Bích thủy lương đình, quang ba liễu nhiễu. Ngọc diện thiếu niên lười biếng dựa trên cột đá khơi mào mị nhãn, nhìn bóng lưng thon dài của yêu tà nam tử, nở nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Lộng Nguyệt xoay người, ném cho Nam Phong Ẩn một vò rượu, tử mâu khẽ nhướn.
Nam Phong Ẩn ho khan vài tiếng, làm như cố tình cùng Lộng Nguyệt bảo trì một khoảng cách. Đối với nam nhân trước mặt, hắn tuy rằng sẽ không như người thường bày ra vẻ tất cung tất kính, nhưng bản năng tự bảo vệ nên có hắn vẫn rất rõ ràng.
Bởi hai người đều mang một thân y thuật ngạo thị thiên hạ, nhưng một người tính tình kiêu ngạo tự phụ, một người cổ quái phong lưu. Năm năm trước, nhạc công của Hồng Đàn tiểu trúc Thượng Quan Thanh Hồng bệnh tình nguy kịch, thỉnh Nam Phong Ẩn cứu trị. Khi hắn đến nơi, ngoài ý muốn đụng phải giáo chủ đệ nhất ma giáo danh chấn giang hồ. Lúc ấy hai người đánh cuộc, nếu ai lấy tốc độ nhanh nhất cứu trị Hồng Đàn nhạc công, người đó có thể đưa ra một yêu cầu cho đối phương.
Đã sớm nghe nói Thánh thủ độc tiên cao thâm mạt trắc, đầy một bụng mưu kế âm hiểm độc ác, phong hoa tuyệt đại chiếm đoạt nhân tâm, không ai trốn được phong tình bên trong cặp tử mâu đó, biết rõ nguy hiểm vẫn không chùn bước nhảy vào.
Nam Phong Ẩn và Thượng Quan Thanh Hồng cũng không ngoại lệ.
Thánh thủ độc tiên cùng Ẩn xuyên quỷ y khi chữa trị đều có một bộ phương pháp của riêng mình. Nam Phong Ẩn mặc dù phóng đãng không thể kiềm chế, nhưng cũng biết thương hương tiếc ngọc. Ấn theo phương pháp cứu trị của hắn, chỉ cần Thượng Quan Thanh Hồng ngâm mình trong dược thủy một canh giờ là được, không đau đớn, càng không lưu lại bệnh chứng.
Song khi ấy, Thánh thủ độc tiên chỉ hơi mỉm cười, dùng một phương pháp e rằng vô luận nữ tử nào trên thế gian cũng vô pháp kháng cự:
Thượng Quan Thanh Hồng nếu muốn khỏi hẳn, chỉ cần một nụ hôn của hắn.
Không ai có thể tránh thoát hấp dẫn từ cặp yêu mâu của Thánh thủ độc tiên, Thượng Quan Thanh Hồng vốn dĩ không yêu bất kỳ nam nhân nào, sau một nụ hôn kia đã đánh mất trái tim.
Nam Phong Ẩn tự nhiên mà thua trong tràng đánh cuộc đó.
Thẳng đến hiện tại, Nam Phong Ẩn vẫn như trước không đoán được, Thánh thủ độc tiên tại một nụ hôn kia rốt cuộc đã động tay chân gì trong đó, nhưng hắn bị nam nhân yêu tà này chinh phục cũng là sự thật.
Về sau Hồng Đàn tiểu trúc không tránh khỏi bị Hách Liên Cô Tuyết đồ diệt, một khắc kia, Nam Phong Ẩn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Bất quá Nam Phong Ẩn cảm thấy bản thân vẫn rất may mắn. Dựa theo bệnh phong lưu của hắn, khi gặp được Thánh thủ độc tiên, hắn thiếu chút nữa không kiềm chế được, nhưng chung quy không làm ra hành vi vượt rào.
Không phải bởi vì không dám, mà là vì, hắn cảm thấy chính mình không xứng.
Trong thiên hạ, có thể cùng một nam nhân nguy hiểm như vậy xứng đôi cũng chỉ có vị nam tử đồng dạng mỹ lệ đáng sợ kia.
Bọn họ đã chú định là người đứng trên đỉnh núi, nắm giữ thiên hạ, khiến thế nhân vĩnh viễn không thể chạm đến.
.
Trong đình không khí dị thường im lặng, yêu tà nam tử chắp tay mà đứng, ánh mặt trời phủ trên tử phát phản chiếu kim mang chói mắt, hắn tựa hồ đặt mình vào thế giới khác, an tĩnh mà u trầm.
“Về Đại Ám Hà ngươi biết được bao nhiêu?”
Nam Phong Ẩn ném vò rượu vào trong hồ, hai tay khoanh trước ngực, như trước một bộ mị thái có chút miễn cưỡng, “Minh hỏa của Hách Liên cung chủ không sai, qua Tây Lam thành đi lên phía Bắc, có lẽ cách U ám chi giới không xa.”
