Tuyệt Ảnh đi đến Đế La Cung ám lãnh uy nghiêm, cảm tình phức tạp áp chế trong lòng khiến dung nhan thanh tú thêm vài phần băng hàn. Đám tử sĩ chung quanh không dám ngẩng đầu lên nhìn đệ nhất thần sử của Đại Ám Hà, nam tử bị nguyền rủa này chỉ có thể khiến bọn hắn e ngại chùn bước.
Bên trong Đế La Cung âm trầm quyết nhiên, sa trướng tầng tầng lớp lớp tung bay che giấu bóng người tại nơi cao nhất, hoa hồng đen thẫm rải chung quanh giao thác như độc xà, ma lệ mà tà ác.
Tĩnh mịch vô thanh giống như quỷ ngục, tản mát tội ác hàn lãnh khiến người ta hít thở không thông.
Dưới bậc thang hai bên đứng một nam một nữ, bọn họ nhìn Tuyệt Ảnh đi vào đại điện, trong mắt nhất thời lộ ra quang mang kinh ngạc cùng không dám tin.
“Mị Đồng!” Mị Thủy Mị Hỏa kinh hô ra tiếng, hai tròng mắt kỳ dị kia vĩnh viễn đều động lòng người như vậy.
“Đồng của ta, ngươi đã trở lại sao?”
Thanh âm nặng nề khàn khàn từ phía sau sa liêm đen thẫm truyền tới, vang vọng khắp đại điện, hư vô mờ mịt lại chấn nhiếp vạn phần.
Tuyệt Ảnh nâng mắt, lạnh lùng nhìn người ở trên chủ vị tối cao, chỉ bằng thanh âm hắn có thể cảm giác được công lực của Tà Hoàng lúc này đã đạt đến đỉnh phong.
Cơ hồ là tồn tại không thể chiến thắng.
Tà Hoàng!
Ma quỷ đáng giận này thu lưu hắn, lại mang đến cho hắn ác mộng đen tối cả đời đều khó có thể phai nhạt.
“A a, Đồng của ta, ngươi đã trở lại.” Thanh âm của Tà Hoang mang theo nhàn nhạt lãnh đạm cùng trào phúng, “Xem ra Hách Liên Cô Tuyết chung quy vẫn không thu lưu được ngươi.”
“Không!” Tuyệt Ảnh kiên định phủ quyết, “Ta không còn là Mị Đồng, cuộc đời này chỉ có một thân phận Tuyệt Ảnh.”
Tà Hoàng ở trên cao trầm mặc hồi lâu, sau bật cười ra tiếng. Thanh âm khàn khàn kia làm cho Tuyệt Ảnh có thể tưởng tượng, phía sau sa liêm che giấu một gương mặt của quỷ đang vặn vẹo phẫn nộ đến mức tận cùng.
Giọng nói Tà Hoàng tản ra âm độc cùng lạnh lẽo, “Ngươi không phản bội Hách Liên Cô Tuyết, lại phản bội bổn vương. Mị Đồng, ngươi đúng là hảo hài tử bổn vương một tay tài bồi a. . . Ha ha ha. . . Bổn vương một tay dưỡng ra Mị Đồng, cư nhiên trung tâm như một với kẻ khác. . . Còn là một tên yêu nhân nơi chốn đối nghịch với bổn vương. . . Ha ha ha. . .”
Trong ngực Tuyệt Ảnh tranh đấu không ngừng, khó có thể cân nhắc giữa lời thề và trung nghĩa khiến Tuyệt Ảnh lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng cùng vô lực.
Mặc phát trong gió tung bay, Tuyệt Ảnh bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, tròng mắt tà dị lóe lên kiên nghị quyết tuyệt, “Mị Đồng tự biết hổ thẹn với Giáo vương tài bồi, chỉ muốn khẩn cầu Giáo vương buông tha cho những người đến Đại Ám Hà Cung hôm nay, Mị Đồng vô cùng cảm kích.”
