Khi Điệp Triệt bưng thuốc đến trước cửa Mộc Tuyết Các, thì thấy hơn mười danh y sư đang quỳ trên nền đất, toàn thân lạnh run.
Băng mâu hỏa hồng càng trở nên lạnh lẽo giống như băng quật. Dung nhan yêu lãnh phảng phất, chỉ cần liếc mắt một chút cũng có thể bị mạt sát vô hình.
“Cung. . . Cung chủ.” Y sư cúi thấp đầu, thanh âm run rẩy nói, “Mạch tượng của Nhật Nguyệt giáo chủ thực quỷ dị. . . Lão phu. . . Lão phu y thuật không tinh. . . Đã tận mọi khả năng. . . nhưng tra không được nguyên nhân bệnh chứng. . .”
“Một đám phế vật!” Hách Liên Cô Tuyết một cước đá văng y sư còn đang sợ hãi ra bên ngoài, sát khí tràn ngập, “Bản cung thu lưu các ngươi có tác dụng gì?”
“Cung. . . Cung chủ tha mạng. . .”
“Mau cút đi cho bản cung!” Hỏa hồng tú bào vung lên, gió lạnh ào ào quét tới, đem đám y sư quỳ trên mặt đất toàn bộ đẩy ra ngoài tẩm cung.
Đã lâu chưa nhìn thấy cung chủ nổi giận thất khống như vậy, xem ra lời đồn trong cung quả thực không sai. . .
Hôm nay là đêm trăng tròn, cung chủ không chút e dè ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc của chúng thuộc hạ, ôm Nhật Nguyệt giáo chủ trở lại Ngạo Thần Cung.
Sau đó trong Mộc Tuyết Các vang lên một trận quát tháo tức giận, không chỉ riêng đám y sư xúi quẩy, mà ngay cả nha hoàn tiểu tư đi tới đi lui đều đổ mồ hôi lạnh như mưa, nửa khắc cũng không dám dừng chân bên ngoài tẩm cung. (tiểu tư: nam phó, nam đầy tớ)
Điệp Triệt khẽ thở dài, bưng chén thuốc đi đến. Tẩm cung đã khôi phục yên lặng, nhưng khí tức băng lãnh bao phủ trên đỉnh đầu lại khiến người ta rụt rè lo sợ.
“Ra ngoài!”
Thanh âm lạnh lẽo ngăn trở cước bộ của Điệp Triệt đang tới gần.
“Cung chủ, loại chuyện uy dược này, để thuộc hạ. . .”
“Bảo ngươi ra ngoài ngươi có nghe không?” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nhìn Điệp Triệt. Cơn tức còn chưa tiêu, một phen đoạt lấy chén thuốc trong tay nữ tử.
“Cung chủ, cẩn thận kẻo nóng.” Điệp Triệt kinh hô.
“Không nóng!” Hách Liên Cô Tuyết không thèm nhìn biểu tình chẳng biết nên khóc hay cười của Điệp Triệt, lập tức xoay người đi đến nhuyễn tháp phủ kín sa trướng chung quanh.
Điệp Triệt cẩn thận đóng cánh cửa Mộc Tuyệt Các lại, khẽ cười ra tiếng.
Từ khi cung chủ tiếp xúc với Thánh thủ độc tiên, nàng thấy được rất nhiều lần đầu tiên của vị cung chủ lãnh huyết này.
Lần đầu tiên không hề phản kháng, để mặc cho người ta ôm, lần đầu tiên ăn Tết Trung thu, lần đầu tiên không còn lãnh tĩnh, lần đầu tiên tự mình uy dược cho người khác. . .
Toàn bộ đều là vì yêu tà nam tử kia mới khiến vị cung chủ không hiểu nhân tình ấm lạnh này có nhiều lần đầu tiênnhư vậy. . .
.
Hách Liên Cô Tuyết nâng thân mình Lộng Nguyệt lên, đỡ hắn tựa vào đầu vai của mình. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua gương mặt yêu dị có chút tái nhợt, hồng mâu trong phút chốc thối lui sát khí băng lãnh, chỉ còn lại ôn nhu nồng đậm.
Đôi mắt thâm tử sắc mở ra, tràn đầy tiếu ý tà mị, giống như hoa tử la lan nở rộ trong đêm tối, yêu dị phong tình.
Hách Liên Cô Tuyết nâng chén thuốc đặt bên bờ môi không chút huyết sắc của Lộng Nguyệt, ra lệnh, “Uống hết đi.”
“Không cần.”