“U ám chi giới. . .” Tử mâu hiện lên một tia âm u, thêm vài phần thâm thúy.
Đây là giới sơ khởi của Đại Ám Hà Cung, phân cách âm dương, ảo ảnh trùng điệp, cực kỳ quỷ bí âm hiểm.
Nam Phong Ẩn đùa nghịch lọn tóc rũ xuống trước ngực, đáy mắt ẩn ẩn một tia khó hiểu, “Đại Ám Hà phân ra Âm Dương song giới, nghe nói đều là Ám Hà Thiên tôn chưởng quản, Tà Hoàng hiếm khi lộ diện. Ám Dạ Minh rốt cuộc ngoạn loại thuật pháp nào? Không chỉ đem U ám nhẫn thuật đưa tới Đông thổ, còn luyện một thân bất tử chi thuật. . .”
“Ngươi cũng cho rằng Ám Dạ Minh sẽ không dễ dàng chết?”
Nam Phong Ẩn cười ra tiếng, “Ta chỉ là hoài nghi.”
“Ngươi hoài nghi rất đúng.” Lộng Nguyệt thản nhiên nói, “Kinh mạch gãy, mệnh toái hủy thân, nếu hắn thật sự luyện thành cảnh giới cao nhất của U ám nhẫn thuật, hồn phách trọng tổ cũng không phải không có khả năng.”
Ngày đó, Lộng Nguyệt là bởi nháy mắt dấy lên xúc động, khẩn cấp đánh nát đầu lâu của Ám Dạ Minh, hủy đi thân thể hắn. Song một chưởng kia có triệt để phá hủy U ám nhẫn thuật hay không, Lộng Nguyệt cũng vô pháp nắm chắc.
“Theo ta được biết, Ám Hà Thiên tôn đối với vị Hách Liên cung chủ của ngươi hận thấu xương.”
“Ngươi biết thật nhiều.”
Nam Phong Ẩn cười nhạo, “Nhật Nguyệt giáo chủ cũng không phải không biết. . .” Chiết phiến trong tay vỗ nhẹ lên đầu mình, “Ân, nơi này chứa đựng một vài thứ so với giang hồ Bách Hiểu Sinh còn nhiều hơn.”
“Ai. . .” Nam Phong Ẩn thở dài, “Nói các ngươi là hai kẻ gây họa cũng không sai, người hận các ngươi có thể phân ra vài loại, không biết Ám Hà Thiên tôn rốt cuộc thuộc loại nào?”
Lộng Nguyệt trầm mặc không nói.
“Ái cực hạn cùng hận cực hạn không nhất định sẽ đối lập.” Nam Phong Ẩn cười quyến rũ, “Đôi khi, không có hận cực hạn sẽ không có ái cực hạn, đồng dạng như vậy, vì ái mà sinh hận. . .”
“Ngươi có thể câm miệng.”
“Ai, uy uy uy. . . Nhân gia còn chưa nói xong.” Nam Phong Ẩn mới vừa đuổi theo cước bộ của Lộng Nguyệt, nhìn thấy hồng y nam tử cách đó không xa ở trong gió tuyệt nhiên đứng lặng.
Khinh sa tuyết trắng che khuất dung nhan tuyệt mỹ, con ngươi hỏa hồng tản mát yêu khí băng hàn khiến Nam Phong Ẩn không khỏi co quắp vài phần.
“Hách Liên cung chủ, tiểu sinh hữu lễ.” Chiết phiến nơi tay, ngọc diện thiếu niên nghiễm nhiên bày ra bộ dáng công tử văn nhã.
Hách Liên Cô Tuyết mắt lạnh nhìn về phía Nam Phong Ẩn, đầu mi cau lại, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét cùng bất mãn.
“Hách Liên cung chủ ngàn vạn lần không cần hiểu lầm.” Nam Phong Ẩn thập phần thức thời, vội vàng biện giải, “Trong thiên hạ có ai không biết Nhật Nguyệt giáo chủ là người của Hách Liên cung chủ ngươi, tiểu sinh cho dù đảm lượng lớn đến đâu cũng không dám có ý tưởng không an phận, cho nên. . .”
Yết hầu bỗng nhiên bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, chặn đứng Nam Phong Ẩn đang thao thao bất tuyệt.
Hồng mâu nguy hiểm nheo lại, đáy mắt tản ra hàn lãnh cơ hồ đem huyết dịch sôi trào toàn thân ngọc diện thiếu niên đông lại, “Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói!”
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên đẩy ra ngọc diện thiếu niên, Nam Phong Ẩn thân hình lung lay bất ổn, thiếu chút nữa ngã vào trong lòng Dạ Phi Yến.