“Vô cùng cảm kích?” Tà Hoàng bỗng nhiên cuồng tiếu lộ ra vô tận trào phúng, giống như tiếng ma quỷ rít gào chấn động huyết dịch mỗi người trong đại điện, “Bổn vương buông tha bọn họ đổi lại một tiếng ‘vô cùng cảm kích’ của ngươi, Mị Đồng, kết cục của việc phản bội bổn vương ngươi không phải không biết, ngươi hôm nay có phải cũng muốn nếm thử loại tư vị sống không bằng chết đó?”
“Chỉ cần ngài có thể buông tha bọn họ, Mị Đồng cam nguyện thụ phạt.” Thần tình băng lãnh của Tuyệt Ảnh không một chút dao động, giống như việc đang nói đến căn bản không phải sinh tử của hắn. Đôi con ngươi kỳ dị kia rốt cuộc không còn chứa đựng bất kỳ cảnh sắc nào trên thế gian, nhìn thấu hết thảy, tuyệt vọng mà thê mỹ.
“Hảo! Hảo! Hảo một Mị Đồng!” Thanh âm của Tà Hoàng mang theo độc ác cùng không cam lòng, tiếng cười quỷ dị âm trầm khiến người ta mao cốt tủng nhiên, “Nếu ngươi tâm ý đã quyết, vậy bổn vương thành toàn cho ngươi.”
Tuyệt Ảnh đột nhiên nâng mắt, nhãn mâu thâm lam cùng đêm tối giao hòa lóe lên vẻ vui mừng.
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chưởng của bổn vương, việc hôm nay liền xóa bỏ.”
“Ngài nói thật sao?”
“A a, bổn vương có khi nào lừa gạt ngươi, hài tử của ta.”
Mị Thủy, Mị Hỏa đứng ở một bên nhất thời kinh sợ ──── không hề phản kháng thừa nhận ba chưởng của Tà Hoàng, đó rõ ràng là tự tìm tử lộ, Mị Đồng sao có thể chịu được kiểu chết thế này?
“Hảo!” Tuyệt Ảnh đứng dậy, không một chút do dự, mâu quang sáng ngời làm cho người ta khó có thể dời đi tầm mắt, ngữ khí kiên định không có nửa phần dao động.
Mị Đồng, thiếu niên lạnh lùng tuấn mỹ mà bọn họ từng vô cùng kính sợ, hiện tại cư nhiên làm ra quyết định như vậy.
Hắn rốt cuộc là vì ai?
Vì thần minh trong tâm khảm của hắn? Hay là vì một nụ cười sáng lạn vô tà?
Vô luận là ai, chỉ bởi bọn họ đã từng tồn tại trong lòng hắn, tại thời điểm sinh mệnh lạnh lẽo hờ hững trao cho hắn ủng hộ cùng hy vọng.
Một đời bị nguyền rủa, có được ấm áp quan tâm, cho dù thập phần ngắn ngủi, nhưng đối với Tuyệt Ảnh mà nói như vậy đã đủ rồi.
Nếu lúc trước, Tuyệt Ảnh chưa từng gặp qua hồng y thiếu niên, chưa từng quen biết gia hỏa luôn tươi cười vui vẻ kia, có lẽ hắn sớm đã lặng yên mà chết trong bóng đêm, có lẽ sớm đã chôn vùi trái tim không hề có cảm giác, tại một nơi không có ánh mặt trời dưới bao nhiêu khinh bỉ cùng phỉ nhổ tự tay chấm dứt sinh mệnh của chính mình.
Hắn không úy kỵ sinh tử, chỉ sợ hãi cả đời này vô pháp hoàn lại những thua thiệt đối với bọn họ.
Thua thiệt một lời thề, thua thiệt một tình yêu.
Khí tức tử vong tàn nhẫn hàng lâm, Tà Hoàng cười càng lúc càng dữ tợn. Một trận gió lạnh thổi qua, chưởng lực âm ngoan cách không phóng xuất, không chút lưu tình đánh vào ***g ngực Tuyệt Ảnh.
Tuyệt Ảnh kêu rên một tiếng, chưởng phong hung mãnh làm cho hắn thối lui vài bước, cường hành ổn định thân thể chính mình.