“Không uống?” Vân mi nhíu chặt, Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Yêu tinh ngươi không phải bản sự rất lớn sao? Có bản lĩnh thì hiện tại đừng bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết cho ta xem.”
Khóe môi Lộng Nguyệt khẽ nhếch, thần tình lười biếng vô tội, “Yên tâm, qua khỏi hôm nay là tốt rồi.”
“Qua hôm nay?” Hách Liên Cô Tuyết cầm chén thuốc để sang một bên, lập tức trở mình đặt Lộng Nguyệt dưới thân. Lãnh quang trong hồng mâu xoay chuyển tràn đầy lo lắng, “Ngươi thật bình tĩnh, nhưng ta một khắc cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của ngươi như vậy.”
Lộng Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng nâng gương mặt Cô Tuyết lên, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu khiến người ta không kìm được mà sa vào trong đó.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. . .”
“Vì sao?” Thanh âm thoáng chút khàn khàn đi, trầm thấp mà gợi cảm. Dưới ánh trăng, gương mặt tái nhợt như tuyết liên không một điểm tì vết, tinh xảo tựa một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
“Bởi ta không nhịn được nhìn ngươi trong bộ dạng này. . .” Cô Tuyết ghé sát vào chóp mũi yêu tà nam tử, đầu ngón tay trượt lên cổ vuốt ve, yêu mị cười khẽ, “Nếu khiêu khích ta, cẩn thận ta nuốt ngươi vào bụng.”
Lộng Nguyệt sủng nịch xoa nhẹ mái tóc hỏa hồng, thâm tử sắc phượng mâu hơi cong lên, tràn đầy tiếu ý nhu tình.
Cô Tuyết bưng chén thuốc bên cạnh lên, uống một ngụm, vị đạo đắng chát khiến hắn thiếu chút nữa thì phun ra.
Cho dù thập phần khó chịu, Cô Tuyết vẫn nâng cằm Lộng Nguyệt, nháy mắt ngậm lấy cánh môi hắn, đem dược thủy trong miệng trút xuống cổ họng Lộng Nguyệt, bắt hắn nuốt xuống. Đầu lưỡi yêu dã triền miên mang theo dược hương quấn quanh, lửa nóng pha lẫn dược vị đắng chát dây dưa, hồi lâu cũng không tách ra.
“Nói cho ta. . .” Cô Tuyết nắm chặt tay Lộng Nguyệt, đem ấm áp truyền sang bàn tay lạnh lẽo, “Rốt cuộc là kẻ nào đả thương ngươi? Tại sao hoàn toàn không có nội lực?”
Lộng Nguyệt khẽ ôm lấy hắn, đem đầu Cô Tuyết chôn trên hõm vai của mình, nhẹ giọng trấn an, “Ngày mai nội lực của ta sẽ khôi phục, đừng lo lắng có được không?”
“Không được.” Hách Liên Cô Tuyết hôn lên mi tâm của Lộng Nguyệt, “Ta không chờ được tới ngày mai, chừng nào ở trước mặt ta mà ngươi vẫn chưa bình an, ta sẽ còn lo lắng.”
Khẽ vén tử phát rũ trên trán, hồng mâu chợt long lanh trong suốt, “Nếu hôm nay ta không ở bên cạnh ngươi, một mình ngươi gặp phải Huyết Ma hay người của Đại Ám Hà thì sao?” Thanh âm Cô Tuyết bỗng trở nên run rẩy hoảng hốt, “Ta đây vĩnh viễn mất đi ngươi, Nguyệt. . .”
“Sẽ không.” Khóe môi Lộng Nguyệt vạch nên một đường cong nhu hòa, ngón tay nhẹ chạm vào gương mặt Cô Tuyết, cười khẽ, “Ta đáp ứng ngươi, vĩnh viễn sẽ không ly khai, Tuyết nhi của ta. . .”
Thanh âm mềm nhẹ như giấc mộng êm đẹp, cơ hồ khiến người ta nghe không rõ.
Đêm trăng mờ mịt, mọi thanh âm đều biến mất, ngọn gió vờn cành, nến đỏ lưu lệ.
Sắc mặt Lộng Nguyệt tái nhợt gần như trong suốt, thâm tử phượng mâu chậm rãi khép lại, tựa hồ mệt mỏi không muốn mở ra.
“Nguyệt. . .” Cô Tuyết thấp giọng gọi, vỗ nhẹ đầu mi của nam nhân tuấn mỹ dưới thân. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng yêu tinh này im lặng ngủ say, lui đi khí phách cùng tà tứ khinh cuồng, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, tham lam mà cẩn thận, an tĩnh mà chăm chú.