“Ai nha, mau tránh ra cho gia gia ────”
Dạ Phi Yến khẩn cấp vọt đến trước mặt hồng y nam tử, “A, Hách Liên cung chủ, pháo hoa đã xem, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta khi nào thì xuất phát a?”
“Hiện tại khởi hành!” Hách Liên Cô Tuyết xoay người rời đi, tức giận chưa tiêu, căn bản không nhìn Lộng Nguyệt biểu tình tràn ngập tiếu ý tà mị.
Dạ Phi Yến hưng phấn đến phát cuồng đuổi theo Hách Liên Cô Tuyết.
Lộng Nguyệt ngưng mắt nhìn bóng lưng yêu hồng, thần sắc ngưng trọng giấu nơi đáy mắt, trong lòng hiện lên một tia ám trầm.
.
Gió thu phất qua, giục ngựa băng băng, trên đường Bắc thượng, mộ vũ Tiêu Tương.
(mộ vũ: mưa chiều; Tiêu Tương là chỗ sông Tiêu và sông Tương hiệp lại tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Tiêu Tương cũng là một bến sông nổi tiếng trong điển tích văn học. Nga Hoàng và Nữ Anh khóc chồng, trúc bên sông Tương nổi lên những đường vân đẹp như sóng. Mưa Tiêu Tương thường là cơn mưa gió lạnh thốc bay, mưa rỉ rả kéo dài không dứt, thê ai sầu buồn tan nát cõi lòng . . .)
Khói sóng mờ mịt, Hách Liên Cô Tuyết độc kỵ một ngựa, phi nhanh trên con đường cuồn cuộn làn gió thanh lãnh, vạt áo hỏa hồng phần phật tung bay.
Đám thuộc hạ đều nhìn ra, lúc này cung chủ đang sinh khí.
Rốt cuộc là vì ai mà tức giận, trong lòng tự hiểu không cần nói ra miệng.
Bỗng nhiên, nương theo một tiếng tê minh, thân ảnh hỏa hồng bị mị tử yêu dã bao trùm. Mọi người xa xa nhìn theo chỉ thấy tử phát tà dị mơ hồ lưu lại bóng ảnh mờ nhạt.
Lộng Nguyệt siết chặt cánh tay, bờ môi khẽ chạm phần cổ của người trong lòng, ôn nhuận như hương thuần mật dịch khiến người ta say mê trong đó.
Gợn sóng ái tình chậm rãi hòa tan hơi thở lạnh như băng, nộ ý cùng bất mãn nương theo đụng chạm mềm mại tiêu thất hầu như không còn. Cánh môi thiếp hợp giao triền, chóp mũi tràn đầy hương sen độc nhất vô nhị, lan tỏa theo từng nhịp hô hấp của đối phương.
Yêu tà nam tử luôn khơi gợi mỗi một tia cảm xúc của hắn, thật khiến hắn không biết nên làm thế nào. . .
“Mang hắn theo làm gì?” Hách Liên Cô Tuyết chỉ Nam Phong Ẩn ở phía sau.
“Hắn có trợ giúp khi chúng ta tiến nhập U ám chi giới.” Đầu ngón tay Lộng Nguyệt len vào sợi tóc hỏa hồng, lập tức rũ mâu lại ngậm lấy cánh môi mềm mại, tình ý nóng bỏng lan tràn.
“Ngươi cũng biết ta vừa rồi vì sao không giết hắn?” Con ngươi hỏa hồng nhướn lên, khơi mào một tia nghi hoặc tà mị.
Tiếu ý thâm trầm, Cô Tuyết dựa vào ***g ngực yêu tà nam tử, kề sát bên tai hắn, “Gia hỏa kia nói, trong thiên hạ, không ai không biết Lộng Nguyệt là người của Hách Liên Cô Tuyết ta. . .”
Khẩu khí kiêu ngạo ẩn ẩn lộ ra chút thỏa mãn.
Thâm tử sắc phượng mâu nhìn bộ dáng đắc ý tà khí của người trong lòng, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
“Kỳ thực gia hỏa kia nói thiếu một nửa. . .” Lộng Nguyệt nâng lên chiếc cằm của ái nhân, tăng dần lực độ hôn môi khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc. Không phải dục vọng tác đoạt mà là chậm rãi tham nhập, phân khắp theo từng nhịp hơi thở lửa nóng, đảo qua mỗi một chỗ tỉ mỉ không bỏ sót.
“Ngươi cũng phải nhớ kỹ, Hách Liên Cô Tuyết đời đời kiếp kiếp chuyên thuộc về một người mang tên Lộng Nguyệt, trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào mảy may. . .”
Từng nụ hôn nhẹ nhàng dừng bên vành tai, tựa hồ đang tuyên cáo cùng cảnh tỉnh.