Dung nhan tuấn tú nháy mắt trắng bệch, máu tươi đỏ sẫm từ khóe miệng chảy ra, nhỏ giọt trên hoa hồng đen thẫm tràn ngập khí tức ma diễm làm cánh hoa yêu mị nở rộ.
Nhìn Tuyệt Ảnh tựa hồ không có phản ứng gì, tiếng cười của Tà Hoàng dường như mang theo tán thưởng, “Ha ha ha. . . Không hổ ở bên Hách Liên Cô Tuyết lâu như vậy, Mị Đồng, võ công tạo nghệ của ngươi quả thực khiến bổn vương rung động. . .”
Chỉ mới một chưởng mà thôi. . .
Nếu một chưởng này chịu đựng không được, hắn sao có thể chống đỡ đến khi đệ tam chưởng kết thúc!
Vô luận thế nào, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, hắn cũng không thể chết đi trước khi Tà Hoàng chưa xuất ra đệ tam chưởng!
Tiếng cười âm trầm thêm vài phần khủng bố, bỗng nhiên, chưởng phong mạnh mẽ gấp bội phá không lao tới, âm độc đánh vào ngực hắc y nam tử.
Tuyệt Ảnh ngạnh sinh bị một chưởng này đánh bay, đập thẳng vào cột đá phía sau. Thân mình hư nhuyễn ngã nhào trên mặt đất, rốt cuộc áp chế không được huyết khí sôi trào, phun ra một ngụm máu lớn.
“Mị Đồng!” Mị Thủy đứng ở một bên bật thốt đầy sợ hãi, vội vàng chạy qua, lòng đau như cắt đỡ lấy bả vai Tuyệt Ảnh, làm như muốn hoán tỉnh lý trí chậm rãi trở nên mơ hồ.
“Giáo vương, cầu ngài, đừng đánh nữa.” Thanh âm Mị Thủy đầy khẩn cầu, cảm thụ hơi thở mỏng manh của nam tử tuấn tú đang nằm trên mặt đất, cảm tình thương tiếc tràn ngập khắp đáy lòng.
Người nàng vẫn đối đãi như thân đệ đệ làm sao có thể chịu được tra tấn như vậy?
“Không cần ngươi nhiều chuyện!” Tuyệt Ảnh đột nhiên đẩy ra Mị Thủy, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe môi, tay vịn lấy cột đá phía sau, cường ngạnh chống đỡ thân mình. Vừa muốn đứng thẳng, huyết khí không ngừng nhấp nhô trong ngực lại bốc lên khiến Tuyệt Ảnh một lần nữa tê liệt ngã xuống, tròng mắt tà dị tan rã dần nhiễm huyết sắc ánh lên quang mang động lòng người.
Vài lần muốn đứng dậy, lại liên tiếp té ngã trên mặt đất lạnh lẽo, máu đỏ trên hoa hồng đen nhuốm vài phần kiều diễm.
Nhãn thần sắc bén kiệt ngạo tràn đầy hai tròng mắt một hắc một lam, thân thể đau đớn như vỡ nát không cam lòng cứ như vậy mà thoát phá, không cam lòng cứ như vậy mà minh diệt! Không cam lòng cứ như vậy ngã trên nền đất, vĩnh viễn ngủ say!
Trong đầu luôn hiện lên nụ cười sáng lạn, phượng nhãn thường cùng hắn vui đùa, tựa như ánh mặt trời xua đi hắc ám dơ bẩn, dấy lên gợn sóng nhộn nhạo nơi đáy lòng.
“Hảo. . . Hảo Mị Đồng.” Tà Hoàng vừa muốn xuất chưởng, bỗng nhiên, một thanh âm vang lên trong Đế La Cung, nháy mắt truyền đến tâm thần nam tử tuấn tú.
“Tuyệt Ảnh!” Dạ Phi Yến xông vào đại điện, tầm mắt bắt lấy nam tử hắn tâm niệm vô luận thế nào cũng phải tìm được, liền thất thanh kinh hô.
Dại Phi Yến vọt đến phía trước Tuyệt Ảnh, quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy thân mình hắn, nhẹ nhàng chà lau máu tươi trào ra không ngớt bên khóe miệng nam tử trong lòng. Trái tim đau đớn giống như bị xé nát, đau đến mức không cách nào hô hấp.