Vị bá chủ duy ngã độc tôn kia, cứ như vậy nặng nề ngủ bên cạnh yêu mị nam tử. Đôi mắt giãn ra như vầng trăng giảo hoạt, không lây dính trần thế phù hoa.
Bá chủ đêm nay yếu ớt vô lực, rốt cuộc là vì sao?
“Ngươi gạt ta nhiều chuyện như vậy, không thấy mệt mỏi sao?”
Cô Tuyết hôn nhẹ lên gương mặt không chút sinh khí của Lộng Nguyệt, lập tức ôm lấy thân thể hắn kéo lên, cởi xuống tử bào. Lồng ngực trần trụi kêu gợi dưới ánh trăng phản chiếu quang mang trong suốt như bạch ngọc.
Cô Tuyết ngồi phía sau Lộng Nguyệt, một tay đặt lên lưng hắn. Quang mang thâm hồng từ lòng bàn tay tản ra, giống như từng sợi dây li ti, khuếch tán đến mỗi đường kinh lạc trong thân thể suy yếu.
Phần lưng lành lạnh dần có độ ấm, quang tuyến hoặc hồng mơ hồ như mị hỏa, trên tấm lưng trắng nõn lưu lại dấu vết nhợt nhạt.
Hồng mâu đột nhiên trợn to. . .
Chỉ thấy trên lưng Lộng Nguyệt dưới ánh liệt hồng quanh quẩn bỗng tản ra một mạt quang mang chói mắt.
Là tử hồng đồ đằng kỳ dị kia!
Hồng Liên nghiệt hỏa, Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, tử vũ mỹ diễm cùng hoặc hồng ma mị như ẩn như hiển, xoay quanh giao thác, lấp lánh sinh huy.
Hách Liên Cô Tuyết chợt nhớ đến ngày đó tại Đại Ám Hà Cung gặp được ảo giác quỷ dị.
Lồng ngực chợt quặn đau, ấn ký đồ đằng giống cảnh tượng đó như đúc. . .
Không phải trùng hợp, tuyệt không phải là trùng hợp! Hách Liên Cô Tuyết không còn nhớ rõ, trước đây nam nhân kia luôn dùng cái tát ngoan tuyệt làm thanh tỉnh đầu óc của hắn, nói:
Ngươi có Cô tinh phượng huyết, nhớ kỹ! Vĩnh viễn không được yêu người có Liên Hoàng đồ đằng, nếu không ngươi chắc chắn không thoát khỏi mệnh kiếp!
Táng phẩm! Ngươi chỉ là táng phẩm cho hắn! Phụ thân đang nhắc nhở ngươi, đoạn tình tuyệt ái chính là con đường duy nhất!
Không được yêu hắn, vĩnh viễn cũng không được yêu hắn!
Ký ức hỗn loạn dũng mãnh tràn vào tâm trí, mộng cảnh từng xuất hiện nhiều lần. . .
Phượng Hoàng bị lửa thiêu đốt lưu lại giọt lệ bi tuyệt nhiễm đỏ máu tươi, ánh lửa đầy trời trôi nổi nhuộm đẫm tầng mây. Một hồng y nam tử yêu diễm đứng dưới bầu trời, hồng y cùng liệt hỏa thiêu đốt thôn tính đại địa hắc ám, theo gió phiêu tán, không hề lưu luyến nhân gian.
Đám mây nhiễm huyết càng thêm dữ tợn, huyền hỏa phủ kín thiên không, vũ mao hỏa hồng đong đưa theo gió, tiếng khóc khàn khàn bi ai như thể xé rách linh hồn, đau đến khắc cốt minh tâm. . .
Một yêu tà nam tử đứng sừng sững dưới chân trời huyết sắc, nở nụ cười ung dung tà mị nhất thế gian. Tử phát yêu dã trong gió tuyết phiêu tán, Hồng Liên đồ đằng vỡ tan dưới huyết vũ, nhanh chóng bị ngọn lửa thôn phệ.
Gần trong gang tấc, lại như xa cách tận chân trời.
Nghịch hành cải mệnh, sẽ có tác dụng sao?
Thanh âm của hắn quanh quẩn thật lâu dưới chân trời: Tuyết nhi, đừng tới tìm ta! Ta không cho phép ngươi đến tìm ta!
Tuyết Nhi, Liên cùng Hoàng sẽ không chia lìa, tình cảm giữa ta và ngươi vĩnh viễn sẽ không chấm dứt!