Tử phát hồng phát dây dưa trong gió, thỉnh thoảng có vài sợi phất qua trương dung nhan yêu dị hoặc nhân. Màn mưa li ti chung quanh đẹp đẽ tựa ảo cảnh, phảng phất không thuộc về trần thế.
.
Hai người đi ở phía trước, cách đám thuộc hạ một đoạn tương đối.
Nam Phong Ẩn tay cầm chiết phiến, ở gần cuối cưỡi một con lừa nhỏ, vẫn như trước xuân phong đắc ý.
“Tiểu Lan ca ca.”
“Nói nhỏ một chút!” Dạ Phi Yến đột nhiên trừng mắt liếc nhìn ngọc diện thiếu niên.
“Ngươi không phải nóng lòng sao? Thế nào lại không nhanh nhanh đuổi theo?”
“Nhìn bọn hắn thân thiết, ca ca của ngươi không thoải mái.”
“Ai nha. . .” Nam Phong Ẩn cười khẽ: “Ta xem ca ca là vì ghen tị đi.”
“Ghen tị cái đầu ngươi!”
“Mỹ nhân ôm không được, sao có thể không ghen tị?” Nam Phong Ẩn mũi chân khẽ điểm, rơi xuống trên lưng tọa kỵ của Dạ Phi Yến.
“Đi xuống!”
“Không xuống!” Nam Phong Ẩn tựa hồ bắt đầu giở trò làm nũng, “Tiểu Lan ca ca không phải muốn ôm băng mỹ nhân có hai tròng mắt kỳ dị, lại không biết tấm lòng của Tiểu Lan ca ca sao?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Đại sự của ca ca, tiểu đệ ta đương nhiên phải để ở trong lòng.” Nam Phong Ẩn ghé sát vào tai Dạ Phi Yến, “Mỹ nhân về tay ba mươi sáu kế, ca ca muốn nghe hay không?”
“Cút ────Đừng cóđem bộ công phu ghê tởm của ngươi dùng trên người của ta.”
“Tiểu Lan ca ca thật không có lương tâm, nhân gia hảo tâm hỗ trợ lại không lĩnh tình. . .”
“Tiểu Ẩn đệ đệ mới. . .”
Một đường đi tới, thỉnh thoảng truyền lại vài tiếng nôn khan. . .
~*~
Sắc trời u ám, vó ngựa đạp trên con đường bằng đá xanh ẩm ướt, bức tường thành hoang tàn trước mắt lộ ra vẻ thê lãnh, đám người đến cổ thành đã là ban đêm.
Bốn phía nhìn lại, đèn đóm các nhà cư nhiên đều tắt, thành trấn không một tia sáng ẩn ẩn lộ ra âm lãnh tiêu điều.
“Tiểu Lan ca ca. . .” Thanh âm nhỏ nhẹ ngắt quãng vang lên bên tai Dạ Phi Yến, “Nơi này thật khủng khiếp nga. . .” Nam Phong Ẩn ôm chặt thắt lưng Dạ Phi Yến, bày ra bộ dáng sợ hãi.
Ngay lúc đó, tử mâu hồng mâu đồng thời xẹt qua một mạt hào quang, chỉ thấy cách đó không xa, một đống lửa lớn hừng hực bốc cháy, xung quanh một mảnh ầm ĩ náo động. Vô số đốm lửa nhỏ không ngừng xông lên bầu trời, giống như từng đám bụi mù tạo nên bởi hỏa mãng cự đại đang ***g lộn gào thét.
Đám người có chút xôn xao. . .
“Thiêu chết nàng, thiêu chết hài tử này. . .”
“Động thủ nhanh lên, hỏa tế đã bắt đầu, hài tử này nếu không chết, Toái Anh thành vĩnh viễn sẽ không an bình!”
“Chỉ cần hài tử này vừa chết, quái vật ăn thịt người kia nhất định sẽ rời đi. . .”
“Thiêu chết nàng! Thiêu chết hài tử này!”
Hỏa tinh điểm điểm sáng ngời, thiêu đốt ám dạ tiêu lãnh.
Mọi người nguyên bản không muốn để ý tới, nhưng cố tình địa phương mà đám đông vây quanh cản trở đường đi của bọn họ.
Tới gần đám đông, chỉ thấy một hài tử bị liệt hỏa triền thân, nước mắt lấm lem trên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn, phá lệ bất lực khiến người ta thương tiếc.
“Còn chờ cái gì, thiêu chết nàng!” Vài tên đại hán không ngừng ném thêm củi khô vào đống lửa.
Tiểu nữ hài đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước chợt hiện lên một tia mong chờ, “Nguyệt ca ca, Tuyết ca ca. . .”
Thanh âm non nớt truyền vào trong tai hai người, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, nhanh chóng quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là gương mặt búp bê không thể quen thuộc hơn.
“Mạt nhi!”