“Vì cái gì? Là ai làm ngươi bị thương? Nói cho ta biết, là tên hỗn đản nào đả thương ngươi?” Thanh âm phẫn nộ gần như điên cuồng rống lên, Dạ Phi Yến rốt cuộc áp chế không được trong lòng run rẩy, loại thống khổ đến cùng cực này khiến hắn vô pháp thừa nhận.
Tuyệt Ảnh tóm chặt vạt áo Dạ Phi Yến, rõ ràng nghe được Dạ Phi Yến thương tiếc điên cuồng. Trong chớp mắt, hắn thậm chí có cảm giác, biểu tình bi thương không còn tươi cười kia so với toàn thân đau đớn càng khiến hắn khổ sở gấp trăm ngàn lần.
Dùng hết khí lực đẩy ra Dạ Phi Yến, “Tránh ra, đây không phải chuyện của ngươi!”
Nước mắt vừa muốn tuôn chảy nương theo thanh âm của Tuyệt Ảnh quay ngược trở vào, chính hắn cũng không phát giác, lời nói ngoan tuyệt vô tình kia có bao nhiêu run rẩy cùng vô lực.
“Ta tới mang ngươi đi!” Dạ Phi Yến ôm dậy thân mình Tuyệt Ảnh, nhãn mâu tràn đầy chấp nhất vô hối khiến trái tim lạnh băng trong khoảnh khắc hóa tan thành nước, lớp vỏ kiên nghị bên ngoài phút chốc ầm ầm vỡ vụn.
“Ha ha ha. . . Lại tới một hài tử thú vị.” Giọng nói của Tà Hoàng mơ hồ mang theo vẻ suy ngẫm.
Dạ Phi Yến đứng lên, chăm chú nhìn đám người trong đại điện, dung nhan tuấn lãng lộ ra thần tình lãnh liệt, “Ta muốn mang đi Mị Đồng!”
“Không được!”
Mị Thủy Mị Hỏa bỗng nhiên rút kiếm hướng Dạ Phi Yến phóng đi.
Phượng mâu hơi nheo lại, chưởng lực trong tay hóa thành lực lượng vô kiên bất tồi ngăn cản sát chiêu của hai người.
Chưởng phong cùng kiếm khí ma sát lóe lên điểm điểm hỏa hoa.
Hàn quang nhanh như thiểm điện, phảng phất vạn kiếm tề phát, kiếm khí sở hướng, cương khí tung hoành.
Hắn hôm nay nhất định phải đưa Tuyệt Ảnh rời đi!
Vô luận trả giá bao nhiêu đại giới, hắn cũng phải mang theo Tuyệt Ảnh, vĩnh viễn ly khai địa quật đầy hắc ám này.
Người này thiêu tình hắn, mê tâm hắn, khiến hắn động niệm, tuyệt không thể rời khỏi Dạ Phi Yến hắn.
Bỗng nhiên, khi Dạ Phi Yến muốn xuất chưởng cho Mị Thủy Mị Hỏa một kích trí mạng, một cỗ đau đớn nháy mắt lan tràn khiến hắn giảm đi lực đạo.
Không xong!
Tỏa băng châm phong bế nội lực của hắn cư nhiên còn chưa rút ra!
“Hài tử thú vị, nói lời chào thế giới này đi.” Một chưởng lãnh lệ bất ngờ phá không xông thẳng đến ngực Dạ Phi Yến. Cùng lúc đó, mũi kiếm của Mị Thủy Mị Hỏa nương theo chưởng phong đồng loạt đâm tới, vạch qua huyết tinh tử vong âm độc.
“Thương Lan!”
Một tiếng kêu đầy kinh hãi, Tuyệt Ảnh không biết lấy đâu ra khí lực tại khoảnh khắc tối hậu nháy mắt vọt đến trước mặt Dạ Phi Yến, đem hắn gắt gao bảo hộ trong ngực mình. Chưởng phong âm độc cùng hai lưỡi kiếm sắc bén phảng phất độc xà hung ác đồng thời đâm vào thân thể Tuyệt Ảnh.