Tuyết nhi, chờ ta. . .
Nhất định phải chờ ta. . .
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?!” Cô Tuyết đột nhiên mở mắt, trong lòng kinh hoảng hồi lâu vẫn chưa bình ổn.
Hồng mang trong tay vẫn như trước, nhưng đồ đằng vừa hiện đã rút đi, tử mang mơ hồ lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Trăng tròn trên cao, canh ba đã qua, lặng yên không tiếng động.
Nội lực chậm rãi tiêu hao, một thân mỏi mệt khó có thể che lấp cảnh tượng hư ảo trong suy nghĩ vừa rồi.
Rốt cuộc là mộng hay chân thực? Hách Liên Cô Tuyết đã phân không rõ.
Cảm thụ được nội lực quay trở về trong cơ thể Lộng Nguyệt, Cô Tuyết thở ra một hơi. Mồ hôi trên trán thấm ướt suối tóc hỏa hồng có chút hỗn loạn, tâm lại như chìm tới đáy cốc.
Khẽ liếm vệt mồ hôi trong suốt trên cổ Lộng Nguyệt, Cô Tuyết thản nhiên nở nụ cười, đem Lộng Nguyệt ôm vào trong lòng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn. Da thịt hai người chặt chẽ thiếp hợp, hắn liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
.
Hôm sau, khi Phong Trần Diệt đi vào đại điện, một cỗ huyết tinh âm khí tản mát khắp nơi.
Thi thể ngổn ngang đầy đất, máu tươi từ yết hầu chảy xuôi, tưới lên hoa hồng màu đen ma lệ.
“Tìm cho bản tôn thêm một người!”
Ngữ khí âm trầm từ sau sa liêm bay tới, Phong Trần Diệt chợt nheo lại bích đồng, nhìn sang một tên tử sĩ đang đứng bên cạnh, không đợi hắn kịp phản ứng, liền nắm lấy vạt áo ném đến phía sau bức rèm.
“A ────” Tiếng thét thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng cảđại điện.
Thi thể tên tử sĩ kia từ sau sa liêm bị ném ra, rơi xuống cùng một chỗ với mấy chục cỗ thi thể, máu tươi nhiễm lên cánh hoa hồng thêm vài phần diễm lệ.
Hắc y nam nhân vén rèm chậm rãi bước ra. Mỗi một bước đi như đạp trên con đường máu dẫn tới địa ngục, cánh môi đỏ tươi còn lưu lại vệt máu, phá lệ yêu dị thê mỹ.
“Chuyện gì?” Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong đại điện chất đầy vong hồn.
“Đại tôn chủ, năm ngày sau, Tư Đồ Không Thành triệu tập võ lâm nhân sĩ, thề một trận sống còn diệt Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung, không thành công tiện thành nhân.”
“Thiên Địa Minh cuối cùng đã chờ không được, ha hả. . .” Hắc y nam nhân lạnh lùng bật cười,trong hắc đồng tràn ngập huyết quang sắc bén, mang theo vài phần khinh miệt âm lãnh, “Thời gian quả thực đúng lúc. . .”
Phong Trần Diệt nói tiếp, “Tử huyệt của Huyết Ma đã bị Hách Liên Cô Tuyết công phá.”
Hô hấp nháy mắt đình trệ, cả tòa đại điện lại trở nên âm trầm buốt lạnh.
Cánh môi nhiễm huyết của hắc y nam nhân giương lên, thần sắc oán độc phủ kín hai mắt, “Không sao cả, sủng vật của bản tôn còn rất nhiều. . .”
“Còn có một chuyện.”
Phong Trần Diệt từ bên hông lấy ra một thanh chiết phiến. Trên đuôi quạt, thanh sắc ngọc phượng lóe lên quang mang sáng bóng. (chiết phiến: quạt giấy)
“Phượng vũ phiến. . .?” Hắc mâu đột nhiên nheo lại, ngữ khí khàn khàn có chút kinh ngạc vang lên, “Có ý gì?” (vũ phiến: quạt lông)
Phong Trần Diệt cười lạnh, “Ý nghĩa rất rõ ràng, lúc này võ lâm ồn ào nổi lên lời đồn Phi Vân Lâu lâu chủ danh chấn giang hồ sớm đã đoạn tuyệt với Tư Đồ Không Thành. Phượng vũ phiến hiện thân ở nơi này, đại tôn chủ cho rằng là ý gì?”
“Mộ Vân Khuynh ở nơi nào?”
“Tại U ám chi giới.”