nữ tử chưa trải qua mối tình đầu, quả thực không tránh khỏi dụ hoặc. Khóe miệng Hách Liên Cô Tuyết vạch nên một nụ cười càng quyến rũ, hồng mâu yêu diễm thoáng hiện thần sắc khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

“Thiếu minh chủ, tại hạ nhắc nhở ngươi một câu.” Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Hàn Linh Xu, nhìn xuống thủy mục của nàng, khóe môi nhợt nhạt gợi lên một tia độ cung diễm lệ, “Xem trọng vị hôn thê của ngươi, cẩn thận kẻo ta đem nàng từ bên cạnh ngươi đoạt đi.” Hắn cúi người, ghé sát bên tai Hàn Linh Xu, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, “Ta sẽ tới tìm ngươi.”

Hàn Linh Xu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hồng y nam tử trước mắt, hơi thở mị nhân khiến hai mắt nàng mê ly, triệt để luân hãm.

Cho dù lần đầu gặp mặt, cũng đủ trở thành mộng ảo trói buộc một đời thiếu nữ thanh xuân.

Hàn Linh Xu rốt cuộc không thể chịu nổi cảm giác nóng bỏng ngày càng bành trướng trên mặt, nàng loạng choạng nắm lấy cánh tay Tư Đồ Không Thành, lúng túng nói, “Không Thành ca ca, ta. . . Ta mệt mỏi, chúng ta đi được không?”

Anh mâu Tư Đồ Không Thành không có chút dao động, hắn chắp tay sải bước đến trước mặt Hạ Ngâm Hà, chớp mắt trầm tư, thản nhiên nói, “Hạ cô nương, nếu ngươi không có nhà để về, liền theo ta đi.”

Thân hình đơn bạc của Hà Ngâm Hà thoáng chốc run lên nhè nhẹ, nhãn thần như người đã chết, nàng nghiêng đầu, nhìn nhìn Tư Đồ Không Thành, theo sau lại nhìn Hách Liên Cô Tuyết, ánh mắt lấp lánh.

Nam nhân nàng chấp niệm suốt ba năm, thật sự vô tâm. . .

Hách Liên Cô Tuyết cười tà lãnh, hắn xoay người, nâng lên chiếc cằm của Hàn Linh Xu, cười lạnh nói, “Ngươi xem vị hôn phu của ngươi, chưa được bao lâu liền yêu thương người khác.”

Tư Đồ Không Thành hít sâu một hơi, mặc niệm vô số lần Tĩnh tâm chú, cánh tay chắp sau lưng siết chặt đến trắng bệch.

“Hàn cô nương, ta hôm nay nói cho ngươi biết một việc, bị người yêu phản bội thực rất thống khổ.” Dung nhan mỹ lệ càng thêm vài phần yêu diễm, lại đoạt đi hô hấp của Hàn Linh Xu, hoa lệ đến mức khiến nàng không thể tự hỏi.

Đồng tử u thâm của Tư Đồ Không Thành dần nhiễm tinh hồng, anh mi hàn khí bức nhân, đau lòng khó có thể kiềm chế, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bùng nổ.

Thâm ý trong lời nói của Hách Liên Cô Tuyết, làm sao hắn lại không biết.

Nhưng hắn không thể cãi lại, không thể xoay người, càng không thể tức giận!

Chỉ thấy tiếu dung Mộ Vân Khuynh vẫn đạm bạc như trước, như triêu huy tinh thần, hắn đến bên cạnh Hàn Linh Xu, cười nhạt nói, “Linh Xu, chúng ta đi thôi.” (triêu huy: ánh bình minh, tinh thần: ngôi sao ạ)

Nhìn Mộ Vân Khuynh bình tĩnh nội liễm, Hách Liên Cô Tuyết cười càng thêm tà mị, thế nhân đều biết, Mộ Vân Khuynh tao nhã, thẳng thắn lỗi lạc, pha quân tử chi phong, cùng so sánh với Tư Đồ Không Thành, Mộ Vân Khuynh càng dễ dàng thân cận. Mà Hách Liên Cô Tuyết xem ra, hắn, bất quả chỉ là một ngụy quân tử.

Cũng giống Tư Đồ Không Thành giả nhân giả nghĩa.

Chẳng qua hắn hỉ nộ bất ngôn vô sắc, thế nhân nhìn không thấu mà thôi.

“Hách Liên cung chủ, chúng ta cáo từ trước, hôm nào lại bái phỏng.” Mộ Vân Khuynh vẫn như cũ tươi cười chân thành.

“Hảo a.” Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ cũng có chút không kiên nhẫn, đuôi mắt hơi dương lên, cười không chút để ý, “Lâu như vậy, bản cung cũng ngoạn đủ rồi.”

Hồng y nam tử không hề nhìn bất luận kẻ nào trong Yên Vũ Lâu, trong sự trầm lặng của mọi người phất tay áo rời đi, hồng y bay lên.

“Cung chủ —“

Hạ Ngâm Hà hô lớn: “Nếu người rời đi, Ngâm Hà về sau không thể yêu bất kỳ ai khác!” Một lần thổ lộ cuối cùng. Một lần nữa ký thác kỳ vọng.

Song, điều khiến tất cả mọi người không nghĩ tới chính là Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên xoay người, một trận toàn phong như lốc xoáy lướt qua, toàn bộ thân thể Hạ Ngâm Hà như sợi lông chim nháy mắt rơi vào vòng tay nam tử, hắn cúi người rũ mắt, tiếu ý tà mị càng sâu, “Ngươi sẽ phản bội ta sao?”

Được Hách Liên Cô Tuyết ôm, quả thực khiến cho Hạ Ngâm Hà hồn bay phách lạc, ngay cả ngữ thanh cũng run rẩy, “Không. . . Sẽ không.”

Hắn nâng cằm Hạ Ngâm Hà, không hề che dấu huyết tinh trong hồng mâu, sát khí ẩn ẩn phóng thích, “Nếu có một ngày ta phát hiện ngươi phản bội ta, kết cục gì ngươi hẳn là biết.”

Hạ Ngâm Hà thất hồn gật gật đầu, không biết là vì sợ hãi hay vui sướng, nước mắt không thể kiềm chế lại tuôn rơi.

“Tốt lắm.” Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, chỉ thấy hắn vung tay, người trong lòng như trận gió hướng tới bên cạnh thổi qua.

Vô Nhai bất động, Tập Phong bất đắc dĩ vươn tay tiếp lấy người đang bay tới, lần đầu tiên ôm nữ nhân, thật đúng là có điểm không thích ứng.

Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết bị chân tâm của Hạ Ngâm Hà cảm động? Khi mọi người ở đây bởi vì hành động của hắn mà một đầu khó hiểu, tiếng cười thanh thúy mà êm tai vang vọng trên bầu trời Yên Vũ Lâu, càng lúc càng xa, hỏa hồng y sam tiêu thất như tan biến vào hư vô, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.

Tiếu thanh phá vỡ từng phiến huyến hoa, cũng phá vỡ trái tim kinh hách của chúng nhân. (huyến: màu sắc rực rỡ)

Hồng sắc lệ ảnh yêu diễm kia, ngăn cách một đôi mắt u thâm đầy bi thương, ngăn cách tiếu dung chân thành mênh mang tựa trời biển, ngăn cách nhãn thần nồng đậm ái ý của một thiếu nữ thanh xuân.

Ta tình nguyện phụ tẫn người trong thiên hạ, cũng không để cho người trong thiên hạ phụ ta.

Hách Liên Cô Tuyết chính là người như vậy.