Thanh âm huyết nhục xé rách vang lên bên tai mọi người, một ngụm máu lớn từ miệng Tuyệt Ảnh trào ra, đổ xuống tưới ướt đẫm lam bào của Dạ Phi Yến.
“Mị Đồng!” Mị Thủy Mị Hỏa nhanh chóng rút ra mũi kiếm, không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt.
“Mị Đồng. . .” Toàn thân Dạ Phi Yến không thể khống chế kịch liệt run rẩy, hắn gắt gao ôm chặt người ngã vào trong ***g ngực. Tâm nháy mắt vỡ vụn, nước mắt không cách nào nén lại thấm ướt hốc mắt đỏ bừng, lòng đau đớn như thể bị đâm đến thương tích đầy mình.
Mị Đồng. . . Mị Đồng. . . Mị Đồng của hắn, cư nhiên dùng tính mạng bảo hộ hắn!
“Vì cái gì thay ta chắn? Ngươi tên ngốc này!” Dạ Phi Yến rốt cuộc vô pháp áp chế nỗi thương tâm tê toái, lệ nóng doanh tròng.
“Ba chưởng đã qua. . .” Thanh âm Tuyệt Ảnh suy yếu vô lực, mang theo chút đắc ý, lại khiến mỗi người trong đại điện nghe được rõ ràng, “Bọn họ sẽ không thương tổn. . . Thương Lan cùng cung chủ.”
Nước mắt của Mị Thủy nhỏ giọt trên nền đất lạnh lẽo, ngay cả kiếm trong tay cũng run rẩy muốn cầm mà không được.
“Ngươi làm cái gì? Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì?” Dạ Phi Yến vỗ nhẹ gương mặt Tuyệt Ảnh, thần kinh ở bên bờ vực sắp hỏng mất, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Thương Lan. . . Đừng hỏi, tóm lại ma quỷ kia đã đáp ứng ta.” Hai tròng mắt kỳ dị chứa đựng dung mạo Dạ Phi Yến, như muốn nhìn thật kỹ mỗi một chỗ của người trước mặt, tận lực khắc sâu vào trong tâm khảm.
Dạ Phi Yến toàn thân run rẩy, hắn không phải ngốc tử, sớm đã thông thấu rõ ràng.
Một hồi trao đổi sinh mệnh, quyết tuyệt như vậy, không có nửa phần hối hận.
“Ngươi biết tên của ta?”
“Thiên Môn thiếu chủ. . . Dạ Thương Lan, không phải sao?”
Hắn biết, hắn cư nhiên sớm đã biết trước!
Cảm thụ hơi thở của người trong lòng dần trở nên mỏng manh, Dạ Phi Yến rốt cuộc khống chế không được, “Mị Đồng. . . Ta mang ngươi đi tìm thần y. . . Ngươi sẽ không chết, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi chết!”
Tuyệt Ảnh vươn tay nắm chặt vạt áo Dạ Phi Yến, ngăn cản động tác của hắn, hào quang trong con ngươi kỳ dị dần tan rã, lại ôn nhu như băng hóa tuyết tan, “Đừng lãng phí thời gian, Thương Lan, hãy nghe ta nói vài câu, nếu không về sau sẽ không có cơ hội. . .”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?! Ta muốn là Mị Đồng khỏe mạnh sống sót, là Mị Đồng theo ta cả đời ở cùng một chỗ, ngươi có nghe rõ không!” Dạ Phi Yến gắt gao ôm lấy thân thể vô lực của Tuyệt Ảnh, cảm nhận nhịp tim yếu ớt, nước mặt lặng yên nhỏ giọt, ngữ khí run rẩy mà điên cuồng.
“Thương Lan. . .” Một tiếng than nhẹ, giống như ngọn gió nhu hòa bình ổn nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra.
Sinh mệnh từng chút một tan biến, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ. Giờ khắc này, hết thảy huyết tinh sát khí toàn bộ đều thối lui, cho dù nằm trong ***g ngực ấm áp này lẳng lặng chết đi cũng là kết cục hạnh phúc.
“Mị Đồng, vốn là một người đáng chết. . .” Nhãn thần Tuyệt Ảnh mông lung, trong lòng bình yên thoải mái trước kia chưa bao giờ có, “Thương Lan thiếu chủ cao cao tại thượng, sẽ có. . . nhiều người tốt hơn để Thương Lan đi yêu. . .”
“Người ta thích là ngươi! Ngươi có nghe không? Mị Đồng, ta Dạ Thương Lan yêu ngươi. . . Dạ Thương Lan yêu Mị Đồng! Dạ Thương Lan yêu vĩnh viễn là Mị Đồng!”
Lời thề kiên định vang vọng khắp đại điện, như đang kể ra ái ý vĩnh hằng vô hối, Dạ Phi Yến nâng lên gương mặt Tuyệt Ảnh, ở mi tâm của hắn ấn hạ nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời này.
Từ khi hắn nhìn thấy đôi mắt kỳ dị kia, đã chú định trước cả một đời.
Tuyệt Ảnh chăm chú nhìn nam tử trước mặt, cảm thụ độ ấm trên mi tâm, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
Đó là một nụ cười cỡ nào tuyệt mỹ. . .
Mang theo vẻ mờ ảo, giống như hoa anh đào nở rộ, như sông băng thuần triệt dần tan, hư huyễn tản ra trong mắt Dạ Phi Yến.
Cánh hoa ngoài đại điện phiêu tán, lẳng lặng bay vào bên trong, tựa hồ cũng không muốn quấy rầy thế giới độc thuộc hai người.
Tuyệt Ảnh ôm lấy cổ Dạ Phi Yến, thanh âm mềm nhẹ tựa như phút chốc sẽ tan thành mây khói, phảng phát cơn gió thoảng qua, “Mị Đồng. . . Làm cho Thương Lan yêu nhầm. . . Nếu có kiếp sau, Mị Đồng nhất định phải. . . hảo hảo yêu Thương Lan một lần. . .”
“Ta không cần kiếp sau!” Dạ Phi Yến rống to, như muốn lưu lại sinh mệnh chậm rãi trôi đi của người trong lòng, “Ta muốn ngươi kiếp này, Mị Đồng, ta muốn ngươi kiếp này hảo hảo yêu ta Dạ Thương Lan!”
Cánh môi lạnh lẽo lướt trên khóe môi Dạ Phi Yến, đó giống như một nụ hôn hư ảo, tựa lông vũ nhẹ nhàng phất qua, dịu dàng hạ xuống.
“Kiếp này. . . Mị Đồng sợ là cấp không được. . .”
Tầm mắt mơ hồ chiếu rọi một tia quang mang mờ nhạt, giống như hồ nước dần cạn, cuối cùng lưu lại song nhãn tràn đầy nước mắt.
Nụ cười nhẹ nhàng mà thỏa mãn treo bên khóe môi Tuyệt Ảnh, tựa hồ tất cả chỉ là mộng cảnh, trong hư vô mờ mịt kết thúc một đời.
Tri giác dần tiêu tán níu kéo chút ký ức còn sót lại của Tuyệt Ảnh, trở thành thời khắc hạnh phúc nhất của hắn trong cuộc đời này.
Đã hôn. . . Đã yêu. . . Cũng nên buông tay. . .
Cảm nhận hơi thở yếu ớt của người trong lòng chợt tắt, giống như tính mạng nháy mắt bị cắt đoạn, Dạ Phi Yến không thất thanh khóc rống mà gắt gao ôm chặt hắn, muốn truyền cho hắn tất cả nhiệt độ trong cơ thể, muốn cho hắn biết hết thảy cảm tình của chính mình!
Đôi mắt khẽ nhắm cứ như vậy tĩnh lặng, dung nhan tuấn tú tái nhợt tinh thuần, Dạ Phi Yến nâng lên cằm Tuyệt Ảnh, trên bờ môi lạnh lẽo của hắn ấn hạ một dấu hôn sâu, thật lâu sau đó cũng không tách rời.
Hoa anh đào phiêu tán đáp trên mặc phát của hai nam tử, giống như một linh hồn tự do, lưu lại chút tiếc nuối bi thương cuối cùng. . . .
***